Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 157: Ác Mộng Của Đội Cảnh Sát




Dịch: VoMenh

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Vừa nghe Vương Trấn nhắc đến con số 5 năm, Dương Húc Minh giật thót trong lòng. Không biết có phải do tự kỷ ám thị hay không, hiện tại Dương Húc Minh đặc biệt chú ý đến những mốc thời gian mà các sự kiện linh dị đã từng phát sinh.

Cách đây 5 năm... Chú Sinh thì chết cách đây 7 năm, nghĩa là vụ án mạng mà anh Trấn sắp kể xảy ra sau khi chú Sinh vừa chết không bao lâu.

Có bí ẩn gì trong chuyện này sao?

Dương Húc Minh bèn hỏi:

- "Lại có người chết hả anh? Tại sao lại chết? Bị cái gì mà chết vậy anh Trấn?"

Vương Trấn đắn đo suy nghĩ, rồi quay sang cô gái bên cạnh.

- "Có phải anh đang kể về một vụ trọng án hông em?"

Cô nữ cảnh sát đó giả vờ lắc đầu: - "Anh Trấn, tối qua em thức khuya, giờ còn nhức đầu quá, thính lực hông được tốt lắm!"

Nghe thế, Vương Trấn mới quay lại nhìn Dương Húc Minh, nhún vai một cái.

- "Nếu em cảnh sát xinh đẹp này không có ý kiến gì thì ông anh này cũng đành to nhỏ cho chú em nghe vài chuyện vậy.

Án mạng phát sinh cách đây 5 nam đến hiện tại vẫn là một vụ án không có lời giải, cản bản là không thể tìm ra bất cứ một manh mối nào để điều tra tiếp cả.

Nạn nhân là một đôi vợ chồng lớn tuổi làm nghề buôn bán bún tại khu vực lân cận Hầm trú ẩn.

Trước khi họ chết, người dân xung quanh bảo họ vẫn sinh hoạt bình thường, chẳng có thù hằn hay gây hấn với ai.

Lúc phát hiện ra thi thể, chính xác là vô cùng thể thảm đến nỗi đội cảnh sát còn không dám nhìn.

Em biết loại cửa sắt có khe thông gió hông? Chính quyền đã đóng một cái cửa sắt, dạng có hàng rào để niêm phong hang động Hầm trú ẩn, nhưng là dùng loại cửa sắt có khe hỡ ak, cho hang động thông gió.

Mà ngay lúc nhóm cảnh sát bọn anh đến hiện trường, thì thi thể của hai vợ chồng đó... thật tế mà nói thì... dùng từ HAI CÁI THI THỂ thật sự là không chính xác lắm.

Chú em mày có coi phim Final Destination chưa? Có một tập chiếu đoạn nhân vật trong phim đứng bên ngoài một tấm lưới sắt, rồi lưới sắt bị một lực rất mạnh tác dụng ép nhanh tới, cuối cùng cắt xuyên qua nhân vật kia. Toàn thân người đó bị cắt chém theo từng mảng khung của lưới sắt, bị xẻ thành từng mảnh thịt nhỏ, máu và thịt lẫn lộn bùi nhùi, tựa nhưng mấy miếng thịt kho tàu mà người ta hay ăn cơm trưa ak.

Lúc đó... hiện trường vụ án của đôi vợ chồng già đó cũng tương tự như tập phim ấy.

Từ đánh giá khách quan mà nói, tựa như có ai đó dùng một nguồn lực rất mạnh, ép đôi vợ chồng ấy xuyên qua cánh cửa sa9t1 để nhét vào bên trong Hầm trú ẩn mà không cần mở toang cánh cửa ra.

Dĩ nhiên, thân thể của bọn họ làm sao có thể xuyên qua mấy khe hở li ti trên cánh cửa sắt to lớn ấy được chứ, do đó lúc thân thể họ bị nhét vào trong, thì da, thịt, xương cốt của hai người đó đã bị cắt nát thành tửng mẩu nhỏ bởi tấm hàng rào sắt ấy, cuối cùng để lại từng mẩu thịt vụn trên nền đất máu me.

Thậm chí, có vài miếng da, thịt đỏ thẩm còn dính lại trên lớp hàng rào sắt kia nữa."

Nói đến đây, vẻ mặt của Vương Trấn hiện rõ nét não nề:

- "Móa ơi... chú em làm anh nhớ lại chuyện đó, giờ anh đang buồn nôn đây nè! Nô tì, lấy cho anh một lon Sting dâu ngay coi!

Anh mày làm cảnh sát đã hai mươi năm, án mạng nào mà chưa từng thấy qua, từ ảnh chụp cho đến hiện trường thực tế... Nhưng cảnh tượng lúc đó, cho dù đến chết thì anh mày cũng khó quên!

Vô cùng đáng sợ... vô cùng đẫm máu!"

Sắt mặt Vương Trấn tái mét trong khi Dương Húc Minh chẳng lẳng lặng ngồi nghe, không có chen lời.

Vương Trấn hít sâu vài cái để ổn định tinh thần, sau đó mới nói:

- "Hồi đó, lúc lấy khẩu cung, anh có hỏi người con trai duy nhất của cặp vợ chồng đó. Nó kể rằng ba mẹ của nó nói là họ hay mơ thấy ăn phải những tô bún đỏ tươi, rồi gặp mấy hình ảnh lệ quỷ bay múa cuồng loạn trong giấc ngủ..

Sau đó, một ngày nọ, hai ông bà già thức giấc lúc nửa đêm, đi ra khỏi giường.

Người con trai đó hỏi ba mẹ định đi đâu thì hai vợ chồng trả lời là đi lấy bún để mai xuất hàng sớm giao cho mấy tiệm bán đồ ăn sáng.

Cậu ta có cảm giác kỳ kỳ, nhưng dĩ nhiên là cũng chẳng để tâm gì lắm.

Thế nhưng, đôi vợ chồng này ra khỏi nhà lúc ban đêm, chuyến đi này, là một đi không trở lại...

Sáng hôm sau, người con trai đó tìm hoài cũng chẳng thấy ba mẹ đâu nên đến trình báo cảnh sát. Sau đó, chúng ta nghe báo án nên kéo đến điều tra, cuối cùng phát hiện đống thịt bầm đẫm máu xung quanh căn Hầm trú ẩn."

Vương Trấn nói: - "Nguyên nhân dẫn đến cái chết quá tà dị, rồi bọn ta cũng chẳng thể nào điều tra ra được hung thủ và động cơ giết người.

Bọn anh đã rà soát hết tất cả người làm trong tiệm bún của hai ông bà cao tuổi này cũng không thấy có bất cứ manh mối khả nghi nào hết. Cuối cùng, vụ án đó bị khóa sổ, trở thành một trong những vụ án bế tắc của Cục cảnh sát bọn anh,

Lúc đó, mấy cảnh sát trẻ tuổi bọn anh vì tra cái án này, mà mới tìm tòi đến sự kiện xảy ra cách đây 30 năm có dính dáng đến căn Hầm trú ẩn.

Đáng tiếc thay, dù là lật lại hồ sơ án mạng cách đây 30 năm trước thì cũng không tìm ra được điểm đột phá nào hết.

Con người anh không hề tin chuyện quỷ thần, nhưng anh thừa nhận sự việc xảy ra tại cái động Hầm trú ẩn ấy quá tà môn. Nếu muốn dùng một lời giải thích hợp lý để miêu tả về cái chết của đôi vợ chồng già 5 năm về trước thì chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là do Quỷ đòi mạng."

Vương Trấn bất đắc dĩ nhún vai, khó mà phân tích vụ án bế tắc này tiếp nữa. Dương Húc Minh thì lại vô cùng hiếu kỳ.

Vương Trấn lắc đầu, tự nói:

- "Bọn anh cũng có làm một vài tiến trình điều tra thực tiễn nha, nhưng cơ bản là đi một bước, lại khó khăn một bước.

Quá trình điều tra chỉ vẻn vẹn diễn ra ở xung quanh những mẫu thịt vụn của nản nhân phía ngoài cửa, khu vực sâu nhất mà bọn anh đi vào cũng là ở khu vực ranh giới ngoài cùng bên trong lồng hang động.

Đừng có nói là bọn anh làm biếng nha! Anh nói cho chú em nghe, thật sự lúc đó tình hình khổ lắm!

Em biết không, đến nỗi bọn anh cũng không có cách nào đi xuống tầng sâu nhất của cái hang động ấy, chỉ mấp mé ngoài cửa tầng đầu tiên của căn Hầm rồi cầm đèn pin rọi xuống dưới mà thôi.

Căn Hầm trú ẩn này bị bỏ hoang quá lâu rồi, bên trong không hề có dấu vết người sống.

Trên mặt đất bám đầy bụi bặm, sình lầy, không hề có dấu chân của bất cứ một ai. Không khí bên trong thì tanh hôi kinh khủng, dạng như bị ô nhiễm nặng nề vậy đó, nên cảnh sát không thể nào triển khai đội hình tiến vào bên trong điều tra.

Do đó, bọn anh chỉ có thể rải quân ở tầng thứ nhất của hang động và xung quanh cửa ra vào để điều tra mà thôi.

Nhưng mà, lúc đó có một chuyện lạ đã xảy ra."

Vương Trấn cười ảo não, nói:

"Tất cả những ai đã từng tiến vào bên trong căn Hầm trú ẩn ấy, kể cảnh bản thân anh, sau khi rút quân rời đi, bọn ạnh đã gặp ác mộng liên tục trong vòng nhiều tháng. Em biết không? Mấy cơn ác mộng đó đều y hệt như nhau, anh thấy mình đi đến một căn phòng nào đó bên trong hang động ấy, trên đầu anh là hàng đống thi thể chết treo lơ lửng; mấy cái tử thi ánh đều đang cười ngoác mồm nhìn anh, vô cùng đáng sợ, cực kì đáng sợ, đáng sợ tột độ luôn.

Hơn thế nữa, bọn anh đều đồng loạt nghe thấy một âm thanh nào đó kêu gọi tên của từng người trong giấc mơ, tựa nhưng đang thét gào mời gọi bọn anh nhập động.

Quãng thời gian đó, cả đội cảnh sát như hóa điên, còn nghĩ rằng trên thế giới này thật sự có ma quỷ, ai ai cũng phập phồng lo sợ.

Sau đó, lãnh đạo trong Cục đã mời bác sỹ tâm lý đến chạy chữa cho bọn anh. May mắn thay, một thời gian sau thì cả đội cảnh sát bọn anh mới lấy lại bình tĩnh, rồi không còn mộng mị như thế nữa.

Vì vậy, em nhớ anh từng nói không, nếu hỏi nơi nào mà bị ma ám thật sự tại cái thành phố Lục Bà Thủy này, thì anh chắc chắn với chú em đây, nơi đó phải là Hầm trú ẩn Chung Sơn chứ chẳng còn nơi nào khác cả."

Những lời kể của Vương Trấn làm Dương Húc Minh cảm thấy rét lạnh torng lòng. Trước đó, Dương Húc Minh từng suy đoán rằng ma, quỷ sẽ tránh mặt cảnh sát vì một dạng pháp tắc vô hình nào đó. Ví dụ như trong câu chuyện tại tòa biệt thự quỷ ám vậy, lúc cảnh sát vào trong tòa biệt thự ngủ qua đêm để điều tra thực nghiệm thì ả nự quỷ kia cũng không có ra tay cơ mà. Thế nhưng, bọn tà ma trong Hầm trú ẩn Chung Sơn còn định giết chết cả đội cảnh sát đến điều tra vụ hung án năm ấy ư?

Không những thế, đó là chỉ với trường hợp cả đội cảnh sát này chở lởn vởn ở ngoài cửa động thôi nha, sau đó đặt chân mấp mé ở tầng thứ nhất, chưa hề tiến sâu vào bên trong hang động nữa ak!

Nếu lần đó bọn họ liều mạng đi sâu vào mấy tầng kia, chẳng lẽ là đột tử mất mạng ngay tại chỗ ư?

Dương Húc Minh nuốt ực một cái, hỏi:

- "Anh Trấn có bao giờ muốn đi sâu vào trong động một lần hay không? Tỷ như nghiệm chứng cái lý thuyết rằng trên đời này thật sự có ma quỷ?"

Vương Trấn bèn nhìn hắn tựa như nhìn một kẻ khờ.

"Chú em đùa à? Cậu em Minh này, anh đi vào thì có lợi ích gì hông?

Nếu trên đời này không hề có Quỷ hồn tồn tại, anh đi vào chẳng phải phí công sao?

Bên cạnh đó, nếu Quỷ hồn thật sự tồn tại, anh mày đi vào chẳng phải chết ngay tại chỗ?"

Vương Trấn liếc hắn, xúc xỉa:

- "Dù thật sự là có quỷ hay không, anh mày đi vào đều không có bất cứ lợi ích gì ca! Vậy đi vô làm chi dạ ba? Ở ngoài này yên ổn sống tốt hông được hả? Bày đặt làm anh hùng thám hiểm chi để rồi có nguy cơ mất mạng?"

Dương Húc Minh đành câm nín, chẳng biết mở lời thế nào.

Anh Trấn của em ơi, anh nào đâu có biết, cái phó bản tiếp theo của em CHÍNH XÁC LÀ SẼ DIỄN RA TẠI CĂN HẦM TRÚ ẨN CHUNG SƠN này đó.

Thứ bẩn thỉu nào đó bên trong căn hầm này đã từng có ý định ra tay giết luôn cả đội cảnh sát nha! Cái gì mà kinh khủng quá vậy? Anh bảo em phải làm sao sống sót đây trời!!!!