Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 460: Hừ




Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

***

Gió lạnh rít gào cuốn theo nước mưa thổi thốc vào trong phòng.

Bên trong, ba người Dương Húc Minh thân thể vẫn cứng đờ đứng chôn chân, xung quanh đều bị một màu đen tuyệt đối bao phủ.

Chỉ có trước người bọn hắn, bên ngoài ban công vẫn còn duy trì dáng vẻ nguyên bản. Nơi đó cũng không bị hắc ám ăn mòn, cô gái mặc váy trắng lẳng lặng đứng ngẩng đầu, giống như một đóa hoa lay ơn màu trắng phiêu diêu trong mưa gió.

Dáng vẻ yếu đuối, mỏng manh khiến người ta thương cảm. Đối nghịch với đó là phía sau bọn Dương Húc Minh, một loại sát khí âm u cuồng bạo nào đó đang không ngừng cuồn cuộn dâng tới.

Cho dù không cách nào quay đầu nhìn lại cảnh tượng sau lưng, nhưng bọn người Dương Húc Minh cũng đều biết, đồ vật kia đang nổi cơn giận điên cuồng.

Dương Húc Minh vô cùng lo lắng. Quỷ hỏa màu đỏ từ trong cơ thể hắn đang tràn ra phía ngoài không ngừng. Nhưng hắn không cách nào tùy ý điều khiển lửa quỷ của mình. Ứng Tư Tuyết cũng không gọi được “Hư giả thế giới” ra, Nhạc Chấn Đào cũng tương tự không gọi được vợ của anh ta.

Quỷ hỏa bên ngoài thân thể Dương Húc Minh không ngừng bùng lên rồi dập tắt, lại bùng lên rồi lại bị dập tắt… Quá trình ấy cứ diễn ra liên tục giống như một người cố gắng thắp ngọn nến lên thì bị gió thổi tắt mất.

Nhưng hành vi của hắn cũng không phải là tốn công vô ích. Bởi vì nguyên nhân do hắn ra sức phản kháng khiến cho bóng đen đang bao phủ toàn bộ căn phòng trở nên lay động kịch liệt. Đồng thời, Tiểu Tư vẫn một mực đứng lặng lẽ ngoài cửa giờ đây đã cất bước chân đầu tiên đi vào.

Trong ngực cô gái ôm quyển nhật ký cùng chiếc giày thêu màu đỏ, đi theo phía sau là đứa nhóc toàn thân máu me. Cả đội hình cứ thế tiến vào bên trong phòng khách sạn.

Xèo xèo xèo…

Theo bước chân thứ nhất của Tiểu Tư đi vào, chỗ cô hạ chân xuống thì màu đen quỷ dị giống như nhựa đường bị thiêu đốt, phát ra tiếng xèo xèo và không ngừng có khói đen xuất hiện.

Rất nhanh, dưới chân cô gái có một mảnh nhỏ bóng đen bị đuổi tản đi, lộ ra màu sắc nguyên bản của sàn nhà.

Thế là, Tiểu Tư bước thêm một bước nữa, cả người đều tiến vào trong phòng.

Xèo xèo xèo…

Âm thanh quỷ dị cùng với nhịp tiến vào phòng của Tiểu Tư không ngừng vang lên. Khói đen nghi ngút bốc lên khắp sàn nhà rồi phiêu tán lên không trung. Không gian đen kịt bao phủ trong căn phòng bắt đầu thối lui né tránh Tiểu Tư.

Đây là trạng thái giao phong của hai loại sức mạnh, còn Dương Húc Minh thì cắn chặt hàm răng, điên cuồng thúc dục quỷ hỏa màu đỏ của mình gia nhập vào trận đối kháng, muốn hỗ trợ cho Tiểu Tư.

Bên người Ứng Tư Tuyết có một cánh tay tái nhợt thò ra khỏi vai của cô, đó là cánh tay của “Hư giả thế giới”. Cho dù chỉ có thể thò ra một cái tay, nhưng chứng minh rằng Ứng Tư Tuyết cũng giống Dương Húc Minh, đều đang cố gắng sử dụng năng lực của mình gây ảnh hưởng cho kẻ ở phía sau bọn hắn.

Toàn bộ trong phòng nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng mà không gian hắc ám đang không ngừng bị thiêu đốt tạo thành khói đen lan tràn khắp xung quanh, đại biểu cho những lực lượng đang giao phong kịch liệt.

Cuối cùng, trận giằng co im lìm đã đi đến đỉnh điểm.

Phía sau bọn Dương Húc Minh vang lên một tiếng rống giận không cam lòng:

- "Ngô Tư!"

Trong nháy mắt thanh âm vang lên, hắc ám bao phủ toàn bộ căn phòng như thủy triều rút đi. Thân thể bọn Dương Húc Minh không còn bị loại áp chế nặng nề kia trói buộc nữa. Quỷ hỏa màu đỏ ngay lập tức bùng cháy mãnh liệt trên thân Dương Húc Minh.

Sau lưng Ứng Tư Tuyết đột ngột phóng ra một bóng quỷ toàn thân trắng bệch. Bởi vì Ứng Tư Tuyết không dự liệu được lực lượng áp chế biến mất nhanh chóng như thế, nên “Hư giả thế giới” của cô mất kiểm soát rồi giống như một viên đạn phóng vọt lên trần nhà.

Bùm…

Tiếng nổ này lại không phải do “Hư giả thế giới” phát ra. Mà là từ phía sau bọn Dương Húc Minh, có thứ gì đó đang bộc phát.

Một luồng gió lạnh buốt điên cuồng thổi thốc qua bên cạnh đám người Dương Húc Minh. Trong chớp mắt, hắn chỉ nhìn thấy một bóng quỷ đỏ rực lao vụt qua bên cạnh, trực tiếp phóng vào chỗ Tiểu Tư.

Tốc độ kia quả thật là nhanh đến không thể tưởng tượng! Sắc mặt Dương Húc Minh lập tức khẩn trương lên.

- “Tiểu…”

Hắn còn chưa kịp mở miệng cảnh báo cho Tiểu Tư thì thân ảnh đỏ rực đã đụng thẳng vào một thân váy trắng trước cửa. Sát khí cuồng bạo trong chớp mắt nổ tung khắp phòng.

Cuồng phong sát khí mãnh liệt thậm chí thổi cho thân thể ba người Dương Húc Minh liên tục thối lui về phía sau. Mà trung tâm của vụ nổ, một quỷ ảnh mặc áo cưới đỏ chót với vẻ mặt lãnh khốc đang tóm chặt lấy đầu Tiểu Tư, năm ngón tay tái nhợt cắm thẳng vào khuôn mặt cô gái.

Máu tươi đỏ lòm tràn ra trên mặt Tiểu Tư, nhưng cô vẫn tỏ vẻ thờ ơ không hề để ý. Trong ngực cô vẫn ôm quyển nhật ký như cũ, ánh mắt tỉnh bơ nhìn nữ quỷ áo đỏ trước mặt.

Chẳng biết từ lúc nào, quyển nhật ký đã được mở ra, từ bên trong thò ra một đôi tay quỷ trắng bệch gắt gao tóm lấy nữ quỷ mặc áo cưới đỏ phía trước. Nữ quỷ run run đôi tay, kịch liệt phẫn nộ muốn xé nát gương mặt của Tiểu Tư.

Nhưng ngay khi bị đôi tay quỷ trong nhật ký tóm lấy, nó đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng. Toàn bộ thân thể nữ quỷ áo đỏ giống như bị đông cứng rồi bị đôi tay kéo vào trong quyển nhật ký, thôn phệ từng chút từng chút một.

Âm thanh cuối cùng bọn Dương Húc Minh nghe được, chính là tiếng kêu không cam lòng của nữ quỷ mặc áo cưới đỏ với bộ dáng giống hệt Lý Tử kia.

- "Ngô Tư!"

Tiếng gào thét oán độc uất hận rít lên khiến người nghe rùng cảm mình. Nhưng tiếc rằng đối diện trực tiếp với nó lại là một lệ quỷ không hề có cảm xúc e ngại – Tiểu Tư.

Sau khi bóng quỷ áo đỏ bị thôn phệ hoàn toàn, Tiểu Tư vẻ mặt lạnh lùng đóng lại quyển nhật ký trong ngực. Khuôn mặt của cô bị đâm thủng năm cái lỗ, máu chảy lênh láng nhưng vết thủng lại đang chậm rãi khép kín dần.

Chỉ là dựa theo loại tốc độ lành thương này, muốn khép lại hoàn toàn thì chắc phải chờ khá lâu.

Dương Húc Minh nhìn chăm chú vào Tiểu Tư, chần chờ mấy giây rồi nói:

- “Tiểu Tư… Cô… Cô không có việc gì chứ?”

Câu hỏi vừa dứt xuống, Tiểu Tư một mực trầm mặc chợt ngẩng đầu. Cô nhìn về phía Dương Húc Minh. Trong nháy mắt hai bên chạm mặt nhau, Dương Húc Minh sợ hãi lạnh cứng cả người…

Loại ánh mắt này.... Loại ánh mắt này hắn quá quen thuộc!

Ở trong huyễn cảnh, khi sắp sửa bị Tiểu Tư giết chết, hắn cũng nhìn thấy loại ánh mắt vô cùng điên cuồng khao khát này của cô ấy!

Vô thức, Dương Húc Minh lui lại một bước.

Sau đó…

Tiểu Tư nhếch miệng cười…

Khóe miệng của cô cong lên quỷ dị, mặc dù nữ quỷ áo đỏ đã bị thôn phệ nhưng Tiểu Tư có vẻ chưa định rời đi, ngược lại cô ôm quyển nhật ký đi tới hướng Dương Húc Minh.

Gió lạnh âm lãnh lại nổi lên khắp căn phòng!

Nhưng ngay khi Tiểu Tư vừa bước được một bước đầu tiên, trong túi áo Dương Húc Minh, nhân duyên nên vẫn được giấy đỏ gói kín đột nhiên bay ra.

Cây nến cứ thế lơ lửng trước người Dương Húc Minh, chắn giữa hắn và Tiểu Tư. Lớp giấy màu đỏ bị một lực lượng vô hình chậm rãi lột ra, bộc lộ ngọn nến bên trong.

Tiếp theo là ngọn lửa màu u lam lặng yên không một tiếng động bừng lên, bắt đầu cháy rừng rực. Ánh nến chập chờn phản chiếu lên mặt đám người trong phòng một mảnh đau thương.

Dương Húc Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn cây nhân duyên nến đột ngột phản ứng, căn bản còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Phía bên kia, Tiểu Tư mặt mày lạnh lẽo âm trầm ôm quyển nhật ký lao thẳng vào Dương Húc Minh.

Giống hệt như kiểu tập kích ôm bom tự sát.

- "Hừ!”

Tiếng hừ lạnh quen thuộc tựa như sấm sét nổ vang bên tai Dương Húc Minh. Một giây sau, bóng đen kinh khủng giống như lưỡi kiếm xuôi theo sàn nhà từ phía sau lưng bọn Dương Húc Minh lao đến.

Bóng đen dễ dàng đánh bay thân ảnh Tiểu Tư trong nháy mắt.

Dương Húc Minh kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Phía sau hắn là một thân ảnh áo cưới đỏ chót đang lạnh lùng đứng đó.

- "Lý Tử!!!"

Tuyệt đối không sai, đây là Lý Tử, là Lý Tử chân chính! Đây mới là Lý Tử mà hắn vẫn nhận biết.

Nhưng Dương Húc Minh còn chưa kịp cất lời hỏi han, thân ảnh áo cưới đỏ chót đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Đồng thời, cây nhân duyên nến màu đỏ lơ lửng giữa không trung đột nhiên mất đi chèo chống, rơi xuống giữa sàn nhà.

Lửa nến dập tắt, còn thân ảnh màu trắng bị đánh bay ra ngoài cửa sổ cũng biến mất vào màn mưa, chỉ để lại một quyển nhật ký màu hồng nhạt lẳng lặng nằm trong vũng nước mưa trên ban công.

Bên cạnh quyển nhật ký là một đứa nhóc toàn thân máu me đang ngồi xổm, vẻ mặt vẫn tràn đầy hoảng sợ. Nó giống như vừa nhìn thấy quái vật vô cùng kinh khủng, tay nó ôm đầu núp vào giữa hai đầu gối, có vẻ vừa bị hù dọa đến chết khiếp.

Nhạc Chấn Đào gãi đầu một cái, cất tiếng đầu tiên:

- "Đây là tình huống như thế nào?"

Anh ta nhìn về phía Dương Húc Minh, tiếp tục nói:

- "Bạn gái của cậu nguyên lại là song bào thai? Chết một cái lại ra một cái?”

Dương Húc Minh cũng ngơ ngác không kém, miệng chữ O mắt chữ A không biết giải thích thế nào. Ứng Tư Tuyết ngược lại chỉ thở phào một hơi, sức cùng lực kiệt ngã xuống đất, nói:

- “Ác mộng cuối cùng cũng đã kết thúc…”

Cô nàng cười khổ, nói tiếp:

- "Thứ bị giết chết kia không phải là Lý Tử thật, mà chỉ là “Khát vọng” của cô ấy… Cho nên mới yếu như vậy. Còn bóng hình cuối cùng chúng ta nhìn thấy mới là bạn gái chân chính của Dương đại sư đây.

Cô ấy xuất hiện, chứng tỏ hàng giả kia đã triệt để tiêu tan. Chúng ta đã an toàn rồi!”