Dịch: Niệm Di
Nhóm dịch: Vô SĩNhưng đó là lần đầu tiên hắn nắm tay một cô gái khác ngoại trừ Lý Tử. Cảm giác mềm mại ấy và mồ hôi ướt đẫm trong lòng bàn tay khiến hắn cảm giác rất mất tự nhiên. Kiểu này giống như có một con kiến đang bò liên tục trên tay, khiến hắn rất muốn chửi thề một tiếng. Tuy nhiên, thay vì ngượng ngùng như gã trai to xác này, cô gái bên cạnh lại rất bình tĩnh, thậm chí còn bộc lộ dáng vẻ nắm tay hắn, đi dạo hội chợ cùng hắn là một chuyện đương nhiên vậyMặc dù là thế, Ứng Tư Tuyết cũng không hề lên tiếng.Cô chỉ lang thang trong hội hoa đăng, thỉnh thoảng dừng lại ngắm mấy người bán hàng rong hai bên đường nhưng chẳng hề nói chuyện hay mua sắm gì cả. Ngay cả đóa hoa mà Ứng Tư Tuyết nói rằng rất thích ban nãy cũng bị chính bản thân cô ném vào thùng rác. Dương Húc Minh cảm thấy thân thể hơi cứng nhắc. Lúc này, hắn muốn phá tan bầu không khí xấu hổ nhưng chẳng biết nói sao cho phải, vì... sợ vô tình nhấn trúng vào nút kích hoạt bom nổ chậm rồi. Ngược lại, có vẻ Ứng Tư Tuyết xác định tình huống thế này vốn nên như thế, chẳng hề có ý thay đổi bầu không khí. Nói cách khác, lúc này chỉ có mỗi Dương Húc Minh xấu hổ mà thôi. Ngoại trừ việc im lặng ra, hành vi và tâm trạng của Ứng Tư Tuyết tốt hơn thấy rõ, ngược lại còn có thoải mái ngắm hoa lá cành xung quanh mình.Thỉnh thoảng, cô ghé vào một gian hàng nhỏ để chiêm ngưỡng vài chiếc đèn lồng xinh xắn hay những món đồ thủ công thú vị.Chỉ là khi người bán hàng cười và giới thiệu sản phẩm với cô, cô đều cười đáp lại và xua tay từ chối.Nhưng dù nhìn thế nào đi chăng nữa, thì hành vi của Ứng Tư Tuyết đều trái ngược với tâm lý lo lắng và bồn chồn của Dương Húc Minh.Rõ ràng rằng, cô xem chuyện bản thân nắm tay Dương Húc Minh đi dạo phố là một chuyện hiển nhiên, đại loại như, mối quan hệ giữa hai người phải nên như thế.Nửa tiếng sau, hai người tấp vào một khu khán đài đã chiến nhỏ để nghỉ chân.Đây đã là khu vực trung tâm của lễ hội đèn lồng này. Tại một vài gốc cây gần đó, cũng có nhiều cặp tình nhân đang đứng nghỉ chân giống họ. Ngồi tại một góc, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết nhìn sân khấu nhỏ sôi động trước mặt này. Ngay đối diện hai người là một sân khấu nhỏ đông đúc, những chiếc loa đang bắt đầu phát ra âm thanh đến từ một vở diện của thể loại Hoàng Mai hí*.(Chú thích*: Hoàng Mai hí còn được gọi là Hoàng Mai điệu, là một loại kịch vui của địa phương, lưu hành ở các vùng An Huy, Giang Tây, Giang Tô, Hồ Bắc, Chiết Giang, Phúc Kiến, Sơn Tây v.v... nội dung của nó phổ thông, hình thức linh hoạt, phong cách tươi tắn, khúc điệu du dương uyển chuyển.)Tiết mục hiện tại có tên là "Thiên tiên phối"; Ứng Tư Tuyết ngồi dưới bóng cây, vô cùng thích thú nhìn sân khấu phía xa, sau đó quay đầu nhìn Dương Húc Minh bên cạnh.Ngay cả khi hai người ngồi xuống nghỉ ngơi, tay cô vẫn nắm chặt Dương Dương Húc Minh, không chịu buông ra. Theo quan điểm của người ngoài cuộc, hai người đang ngồi và nắm tay nhau thế này chắc chắn là một đôi tình nhân. Ứng Tư Tuyết cười nhẹ rồi nói, "Đây là lần đầu tiên em xem hí kịch trong thực tế đấy... Đây chính là hí kịch à? Thú vị quá. Ở Quý Châu, em chỉ có thể nghe mấy ông cụ bà cụ hát mấy khúc sơn ca thôi."Dương Húc Minh ngập ngừng vài giây rồi giải thích: "Loại ca kịch này... ở Cửu Giang có tên là Hoàng Mai hí. Hồi trước, anh từng nghe Lý Tử nhắc đến, cư dân ở đây thích nghe Hoàng Mai hí lắm."Ứng Tư Tuyết sửng sốt, "Hoàng Mai hí à?... Ra thế... Chính xác nha, Hoàng Mai hí bắt nguồn từ An Huy nha, trong khi Cửu Giang ráp gianh với An Huy. Nhưng em thật sự bất ngờ khi "Thiên Tiên phối" nằm trong thể loại Hoàng Mai hí.Chẳng lẽ mỗi lần đi chơi đều có thể chứng kiến những thứ mới mẻ ư?"Sau khi Ứng Tư Tuyết nói xong, cả hai lại im lặng. Dương Húc Minh vô thức trả lời: "Em không biết Hoàng Mai hí, thế mà lại biết tựa bài này là "Thiên Tiên phối" ư?""Ủa? Có gì lạ đâu anh? Chưa từng nghe qua Hoàng Mai hí, nhưng hình như ai ai cũng biết về sự tích giữa Bảy nàng tiên và chàng Đổng Vĩnh mà."Nói xong, Dương Húc Minh chẳng biết phải kéo dài câu chuyện như thế nào trong khi Ứng Tư Tuyết cũng tiếp tục im lặng. Bầu không khí lại quay về trạng thái lúng túng giữa hai người. Xa xa, âm thanh biểu diễn trên sân khấu cứ lớn dần.Một lúc sau, Ứng Tư Tuyết chợt mở lời. Cô nhìn về phía sân khấu xa xa, hỏi một cách đột ngột:“Dương đại sự, em hỏi anh một chuyện...Nếu có một cô gái thích anh nhưng cô ấy không dám bày tỏ với anh, luôn luôn giữ im lặng với anh vì sợ nói ra sẽ bị anh ghẻ lạnh... Nhưng có một ngày, anh đột nhiên biết được phần tình cảm này..."Chẳng biết từ khi nào, Ứng Tư Tuyết đã quay đầu sang, im lặng nhìn về thẳng về phía Dương Húc Minh.Cô nhìn hắn trong im lặng, nhưng dường như ánh mắt đang lấp lánh vô ngần, chói lóa đến mức hắn không dám nhìn thẳng lại“... Liệu anh có né tránh cô ấy vì chuyện này hay không?"Lúc này, Dương Húc Minh chỉ biết im lặng.Hắn cảm giác linh hồn mình đang run rẩy mãnh liệt.Ngược lại, Ứng Tư Tuyết cực kỳ bình tĩnh; ánh mắt cô phẳng lặng như một mặt hồ không hề có tí sóng nước.Nhưng sự bình tĩnh như vậy lại y hệt một luồng sáng mạnh mẽ, đâm thẳng vào tâm hồn Dương Húc Minh.Dương Húc Minh chớm nở ý định trốn tránh ánh mắt của cô nàng. Ngay giây phút này, bất chợt một cảm giác tội lỗi cùng cực ùa vào đầu hắn, khiến linh hồn hắn đau đớn khôn cùng.Chẳng biết trời xui đất khiến ra sao, Dương Húc Minh đột nhiên ngẩng đầu, nắm lấy tay Ứng Tư Tuyết, kích động nói:“Cô gái mà em đang ám chỉ chính là bản thân em à, đúng vậy không?”Ngay lúc này, Ứng Tư Tuyết giật bắn cả ngườiAiii guuu! Nói xong câu vừa rồi, chẳng những Dương Húc Minh không cảm thấy giảm bớt đau khổ, mà cảm giác tội lỗi trong tim hắn còn điên cuồng tăng lên theo cấp số nhân. Quả tim trong lồng ngực đang đập mạnh, đập điên cuồng trong khi hai tai đỏ bừng lên, khuôn mặt nóng hừng hực,Thôi toang cmn rồi!Chết chắc luôn! Bị thần kinh à? Sao lại nói huỵch toẹt ra như thế? Sau này, hắn phải đối diện với Ứng Tư Tuyết thế nào đây? Còn Lý Tử phải thế nào?Dương Húc Minh cảm giác tim mình đầy đau đớn và tuyệt vọng, biết mình đang phải gánh chịu tội lỗi ngập đầu. Hắn nghĩ về quá khứ, nhớ đến Lý Tử, nhớ những lời đã từng thề thốt, nghĩ về sự quyết tâm mà hắn phải cố hoàn thành... Nỗi xấu hổ khôn nguôi suýt chút nữa khiến hắn muốn tự sát ngay tại chỗ. Hắn không thể nghe thấy âm thanh từ sân khấu xa xa, thậm chí không thể nghe thấy những giọng nói ồn ào bên tai mình.Rõ ràng đây là một khu hội chợ sôi động, nhưng hắn hoàn toàn rơi vào tình trạng điếc đặc, từ chối tiếp nhận mọi âm thanh xung quanh.Dương Húc Minh chỉ có thể nhìn chằm chằm Ứng Tư Tuyết, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô gái trước mặt.Dưới ánh đèn mờ nhạt dưới tán cây, Ứng Tư Tuyết bình tĩnh nhìn hắn sau động tác giật mình. Cô im lặng một lúc lâu, dường như không thể tin rằng Dương Húc Minh hỏi ngược thẳng thừng đến thế.Sau vài giây, cô hoàn hồn lại; ánh mắt cũng đã sáng ngời như lúc ban đầu.Ứng Tư Tuyết nhìn thẳng vào mắt Dương Húc Minh bằng một dáng vẻ ung dung.Trái lại, cả người Dương Húc Minh hoàn toàn tê cứng vì hành động của cô nàng này.