Trở về phòng, Trần Mộ không khỏi suy nghĩ hướng đi sau này của mình. Hôm nay hắn đã thấy được sự chênh lệch cực lớn của hạ cấp và cao cấp. Nếu muốn làm việc ở đây, trình độ kiến thức quá thấp thực sự chẳng làm nổi chuyện gì.
Mặc dù Trần Mộ đã quen cuộc sống đạm bạc nhưng sự cuồng nhiệt của hắn với chế tạp thì lại vượt xa người bình thường. Đặc biệt là khi nhìn thấy những nguyên liệu quý hiếm thì hắn cảm thấy mình như ngừng thở.Nhưng không có điểm cống hiến thì những nguyên liệu đó chỉ là như ảo ảnh, chi có thể nhìn mà không dùng được.Ở nơi đây mà không có điểm cống hiến thì rất khó có thể tiến lên, dù là nhờ người khác hướng dẫn, hay muốn có nguyên liệu và thiết bị đều cần có điểm cống hiến.Hôm nay hắn xem qua các uỷ thác thì những uỷ thác ở đây hễ có liên quan đến tạp phiến thì hầu hết đều là tạp phiến cấp bốn. Bản thân còn phải sửa 200 tạp phiến, hắn tin chắc rằng trong số đó hầu hết đều là tạp phiến cấp bốn, thậm chí là còn cao hơn nữa.Xem ra bản thân phải ở lại chỗ này một thời gian dài. Hiện tại hắn vẫn còn lâu mới chế tạo được tạp phiến cấp bốn.Nếu bỏ chuyện biến tướng của giam lỏng qua một bên thì hắn rất thích nơi đây. Ở đây hắn mới thấy rõ học thức của mình nông cạn đến mức nào, thực lực của mình yếu ớt ra sao. Nhưng hắn cũng biết được phía trước mình còn có viễn cảnh tráng lệ đến mức nào, còn có không gian cực kì rộng lớn.Trước mắt hắn có hai chướng ngại lớn, một là cảm giác, còn lại là tri thức về kết cấu.Cảm giác của hắn vẫn mãi không đột phá được lên 5 mét, đây chính là rào cản lớn nhất. Không đột phá 5 mét thì hắn không thể chế tạo được tạp phiến cấp bốn, càng không thể mở ra tầng tiếp theo của thần bí tạp phiến, điều này thực sự là đầy sức hấp dẫn.Khi chiến đấu bảo vệ Lôi Tử, cảm giác của hắn đã bị thương nặng, mãi cho tới gần đây mới hồi phục lại, cũng may là gần đây hắn đã mơ hồ cảm thấy dấu hiệu đột phá.Vấn đề phải hoàn thiện còn lại là tri thức về kết cấu của hắn. Tri thức về kết cấu của hắn rất yếu kém, so với những chế tạp sư bình thường, hắn không chỉ bị chênh lệch nghiêm trọng mà kiến thức cơ bản cũng không chắc chắn. Trong các loại tạp phiến cấp ba, vẫn còn nhiều loại hắn chưa biết.Ở đây dù là tạp phiến cấp ba cũng đều không phải thứ bình thường, chúng có tính khiêu chiến cực lớn đối với Trần Mộ.Nhưng Trần Mộ cũng có chỗ hơn người. Hắn có được lý luận về “trù” tạp nên càng là tạp phiến tinh xảo, phức tạp thì hắn lại càng dễ dàng tìm hiểu rõ.Hắn còn có khả năng học tập rất mạnh, đây cũng là điểm mà Lôi Tử phục hắn nhất. Hắn bắt đầu từ loại năng lượng tạp cấp một đơn giản nhất, đến bây giờ cũng đã có một bộ phương pháp tự học của mình.Sắp xếp lại các ý nghĩ trong đầu, Trần Mộ nhanh chóng vạch ra phương hướng phấn đấu cho mình.Đây thật sự là một địa phương tốt! Đây không biết là lần cảm khái thứ mấy của Trần Mộ. Tài liệu tự chọn miễn phí đối với người khác thì chẳng để làm gì, với trình độ rất cao của họ thì những tạp phiến mà họ chế tạo hầu như không cần mấy thứ tài liệu này. Nhưng với Trần Mộ thì những thứ này có tác dụng rất lớn. Độ thuần thục của mỗi chế tạp sư đều tỉ lệ thuận với số tài liệu sử dụng.Từ lần đầu bỡ ngỡ, bây giờ Trần Mộ đã rất tự nhiên. Siêu thị tài liệu tự chọn và thư viện là hai nơi Trần Mộ thường đến nhất. Mỗi ngày hắn đều chế tạo rất nhiều tạp phiến để rèn luyện. Năng lực khống chế cảm giác không phải tự nhiên mà có, đó là kết quả của vô số lần luyện tập.Hắn đã có 55 điểm cống hiến. Sự gian khổ trong đó người ngoài thật khó mà hiểu nổi, có lẽ chỉ có cô gái tên Ly Ly kia là biết biết được. Ly Ly cho rằng Trần Mộ là đệ tử của Trữ gia, trình độ thấp như vậy đến đây không phải rèn luyện thì là gì?Có lúc Trần Mộ khiến nàng cảm thấy thương cảm. Hắn mỗi lần nhận uỷ thác đều là những việc cấp thấp nhất, lại thường hay bị trừ điểm, nếu là người khác thì đã từ chối từ lâu rồi.Ngoại trừ chế tạp, các phương diện còn lại như tập thể thao và huấn luyện cá kiếm Trần Mộ đều không ngừng nghỉ. Huấn luyện cá kiếm cũng đã có tiến bộ rất lớn, hắn phát hiện hiện tại thân thể mình có khi phản ứng còn nhanh hơn cả ý nghĩ, hơn nữa không biết có phải do huấn luyện trong nước hay không mà từng chỗ trên cơ thể hắn rất mẫn cảm với sự thay đổi xung quanh.Dù khí lưu có sự thay đổi cực nhỏ hắn cũng nhận ra. Điều này khiến cho hắn có một thời gian rất khó chịu, nhất là khi ngủ, thường xuyên nửa đêm bật dậy mà nguyên nhân chỉ là do một con côn trùng bò qua.Hắn vẫn luôn ngủ ở góc tối nhất trong phòng, bây giờ dù không bật đèn thì hắn cũng có thể thấy rõ cấu vân trên bề mặt tạp phiến.Có điều sau một thời gian dài bị hành hạ thì hắn cũng dần quen, ngủ được một chút, nhưng chỉ cần có chút động tĩnh nào là sẽ tỉnh lại ngay.Mặc dù nơi này rất tốt nhưng hắn cũng chẳng vui nổi.Bây giờ đã đã là tháng thứ ba, trong phòng hắn chất đầy các loại tạp phiến cấp ba. Đây là tất cả những tạp phiến cấp ba mà hắn tìm được, sau đó chế tạo lại một lần. Dù là loại tạp phiến nào thì cũng có một kết cấu cơ bản nhất, từ đó mới phát sinh những thay đổi tạo ra các tạp phiến đặc biệt.Càng học hắn càng cảm nhận được sự lớn mạnh của lý luận về trù tạp. Rất nhiều thay đổi khó hiểu chỉ cần nhìn dưới góc độ trù tạp là có thể tìm ra vấn đề mấu chốt.Chuyện này xảy ra nhiều lần khiến Trần Mộ nảy sinh nghi ngờ, công năng của trù tạp mạnh mẽ, lý luận trù tạp tiên tiến là điều không thể nghi ngờ nhưng tại sao hắn tìm đọc rất nhiều sách mà không hề thấy có thông tin liên quan? Nếu như là do tiền nhân sáng tạo, tại sao nó lại không được lưu truyền?Trần Mộ tin chắc chỉ cần hắn công bố lý luận trù tạp ra ngoài, lập tức sẽ gây ra một cơn sóng lớn chưa từng có, hắn sẽ ngay lập tức trèo lên đỉnh cao, có thể nhận được tài phú và danh dự khó tưởng tượng nổi.Nhưng hắn không làm vậy, hắn tự biết sức mình. Nếu như thực sự làm vậy thì đó là hoạ chứ không phải phúc. Thứ đó vốn không thuộc về hắn.Cây bút trung hào hình chữ V chuyển động lưu loát, tựa như là đang nhảy múa trên tấm tạp phiến. Bên trong phòng tối, một tia sáng tại đầu ngọn bút cũng đang uốn lượn di chuyển. Trần Mộ ngồi ngay ngắn, ánh mắt chăm chú, cổ tay phải linh hoạt mềm dẻo như không có xương khiến người ta thấy vui mắt, lại vừa chính xác như máy, không hề có sai sót.Trong ba tháng vừa qua, mỗi ngày hắn đều làm những việc này mấy chục lần. Đến khi cảm giác đã bị tiêu hao hết thì tiến vào huấn luyện cá kiếm, áp suất nước bên trong huấn luyện cá kiếm cũng giống như trong thế giới nước đơn giản.Còn về phần tạp phiến thần bí, nếu cảm giác của Trần Mộ mà chưa đột phá thì hắn sẽ không trở lại thế giới nước đơn giản.Những tia cảm giác như xúc tua quấn quanh đầu ngọn bút, chúng đem những biến hoá của tạp mặc và tạp phiến chuyển tới Trần Mộ, sau đó hắn lại thông qua cảm giác dung hợp tạp mặc và tạp phiến.Đột nhiên trong cơ thể có cảm giác trống rỗng, ngòi bút có chút trở ngại, những tia cảm giác quấn quanh ngòi bút đã có chỗ bị đứt.Trên trán bắt đầu chảy mồ hôi, vẻ mặt Trần Mộ vẫn bình tĩnh như thường, loại tình huống này hắn đã gặp rất nhiều lần rồi, đã không còn kinh hoàng như lần đầu nữa.Vòng xoáy cảm giác hình thoi nhanh chóng vận chuyển, không ngừng phóng ra những tia cảm giác. Số lượng những tia cảm giác bị đứt và mới bắn ra khá bằng nhau, tạo nên một sự cân bằng kì diệu.Trần Mộ chợt nghĩ, chẳng lẽ tốc độ của vòng xoáy cảm giác hình thoi và những tia cảm giác được phóng ra có liên quan đến nhau?Vừa nỗ lực duy trì những tia cảm giác quanh đầu ngòi bút, Trần Mộ vừa bắt đầu đẩy nhanh tốc độ xoay của vòng xoáy cảm giác hình thoi.Dưới sự thúc đẩy của Trần Mộ, tốc độ xoay tròn của vòng xoáy cảm giác đã tăng lên một ít. Sau khi tốc độ đã tăng lên, Trần Mộ thử làm cho nó phóng ra thêm nhiều tia cảm giác.Hiệu quả của việc này có thể thấy rõ, Trần Mộ cảm thấy ngòi bút trên tay đã nhẹ đi nhiều, sự trở ngại đã biến mất, cảm giác lại lưu loát như cũ.Phát hiện này khiến Trần Mộ rất mừng rỡ. Từ trước tới nay, cảm giác luôn là vấn đề với Trần Mộ. Tuy tạp phiến thần bí có cung cấp phương pháp rèn luyện nhưng cũng không có nhiều thông tin. Mà khi ở Đông Vệ học phủ, dưới sự ảnh hưởng của Tinh Dụ tạp, cảm giác trong cơ thể hắn đã xảy ra dị biến, hình thành nên vòng xoáy cảm giác hình thoi mà hắn chưa từng biết tới.Điều này khiến hắn thấy hơi xa lạ với cảm giác của mình, mà từ khi cảm giác bị tổn thương thì hắn lại càng thêm cẩn thận, đây chính là nguyên nhân căn bản khiến cảm giác của hắn không tiến bộ.Nhưng hôm nay hắn nhờ có cơ duyên xảo hợp mà đã tìm được chìa khoá để mở ra bảo tàng trong cơ thể mình, có thể từng bước khai phá. Điều này có nghĩa là hắn cuối cùng cũng đã vượt qua được trở ngại trong lòng.Hắn cũng không tiếp tục tăng tốc độ, ngược lại hắn kiềm chế nỗi vui mừng trong lòng. Hắn muốn tỉnh táo suy nghĩ một chút, hắn vẫn tin tưởng muốn làm một việc thì phải có hứng thú mạnh mẽ. Nhưng nếu muốn để bản thân đi tới bước cuối cùng, tìm đến ngọn nguồn thì phải vĩnh viễn duy trì tỉnh táo.Mặc dù bây giờ hắn đã dần tiêu trừ được trở ngại tâm lý với cảm giác, nhưng hắn biết cảm giác khác những thứ bình thường, chúng rất mẫn cảm, lại có nguy hiểm nhất định nên cẩn thận vẫn tốt hơn.Hắn muốn có một kế hoạch đầy đủ cho việc khai phá những bí mật về cảm giác trong cơ thể mình! Trong bóng tối, con mắt của Trần Mộ như phát ra tia sáng khiến người ta phải kinh ngạc.