Tạp Đồ

Chương 337: Gần trong gang tấc




Nhìn đám thủ hạ biểu hiện quá tệ, vốn đang tức giận đến phát điên Văn Tá Phu hoàn toàn bạo nộ:

- *** tất cả dừng tay lại cho ta!

Tiếng quát này thông qua thiết bị khoách âm truyền tới từng góc chiến trường.

Mọi người sửng sốt, vô thức ở đình thủ. Uy tín của Văn Tá Phu mấy năm nay tại xuyên hạ liên minh đã sớm thâm căn cố đế trong lòng mọi người.

Đám tạp tu nhanh chóng dừng tay, tràng diện dần dần bình tĩnh. vẻ mặt bọn họ đều mờ mịt, không rõ mới vừa rồi đến cùng xảy ra cái gì?

- Một đám ngu xuẩn!

Trong đám chiến đấu tạp tu tụ tập phía xa có người không nhịn được cười khẩy nói.

- La Bá Đặc, ngươi không thể yêu cầu bọn họ có tố chất giống như chúng ta.

Bên cạnh một người cười nói.

- Nói sao cũng được, ta rất hoài nghi, những người này trên chiến trường có thể tạo được tác dụng gì? Thật không hiểu, lão đại sao lại đưa tới một đám phế vật như vậy?

La Bá Đặc lạnh lùng nói.

- Ha ha, lúc này mới thể hiện giá trị chúng ta mà. Bằng không, Ông chủ làm sao biết chúng ta đáng giá?

Người nọ cười ha ha.

- Đủ rồi!

Một tạp tu mặt chữ điền cầm đầu lạnh lùng cắt đứt thảo luận:

- Nên chuẩn bị tinh thần đi! Thủ đoạn đối phương các ngươi đã biết, không nên để lật thuyền trong mương.

Hắn là Hi Văn Đặc thủ lĩnh đám chiến đấu tạp tu.

- Lão đại, yên tâm đi, bằng chiêu thức ấy mà nghĩ rằng đã hù dọa chúng ta, thật là tức cười.

La Bá Đặc tùy tiện nói.

Hi Văn Đặc gật đầu, không nói gì, ánh mắt nhìn đám tạp tu đang mờ mịt cũng không khỏi toát ra vài phần miệt thị.

Văn Tá Phu cảm thấy chính mình sắp giận điên lên, hắn cả người run lập cập. Tựa như một con sói bị bức đến tuyệt cảnh, hung hăng nhìn chằm chằm những thủ hạ của mình.

Phía dưới sơn cốc còn đang cháy rực, nhiệt lượng bốc lên. Văn Tá Phu chỉ cảm thấy cả người khô nóng. Nhiều năm tâm huyết bị một bó đuốc thiêu rụi, thống khổ như thế tựa như đem hắn gác lên ngọn lửa mà nướng.

Mà đám thủ hạ biểu hiện không xong, giống như địch nhân không tiếng động cười nhạo.

Bất quá Văn Tá Phu đến cùng cũng là người từng kinh qua nhiều tràng diện, hắn hít một hơi thật sâu. Không khí rét lạnh tràn vào phổi, khiến hắn nhất thời thanh tĩnh. Cho dù không còn chiến đấu toa xe, chính mình còn lại cỗ lực lượng này bắt tuyết tia trùng sơn cốc cũng có thừa.

- Hi Văn Đặc, ngươi tới chỉ huy.

Văn Tá Phu nghiêm mặt, lạnh giọng nói. Hắn đặt quyết tâm, lần này vô luận như thế nào. Đều phải đem tuyết tia trùng sơn cốc san bằng! Không san bằng tuyết tia trùng sơn cốc không đủ để hắn phát tiết mối hận trong lòng.

Hi Văn Đặc nao nao, lập tức tuân mệnh:

-Vâng!

Hắn trong ngày thường chỉ là phụ trách bộ phận chiến đấu tạp tu, lần này không nghĩ tới ông chủ lại giao cho hắn làm tổng chỉ huy.

Những tạp tu bình thường dưới sự chỉ huy của Hi Văn Đặc, bắt đầu chuyển động. Bất quá bọn họ hiển nhiên không có kinh nghiệm đại quy mô tác chiến, hơn một ngàn người phải mất gần mười phút để tập trung.

Hi Văn Đặc nhíu mày. Bay đến bên cạnh Văn Tá Phu:

- Ông chủ, bọn họ không có kinh nghiệm đại quy mô tác chiến, không bằng để cho bọn họ lập thành tiểu đội, bọn họ quen thuộc loại phương thức chiến đấu này.

Văn Tá Phu suy nghĩ một chút, cũng hiểu được có đạo lý, liền gật đầu:

- Được.

Đám tạp tu bình thường chấp hành nhiệm vụ cũng chỉ hơn mười người một tổ, khi nào lại có kinh nghiệm chiến đấu với đội hình hơn một ngàn người như thế này? Biểu hiện không xong như thế mới là bình thường. Văn Tá Phu lúc này mới hiểu, tâm trạng hối hận không thôi.

Khi điểm danh lại mới phát hiện, ngay mới vừa rồi trong trận hỗn loạn, đã chết hơn trăm người, bị thương thì hơn hai trăm. Vừa nghe kết quả này, Văn Tá Phu tái mặt.Trong đó, hơn phân nửa đều là tạp tu phe mình ngộ thương.

Mà nếu như hắn biết đối phương chỉ có một người, chỉ sợ tức giận đến tâm can đều phải tan nát.

- Bọn họ tới.

Trong Hải tinh bảo. Trần Mộ, Duy A và Khương Lương đều có mặt. Vừa mới hoàn thành nhiệm vụ Trần Mộ sau khi nghỉ ngơi, tinh thần đã khôi phục như thường.

Hải tinh bảo này ngụy trang có cực kì xảo diệu, chỉ bằng vào mắt thường rất khó phát hiện. Mà loại tạp phiến dò xét bình thường chỉ hữu hiệu với năng lượng ba động, loại công sự chôn dưới mấy thước ngụy trang, bọn họ làm sao có thể phát hiện?

Lại nói tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên Trần Mộ tiến vào hải tinh bảo.

Hải tinh bảo có thể khiến cho Đường Hàm Phái trả giá cao như vậy. Kiến tạo khó khăn hơn công sự bình thường rất nhiều. Nó có hình dáng như một con sao biển. Trung tâm là phòng chỉ huy, mà năm cánh còn lại là năm điểm hỏa lực.

Một cái hải tinh bảo là một đơn vị chiến đấu. Nó có được ưu điểm lớn nhất mà các công sự khác không có. Nếu như năm nhánh hoả lực phóng ra năng lượng thể cùng tần số cùng kết cấu, liền có thể sinh ra hiệu ứng cộng hưởng, năng lượng thể sẽ bị kích thích mà uy lực đại tăng.

Hải tinh bảo bởi vì tác dụng tăng cường này mà được thổi phồng, nhưng người hiểu được kỹ thuật xây dựng lại rất ít.

Phòng chỉ huy cùng khu hỏa lực có rất nhiều vật thể tương liên, Phòng chỉ huy bên trong có quang mạc do nhân viên chuyên môn chỉ huy, có thể thông qua hình ảnh trên quang mạc để phán đoán tình thế chiến trường, và có thể điều động tạp tu cũng như hỏa lực hữu hiệu.

Mỗi một khu hỏa lực đều bố trí một đơn vị chiến đấu, nói cách khác, trong một hải tinh bảo, có ít nhất mười lăm tạp tu. Trong đó một người phó quan sát thì phụ trách khống chế thế cục. Vốn phòng chỉ huy cần có thêm một người chuyên môn phụ trách trang bị, nhưng trên tay Trần Mộ nhân thủ ít ỏi, làm sao còn có thêm người mà cấp?

Ba Cách Nội Nhĩ mang đi năm mươi tạp tu, hơn nữa Tiếu Ba lo bảo vệ Hề Bình, trên tay Trần Mộ lực chiến đấu thật sự mỏng.

Khương Lương nhìn chằm chằm địch nhân trên quang mạc, thần sắc như thường, ánh mắt của hắn lơ đãng đảo qua ông chủ, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần cảm khái.

Hắn trước giờ chưa từng nghĩ tới, chính mình lại có một ngày, sẽ làm việc cho một ông chủ tuổi nhỏ hơn mình. Ông chủ người này, hắn vẫn nhìn không thấu.

Không thích nói chuyện, có rất nhiều bí mật, thân thủ rất cao. Mà ngay cả cảm giác, còn mạnh hơn so với khi hắn không có bị thương.

Trước khi bị thương, hắn vẫn được xem là thiên tài. Một thiếu niên còn thiên tài hơn mình? Ngẫm lại hắn đều cảm thấy thật khó tả.

Làm hắn giật mình nhất là khí độ làm việc của ông chủ. Theo lý thuyết, tuổi còn trẻ như thế đã có thành tựu như vậy, có thể nói là thiếu niên đắc chí. Nhưng là ông chủ lại nhìn không thấy tới nửa điểm táo bạo cùng khinh cuồng, thong dong đạm định, nói làm làm không chỉ vì cái trước mắt.

Tân phận Ông chủ vẫn là một bí ẩn, không người nào biết hắn từ đâu tới, không người nào biết trình độ hắn từ chỗ nào học được. Còn có Duy A, thân thủ cao đến thái quá. Khương Lương cho dù từng là quân nhân, cũng chưa bao giờ gặp qua cao thủ thân thủ kinh khủng như thế, vô tạp lưu cao thủ gần như tuyệt tích.

Những việc đó chỉ làm cho Khương Lương cảm thấy tò mò mà thôi, cũng không ảnh hưởng cảm kích của hắn đối với ông chủ. Không có ông chủ, hắn sẽ vĩnh viễn ảm đạm. Trước đó, hắn chưa bao giờ nghĩ tới cảm giác của mình sẽ có một ngày có thể khôi phục. Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được ông chủ tín nhiệm hắn. Khi hắn bị thương, chưa bao giờ được đãi ngộ như thế.

Kẻ sĩ chất vì tri kỷ, không phải là chuyện này sao?

Khương Lương thẳng thắt lưng, ánh mắt thâm trầm.

Về phần những tên trên quang mạc này, miệng hắn bất giác nổi lên một nét cười lạnh lẽo.

Chính thức làm cho hắn kiêng kị chính là mấy trăm chiến đấu toa xe, cho nên hắn mới mạo hiểm cho Hách Tháp đem tất cả tạp giới mai phục trên đường đi của đối phương.

Hắn đoán đối phương sẽ khinh thị. Kết quả, hắn thành công! Lặng yên lúc này, song phương thực lực chênh lệch đã không còn làm cho hắn phải sợ hãi.

Tuyết tia trùng sơn cốc ngay trước mắt Văn Tá Phu.

Sơn cốc im ắng, giữa hai ngọn núi cao vút, chỉ có hơn mười thước đường mòn. Đường mòn u thâm khúc chiết, tối đen,khiến người xem trong lòng có chút sợ hãi.

Văn Tá Phu nghiến răng nghiến lợi hỏi Hi Văn Đặc:

- Chúng ta tiến công từ hướng nào?

Hắn hiện tại hận không thể đem đối phương nghiền thành bụi, phát tiết mối hận trong lòng.

Hi Văn Đặc nhìn thoáng qua tuyết tia trùng sơn cốc, trong lòng có chút do dự, đối phương đến bây giờ vẫn không có hiện thân, phỏng chừng là ở bên trong chờ bọn họ. Từ cốc khẩu tiến vào, đó là muốn chết.

Suy nghĩ một chút, hắn đề nghị:

- Phái hai trăm người bay lên, chúng ta công kích từ trên không.

Hai trăm người kêu loạn bay lên trời, thấy vậy Hi Văn Đặc lắc đầu. Đại quy mô chiến đấu, cùng tiểu đoàn thể chiến đấu là hoàn toàn hai việc khác nhau, đám tạp tu này trong đại quy mô chiến đấu tác dụng phát huy chỉ có hạn.

Hai trăm tạp tu dâng lồng năng lượng, hướng một ngọn núi bay đi, chỉ cần bay qua ngọn núi này, mọi vật trong sơn cốc bọn họ sẽ không coi vào đâu.

Khương Lương trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, mặt không chút thay đổi ra lệnh:

- Công sự 1,3,5,7,9, bắn hạ bọn họ.

Hắn vừa dứt lời, hai mươi lăm năng lượng toa, bắn thẳng đến hai trăm người trên trời.

Hai trăm tạp tu như hai trăm bia ngắm, dâng lồng năng lượng, trên bầu trời cực kì dễ thấy. Trong Hải tinh bảo tạp tu căn bản không cần cố sức, liền dễ dàng tập trung đối phương.

Đột nhiên vang lên tiếng rít kì dị làm cho tất cả mọi người giật mình.

Binh!

Tiếng vang rất gọn, trên bầu trời, đột nhiên hơn hai mươi đạo nhân ảnh đâm đầu rơi xuống. Dư âm tiếng kêu thảm thiết lượn lờ, phảng phất như còn đang bên tai.

Hơn trăm tạp tu còn lại trên bầu trời nhất tề run lên.

Công kích thật là lợi hại! năng lượng toa của đối phương, thoải mái xuyên thủng lồng năng lượng của họ, bảo sao bọn họ không phát lạnh mình?

Bọn họ lúc này mới thấy rõ những năng lượng toa này từ trên ngọn núi bắn ra.

Lập tức rất nhiều người liền triệt hồi lồng năng lượng tạp, đổi thành chiến đấu huyễn tạp. Lồng năng lượng tạp nếu vô ích, không bằng thu hồi, như vậy ngược lại không dễ dàng bị đối phương nhìn thấy.

Trong thời gian rất ngắn, đối phương lại bắn ra một đợt công kích. Trên bầu trời lại rơi xuống hơn hai mươi người!

Lần này, làm bọn người kia hoàn toàn mất vía.

Này, đây là tần suất gì?

Này, đây là độ chuẩn xác?