Dịch giả: BsChien
Đứng cách ba mét bên ngoài căn nhà, Dương Húc Minh chần chừ hồi lâu, không tùy tiện tới gần. Tình huống trước mắt có đôi chút vượt quá dự kiến của hắn. Phạm vi bao phủ của màn sương mù này còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Dương Húc Minh. Hắn vốn cho là người trong thôn không có phản ứng, là bởi vì sương mù ngăn cách nhận biết đối với ngoại giới, khiến các thôn dân không phát giác được những tình huống bất thường ở nhà Đặng Hiển Quý cách đây không xa. Nhưng bây giờ nhìn lại, tình huống không chỉ đơn giản như vậy. Màn sương mù này hầu như bao phủ toàn bộ Thượng Nê pha. Thậm chí có khả năng bao phủ một khu vực còn rộng hơn. Cả một địa phương lớn như vậy chìm trong sương mù quỷ dị, tất cả thôn dân đều biến mất một cách bí ẩn. Chẳng lẽ bọn quỷ đã âm thầm đồ sát, giết sạch tất cả dân làng rồi? Dương Húc Minh cũng tạm thời lười để ý con quỷ gõ cửa, hắn hiện tại quan tâm dân làng đã biến mất vào chỗ nào? Toàn bộ khu vực này tối thiểu có hơn một trăm nhân khẩu, nếu như toàn thôn dân đều bị quỷ giết, đây tuyệt đối là một sự kiện thảm sát khủng bố, có thể chấn động khắp cả nước. Chết nhiều người như vậy, bọn Dương Húc Minh có liên quan sâu sắc bên trong, coi như bọn hắn còn sống sót rời đi, tất nhiên vẫn bị chính phủ bắt lại điều tra kĩ càng. Một khi chính phủ thật sự chú ý tới những đồ vật hiện tượng Lệ quỷ này, tình huống lúc đó sẽ rất phiền phức. Dù sao Lý Tử vẫn là Lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết, Dương Húc Minh hiện tại không muốn để người khác biết đến. Bởi vì hắn không biết mọi người cùng với chính phủ sau khi biết những chuyện linh dị này, sẽ dùng thái độ nào để đối phó với Lý Tử và bản thân hắn. Nếu như chính phủ nghiên cứu biện pháp tiêu diệt tất cả Lệ quỷ, bao gồm cả Lý Tử bên trong… Không nói có thể thực hiện được hay không, coi như làm không được thì cũng sẽ là một tình thế phiền phức rất lớn. Lúc đó trận chiến quy mô rầm rộ giữa người và quỷ sẽ nổ ra. Dù sao Lý Tử là lệ quỷ, có thể không để ý tới người sống. Nhưng Dương Húc Minh còn chưa chết, vẫn còn sinh sống trên vùng đất này. Nếu nơi này trở thành chiến trường linh dị thì mọi thứ sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn. Vừa miên man suy nghĩ, Dương Húc Minh vừa chậm rãi đi vào căn nhà trước mặt. Trước cửa trống rỗng, hoàn toàn không có bất cứ một ai, chỉ có hai chiếc ghế đẩu lẻ loi trơ trọi còn tại đó. Lúc trước, bọn Dương Húc Minh đi ngang qua căn nhà này, có hai ông lão khá lớn tuổi ngồi ở nơi này hút thuốc lào, nói chuyện phiếm. Bây giờ hai người già kia không thấy đâu, chỉ còn ghế vẫn ở nơi đó, ngay cả tẩu thuốc bọn họ hút cũng biến mất vô tung. Dương Húc Minh đi tới, đưa tay sờ sờ ghế. Mặt ghế lạnh buốt, rõ ràng người đã sớm rời đi. Hắn đứng dậy, nhìn về phía căn phòng trước mắt. Cửa nhà hoàn toàn rộng mở, nhưng trong phòng ánh sáng rất ảm đạm. Một cái bếp lò bằng xi măng lẳng lặng đứng sừng sững trong phòng, trên bếp có một nồi canh đang bốc hơi nóng. Dương Húc Minh đi vào, vẫn không phát hiện bóng người nào, không có vết máu, không có dấu tích đánh lộn giãy dụa, không có thi thể. Người trong nhà này giống như tan biến vào hư vô, không để lại bất kỳ manh mối nào. Dương Húc Minh cất tiếng gọi lớn: - “Có ai ở nhà không?” Tiếng gọi của hắn vang vọng quanh quất trong phòng rồi truyền ra xa trong màn sương, nhưng vẫn không có ai trả lời hắn. Dương Húc Minh đi vào hướng buồng trong. Hắn đẩy cửa ra, phát hiện ra đây là một cái phòng ngủ. Trên giường chăn mền xếp đặt chỉnh tề, đồ vật trong phòng cũng ngăn nắp, trưng bày gọn gàng. Không có thi thể hoặc là vết tích người sống giãy dụa vật lộn. Nhà này không còn người nào sống bên trong rồi? Dương Húc Minh nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy tình huống trước mặt thật khó giải thích. Hắn đang chuẩn bị quay người rời đi, bỗng sau lưng vang lên một tiếng động trầm đục. Cánh cửa chính của căn nhà bị đóng sầm lại, phát ra tiếng vang chói tai trong không gian tĩnh lặng. Dương Húc Minh vội vàng quay người, phát hiện cửa phòng nơi hắn vừa đi vào đã bị đóng kín mít. Có người ở bên ngoài đóng cửa lại nhốt hắn trong này? Dương Húc Minh vội vàng đi ra khỏi buồng, chạy lại chỗ cánh cửa, hắn định lao ra tìm người vừa đóng sập cửa nhà. Nhưng ngay khi hắn vừa đặt tay vào khóa cửa, định kéo mở ra thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa trầm đục. …Kịch… Kịch… Kịch… Cùng với tiếng gõ cửa là tiếng cười rít bén nhọn và tiếng gọi quái dị: "…Dương Húc Minh à? Dương Húc Minh có ở nhà không?" Đệt! Con quỷ gõ cửa này không phải là chạy ở cách đây hơn năm mươi mét hay sao? Thế nào mà đột nhiên xuất hiện ở đây rồi? Dương Húc Minh vội vàng thử cảm ứng lại một chút, phát hiện ra con quỷ nhỏ đang lẽ phải ở xa tới năm mươi mét, hiện tại đã đi tới ngay ngoài cửa, cách hắn chỉ có một cánh cửa gỗ. Tên này có tốc độ nhanh như vậy? Dương Húc Minh vừa bất ngờ vừa kinh hoảng. Hắn chỉ tạm thời không để ý sự tồn tại của con quỷ nhỏ này tầm mười giây, đối phương liền thừa cơ xông tới, vọt qua khoảng cách năm mươi mét, nhốt hắn trong phòng. Tiếng đập cửa tiếp tục vang lên, con quỷ nhỏ bên ngoài cất tiếng rít gào: "… Dương Húc Minh, mau ra đây…” Con quỷ vừa kêu gọi vừa ra sức đấm vào cánh cửa, nhưng Dương Húc Minh hiện tại không thể đi ra ngoài. Một khi hắn vừa mở cửa ra ngoài, trong nháy mắt, con Lệ quỷ này liền có thể phát động năng lực Tuyệt sát, Dương Húc Minh trong nháy mắt lên bàn thờ ngồi. Nếu như hắn lựa chọn không đi ra, đứng lại trong phòng cùng con quỷ này thi đấu xem ai lì hơn, cứ như vậy hao tổn, đến cuối cùng Dương Húc Minh sẽ bị chết khô chết mòn. Bởi vì Lệ quỷ không cần ăn, nhưng Dương Húc Minh là người sống thì lại không chịu được đói. Cái này nói theo một ý nghĩa nào đó, khi chiến đấu với quỷ, chỉ cần thỏa mãn điều kiện phát động năng lực của đối phương, như vậy chính là Tuyệt sát, không cách nào có hi vọng thoát đi. Trạng thái solo một đấu một, năng lực con quỷ này coi như là tất thắng. Hơn nữa, chỉ cần bọn quỷ này tiến đến căn nhà của Đặng Hiển Quý, bắt Ứng Tư Tuyết cùng Lâm Thu kéo tới, lấy tính mạng hai cô gái này để uy hiếp Dương Húc Minh, hắn rất khó cam đoan mình lúc đó không nóng máu lao ra cửa. Đối với khả năng chấp nhận khiêu khích và trình độ áp chế bản thân, Dương Húc Minh không có một chút tự tin nào. Như vậy với điều kiện không mở cửa ra, chẳng lẽ không có cách nào đối phó con Lệ quỷ này hay sao? Chính như Sinh Tử Lục đã nói: “Lệ quỷ không phân chia mạnh yếu”. Chỉ cần đạt được điều kiện phát động năng lực, Lệ quỷ dù nhỏ yếu vẫn có thể sáng tạo ra kỳ tích. Giống như tình trạng bây giờ. Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, lấy quyển nhật ký của Tiểu Tư ra. Mặc dù trên tay hắn đang có cái chuông đồ cổ, một khi chuông vang lên có thể xua đuổi Lệ quỷ bên ngoài đi xa. Nhưng chính nhờ trường mệnh khóa đeo trên cổ cung cấp khả năng cảm ứng, Dương Húc Minh có thể biết rõ: Khi con quỷ nhỏ bên ngoài gõ cửa và gọi tên, năng lực của nó đã phát động. Bây giờ, dù là đuổi nó rời xa đến tận nửa kia Trái Đất, thì chỉ cần mở cửa ra, Dương Húc Minh cũng vẫn sẽ ngủm củ tỏi…