Tập Cảnh

Chương 6




Cái câu lạc bộ Cảo Cảo Nhạc chết tiệt kia rốt cuộc ở chỗ khỉ nào? Thật sự là nên có ai đó cho nó một phát đạn hạt nhân để nó nổ banh luôn cho rồi. Nhất là cái bộ phận phát triền biến thái tới cực điểm kia.

Lại có thể thiết kế ra cái thừ dụng cụ tình thú ghê tởm hạ lưu như vậy.

“Nam Thiên? Uy, huynh đệ, ngươi bị táo bón à? Ngồi trong toilet lâu như vậy?”.

Ở phía bên ngoài buồng toilet bỗng nhiên vang lên tiếng của đồng liêu, khiến Nam Thiên đang ngửa mặt lên trời kêu gào thảm thiết bất thình lình câm nín luôn.

“Không…Không có gì. Ta sẽ ra nhanh thôi”.

“Không có việc gì là tốt rồi. Ta đi trước đây. Uy uy, cũng đã tan tầm rồi, lão đại đã đi rồi, ngươi không cần né nữa đâu. Tính tình lão đại cũng mau quên, ngày mai bảo đảm sẽ quên việc này thôi. Ngươi nhớ kỹ lần sau khi họp thì tập trung một chút là tốt rồi”.

“Biết rồi”.

Hô. Cậu dán lỗ tai trên cửa, nghe tiếng bước chân của đồng liêu dần dần đi xa, Nam Thiên mới có thể thở dài một hơi, liếc mắt hướng xuống dưới tiếp tục lộ ra biểu tình bi thống muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

Quả nhiên như cái tên mặt mũi đẹp đẽ đáng xuống địa ngục kia đã nói, không cần đến điều khiển từ xa, cái “Biến thái hỗn cầu” chết dẫm này căn bản là không lấy ra được.

Tràng đạo chật hẹp cùng với sự sợ hãi kích thích niêm mạc không thể chống lại cái tình thú đạo cụ xấu xa này, nín thở dự định chịu đau mà nhất cổ tác khí* đem nó rút ra, nhưng chỉ vừa kéo nhẹ sợi dây ra một chút, cũng khiến Nam Thiên đau đến mức như ruột bị kéo ra vậy.

Nam Thiên thực sự không rõ vì sao số phận mình thê thảm như vậy, chẳng qua chỉ vì tận trung công tác mà giúp đỡ một người tại hiện trường hắc bang sống mái với nhau, mà cuộc sống của cậu lại có thể từ ánh dương quang sáng lạn lập tức bị mây đen che phủ, từ nay về sau vĩnh viễn không có ngày thoát ra.

Bởi vì cậu sợ sẽ thật sự có nhu cầu lớn, bao tử cậu đã nhịn đói một ngày đêm, cái dạ dày ngày nào cũng đúng hạn được cho ăn no lúc này phát sinh tiếng thì thầm kháng nghị. Ngoại trừ bản thân và tên Mạc Vấn Chi chết tiệt, không ai có thể lý giải được vì sao buổi trưa có đánh chết cậu cũng không chịu ăn, hơn nữa lại giống như con sói đói đầu thai, con mắt phát ra lục quang mà nhìn chằm chằm vào hộp cơm của đồng liêu.

Khổ quá…Càng khổ hơn chính là, điều khiển từ xa vẫn đang ở chỗ của tên ác ma tuấn mỹ khiến cậu tâm tình phức tạp.

Do dự hết lần này đến lần khác, rốt cuộc Nam Thiên cũng dùng bàn tay run rẩy vói vào trong túi, đem cái địa chỉ mà Mạc Vấn Chi đã kín đáo đưa cho cậu ra xem.

Ding Dong. Đứng ở trước khu nhà cao cấp tư nhân của Mạc Vấn Chi, Nam Thiên sau vài phút do dự, không cam lòng tình nguyện mà nhấn chuông cửa.

Cánh cửa lên tiếng mở ra, dường như là đã sớm chờ Nam Thiên từ trước, Mạc Vấn Chi mang theo biểu hiện như câu được cá lớn mà mở miệng cười giảo hoạt, tựa cửa đánh giá Nam Thiên.

“Ta tới”.

“Uhm”

“Vậy ngươi cũng nhanh lên một chút”.

“Nhanh lên một chút cái gì?”. Rõ ràng đã giang rộng lưới chờ con mồi tới cửa, biểu hiện của Mạc Vấn Chi lúc này lại có thể dùng từ lãnh đạm để hình dung. Không nghĩ lại có thể thấy được cái thái độ kiêu ngạo đó, vì vậy nên Nam Thiên đang bị cái thứ dị vật trong cơ thể dằn vặt đến muốn xỉu cảm thấy phi thường kinh ngạc.

“Cái đó, có thể giúp ta lấy ra được không?”.

“Không được”.

“Không được? Vì sao?”. Nam Thiên chịu đựng đủ rồi nên ngẩng phắt đầu lên, lửa giận tăng vọt.

Mạc Vấn Chi khí định thần nhàn (ý là ung dung tự tại) tựa trên cửa, “Bởi vì y phục của em đó”. Hắn vươn một ngón tay ra, tỏ vẻ xét nét thường phục của Nam Thiên, “Anh không hài lòng”.

Nam Thiên gần như tức điên. Cái tên tâm thần này!

Bên trong mông cậu còn bị tắc môt cái quái quỷ gọi là “Bóng nhỏ tình yêu”, đã đói đến mực bụng kêu gào, trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ qua, những sự việc không may mắn mà trên đời này một cảnh viên không nên gặp phải thì cậu đều đã nếm qua, mà cái tên cầm thú chết tiệt đáng bị sét đánh thành tám khối này, lại có thể xoi mói y phục của cậu.

Nam Thiên cắn răng hỏi, “Y phục của ta có làm gì đắc tội với ngươi?”

“Anh thích cảnh phục”. Mạc Vấn Chi bỡn cợt mà nheo đôi mắt xếch của hắn lại, dùng cái miệng ranh ma của hắn mà nói “Nó càng khiến anh thêm hưng phấn”.

Nam Thiên bị câu trả lời hạ lưu của hắn làm cho tức giận đến méo mó cả mặt mũi. Tên này hẳn là khi hắn sinh ra đã là thời điểm hủy diệt của nhân loại rồi. Nếu như không phải ngại rằng cái điều khiển từ xa còn trong tay hắn, Nam Thiên nhất định đã xông lên túm áo, rồi đập cho hắn một trận. Không cần quản hắn có phải mỹ nam hay không? Hừ!

Trải qua những sự đau đớn thê thảm thế này, Nam Thiên thề…không tin tưởng tên mỹ nam nào nữa.

Mỹ nhân như rắn rết, chẳng có gì tốt đẹp, thực sự là cổ kim chí lý.

“Mau lấy cái thứ đồ hư hỏng đó ra cho ta, bằng không…”

“Thay cảnh phục cho anh, không thì miễn bàn”. Mạc Vấn Chi giận tái mặt.

Phịch! Cái tên hỗn đàn N lần này! Thật khiến cậu không thể tin được, cái tên Mạc Vấn Chi kia lại có thể quăng một người chịu nhục đến cầu hòa như cậu ra cửa.

Nam Thiên nắm chặt tay tức giận đến run người, mười giây sau, bộc phát một tiếng rống giận kiên quyết “Mạc Vấn Chi, ta chết cũng sẽ không cho ngươi thực hiện được! Ngươi xuống địa ngục đi!”

Đêm lạnh như nước, ánh trăng mê người.

Ding dong. Mười giờ khuya, tư trạch xa hoa của Mạc Vấn Chi vang lên tiếng chuông cửa dễ nghe.

Cái tên mặt người dạ thú! Đồ bại hoại có học! Ma vương! Ác ma! Hạ lưu lưu manh…Nam Thiên đứng trước đại môn hoa lệ, đem những từ mà cậu muốn dùng để chửi Mạc Vấn Chi mà gào thét trong bụng.

Cậu xác thực đã hạ quyết tâm là có chết cũng không để Mạc Vấn Chi thực hiện được âm mưu.

Tuy nhiên, tuy không quá đau đớn, còn hơn cái chết bi thảm thập bội lần. Vì sao? Cậu rõ ràng không ăn cái gì cả, thế nhưng sau khi trời tối, không chỉ có cái dạ dày thì thầm ồn ào, ngay cả bao tử cũng bắt đầu phát sinh cường liệt dấu hiệu muốn đi toilet.

Nam Thiên đương nhiên có kiên cường ý chí của cảnh viên, thế nhưng cậu vô pháp tha thứ việc trở thành cảnh viên đầu tiên trên thế giời bị vật bài tiết làm nghẹn chết.

Không thể làm người đầu đề cho tiếng xấu muôn đời được.

“So với anh đoán hình như chậm vài giờ”. Mạc Vấn Chi mở cửa, nhìn quét qua vẻ mặt phẫn nộ của Nam Thiên. “Sức nhẫn nại của em thật không tồi, cảnh quan”.

Hắn tránh qua một bên cửa, ý bảo Nam Thiên tiến vào.

“Hiện tại…ngươi thỏa mãn rồi chớ?”. Nam Thiên đứng ở phòng khách, dùng hai cái đầu gối đã muốn nhũn ra mà chống đỡ thân thể , trên mặt hiện ra biểu tình vừa thống khổ vừa thẹn nhục.

“Đương nhiên, rất thỏa mãn”. Mạc Vấn Chi dùng ánh mắt băn khoăn nhìn tư thái của cậu.

Không ngoài sở liệu, Nam Thiên mặc cảnh phục còn đẹp trai mê người hơn cả ban ngày, chế phục tượng trưng cho uy quyền được cắt may thích hợp, ôm trọn vẹn lấy vai và mông của cậu, với một chiếc dây lưng có khóa bạc buộc quanh vòng eo thon.

Ánh mắt Mạc Vấn Chi lại đảo qua đôi chân thon nhỏ rắn chắc được ống quần ôm lấy.

Thật tuyệt ! Gợi cảm cực kỳ có thể khiến kẻ khác sôi sục nhiệt huyết.

“Vậy ngươi có thể đem cái kia, lấy ra không?”. Nam Thiên cố lấy dũng khí mở miệng.

Xấu hổ, hoặc là buồn bực, khiến trên gương mặt mạch sắc của cậu được rót thêm vào ánh sáng màu phấn hồng. Trên khuôn mặt là biểu tình phức tạp trộn lẫn với nhau, hình thành một loại mê hoặc đối với Mạc Vấn Chi.

“Có thể”. Trái với dự liệu của Nam Thiên, Mạc Vấn Chi sảng khoái lôi ra cái điều khiển từ xa.

Nam Thiên tham lam nhìn cái điều khiển mà giống như đang nhìn viên bản thạch trân quý nhất thế gian. Chỉ cần nhấn một cái, những thống khổ mà cậu đang chịu đứng có thể kết thúc.

Tên biến thái đáng chết, chờ bản cảnh quan lấy được cái thứ đồ chơi kia ra, lão tử sẽ…

“Bất quá, trước khi lấy nó ra…”. Nghe thanh âm tà khí của Mạc Vấn Chi, Nam Thiên biết ngay dự cảm của mình đã linh nghiệm.

Khuôn mặt đẹp trai suy sụp, đã biết sự tình đâu đơn giản như vậy.

Hắn rốt cuộc muốn chỉnh ta thê thảm như thế nào mới chịu dừng tay? Ngoại trừ làm nhân vật nằm vùng bé nhỏ không đáng kể ngắn ngủi 1 ngày đêm, Nam Thiên căn bản không nghĩ ra là mình đã động chạm gì đến Mạc Vấn Chi, mà lại bị hắn đùa cợt đến thê thảm như vậy? (Thiệt là không làm gì hem, đứa nào mới gặp lần đầu nhìn Chi Chi chảy cả nước miếng XD~)

“…Em có cần tìm một không gian riếng tư hơn hay không?”.

Cái gì?

Nam Thiên hồ nghi nhìn Mạc Vấn Chi. Cái tên ác ma thuần chủng này hiện tại cười ra vẻ đến là vô hại, làm cho cậu nhìn không ra hắn đang có cái chủ ý quỷ quái gì nữa.

“Anh nghĩ, khi em lấy nó ra, không hy vọng anh đứng bên cạnh xem chứ? Hay là em muốn anh giúp…”

“Không! Ta tự lấy là được rồi”. Nam Thiên vội vàng nói.

Không khó khăn như cậu tưởng tượng, Mạc Vấn Chi đi tới, mở lòng bàn tay của Nam Thiên ra nhét điều khiển vào.

Nam Thiên trợn tròn mắt. Cạm bẫy! Nhất định là có cạm bẫy!

Tiếp theo hắn nhất định sẽ đem ta quăng vào cái bẫy khác đáng sợ hơn nữa, ta biết nhất định là như vậy!.

Mạc Vấn Chi dẫn Nam Thiên đến trước một…cánh cửa khác “Em vào đi”.

Nam Thiên đi vào trong, đóng cánh cửa lại, cảnh giác vạn phần mà quan sát chung quanh.

Không phải là cạm bẫy đáng sợ nào cả, nơi này là toilet. Siêu đại siêu hoa lệ toilet, những bóng đèn thủy tinh nhỏ được khảm nhập trên tường chiếu rọi cho bồn rửa tay sáng bóng. Cậu một tay túm lấy cái điều khiển từ xa có thể giải trừ nỗi thống khổ của cậu, tay còn lại tựa vào cái bồn cầu sạch sẽ đến mức đủ để kẻ khác cảm động đến rơi nước mắt.

Đường ruột vẫn bị dày vò phát sinh sự nhúc nhích.

A, Nam Thiên giờ khắc này chưa bao giờ cảm tạ sự tồn tại của cái bồn cầu đến như vậy.

Nam Thiên đứng ở bồn rửa tay đến ba mươi phút.

Không cần phải đoán, cậu đã dùng tốc độ đạt đến cực hạn của nhân loại. Dùng ba mươi giây để bấm lên cái điều khiển từ xa đồng thời rút cái thứ đồ chơi xấu xa kia ra, rồi lại ngồi ở bồn cầu mà thống thống khoái khoái giải quyết nhu cầu sinh lý, thời gian còn lại dùng để “bầm thây vạn đoạn, tỏa cốt dương hôi” (đập cho nát bét) hai cái điều khiển từ xa và “Quả cầu khốn kiếp biến thái” kia ra.

Cảm giác báo thù thật là sướng a!

Thế nhưng, khi cậu đắc ý dào dạt mở cửa ra, dự định dẹp đường hồi phủ, thì mới phát hiện cái tên đối tượng cần phải trả thù thật sự đang ngồi trên chiếc ghế sofa thượng đẳng nhà hắn.

“Nên nói vào chính sự rồi” Mạc Vấn Chi ra cái vẻ là đã chờ thật lâu, vỗ vỗ lên chỗ trống bên người. “Đến đây”.

Nam Thiên hất mặt lên ,“Ta và ngươi chả có cái chính sự gì để nói cả”.

Thái độ của Mạc Vấn Chi lại cực kỳ tốt, “Tốt lắm, không nói chuyện chính sự, tán gẫu chuyện trong nhà cũng được. Em đói bụng không?”.

“Ách!”. Tên này xoay chuyển trọng tâm vấn đề nhanh ghê ha.

“Muốn ăn chút gì không?”.

Nam Thiên sờ sờ lên bao tử, rất chinh xác, cậu vẫn chưa ăn bữa trưa lẫn cơm tối. Thế nhưng ngồi cùng bàn ăn với tên ác ma này! Giết cậu đi cho xong!

Nam Thiên lắc đầu, “Cái gì cũng không muốn ăn”. Cậu lặng lẽ lui về sau từng bước một, tìm kiếm đường chạy trốn tốt nhất.

Tức chết, rõ ràng cậu là cảnh sát, tại sao kẻ bị bắt lại lúc nào cũng là cậu.

“Lùi bước nữa là anh động thủ đó”. Mạc Vấn Chi ngay cả đến ngón tay út cũng không động đậy một chút, ngữ khí của hắn nghiêm nghị đến nỗi làm cậu không dám lơ là, “Anh từ nhỏ đã được huấn luyện các loại thể năng rồi, ở đây là nhà anh, ngoài cửa có đám bảo tiêu. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, anh ít nhất cũng có được hai yếu tố rồi. Tin tưởng anh đi, tiểu Thiên thân yêu, em tuyệt đối không trốn ra khỏi phòng khách nhà anh đâu”.

Mạc Vấn Chi dùng một loại ngữ khí ưu nhã đến đáng sợ uy hiếp Nam Thiên, “Nếu như em dám chạy, anh đảm bảo, đêm nay em chịu không ít khổ đâu. Nỗi thống khổ đó, chắc chắn còn tồi tệ hơn ngày hôm qua nhiều”. Hắn quan sát thân thể trở nên cứng ngắc của chàng cảnh sát, dùng ánh mắt nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của Nam Thiên.

Cảm giác giống như bị thị gian khiến Nam Thiên sợ run. (Tuyệt chiêu của Chi Chi, cưỡng gian bằng ánh mắt XD~)

Đáng giận, cậu là cảnh sát a, , lại có thể bị môt tên tình nghĩ uy hiếp đến không dám nhúc nhích. Thế nhưng…Nam Thiên biết chắc Mạc Vấn Chi không dọa suông.

Dưới cái vẻ ngoài đẹp đẽ, gã đàn ông này khẽ nâng mí mắt, mơ hồ để lộ ra thứ sát khi khiếp người.

Lão ba từng nói quá, lời người ta nói đừng xem như gió thoảng bên tai, bằng không sẽ chết rất xấu xí. Nam Thiên nghĩ rằng Mạc Vấn Chi là loại người như vậy đó.

Nam Thiên thả lỏng hai tay đang nắm chặt. Tục ngữ có nói ‘Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt’, lão đại cũng nói, trước tiên phải giả vờ đáng thương sau đó mới quay ngược lại cắn đối phương mới là vương đạo. Bạn đang

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”.

“Ăn khuya với anh một chút”.

“Chỉ đơn giản như vậy?”. Nam Thiên hỏi với ý nghi ngờ.

Chờ một chút, ngươi nói là ăn khuya, sẽ không ăn cái gì mà lạp xưởng đó chớ? (Thiên Thiên cưng, quả nhiên đầu cưng chỉ nghĩ được nhiêu đó XD~)

“Em cho rằng có cái gì phức tạp sao?”. Mạc Vấn Chi đứng lên, dẫn Nam Thiên vào nhà ăn.

Dường như là tất cả đã được chuẩn bị tốt, Mạc Vấn Chi khẽ gật đầu ra hiệu, người hầu thân hình cao to liền thắp nến , yên lặng cúi người đi ra.

Bàn ăn hình chữ nhật, bày đầy những thứ mỹ thực làm người khác hoa mắt, toàn bộ được đựng trên những chiếc đĩa thủy tinh đắt tiền, cùng với tấm khăn trải bàn bằng nhung đẹp đẽ quý giá hòa hợp bổ sung cho nhau.

Mùi vị bò bít tết thơm lừng tiếng vào trong mũi, Nam Thiên đang đói bụng kêu vang lập tức thèm chảy dãi.

“Ngồi xuống, ăn một chút đi”. Mạc Vấn Chi từ phía sau ôm lấy thắt lưng của Nam Thiên, dán vào lỗ tai cậu mà thân thiết nói nhỏ.

Giờ khắc này, hắn và ác ma chả dính gì tới nhau nữa, mái tóc dài cập vai nhẹ nhàng quét qua gương mặt của Nam Thiên, khiến vành tai cậu ngứa ngáy. Nam Thiên liếc hắn một cái, chưa tới một phần mười giây, gần như nhớ lại lần đầu gặp Mạc Vấn Chi cậu cũng bị sự mê hoặc này đánh úp.

Nến sáng lấp lánh, bữa tối, phong độ tuyệt thế mỹ nam, bầu không khí lãng mạn phù hợp…Nam Thiên gần như đã ngã vào sự ôn nhu đó.

Ta nhất định là đang nằm mơ.

Cậu tỉnh tỉnh mê mê muốn tìm một chỗ ngồi xuống, trước tiên phải an ủi một chút cái dạ dày bị ngược đãi đang khóc la trách cứ. Cánh tay của Mạc Vấn Chi vững vàng và mạnh mẽ kéo cậu lại.

“Em muốn đi đâu thế”. Mạc Vấn Chi nghiên đầu nhìn cậu mỉm cười, hỏi một câu, lập tức ngồi xuống, vỗ vỗ lên đùi mình.

Đột nhiên nhỡ lại gã đàn ông này có bao nhiêu đáng sợ khiến Nam Thiên nghĩ muốn tránh ra, lại bị hắn đoán trước được mà túm lại, ấn cậu xuống đùi hắn, tràn ngập khí thế cường hãn mà không thể chống lại được. “Ngoan ngoãn ăn chút gì đi”. Ngữ khí của hắn bắt đầu có chút không nhịn được mà ra lệnh.

Nam Thiên không có tiếng nào để mà hỏi ông trời nữa.

Cậu, thanh niên xuất sắc của giới cảnh sát, vì sao lại vào một đêm hoa hảo nguyệt viên** như thế này, dưới ánh nến lãng mạn, ngồi trện đùi của đối tượng trọng điểm cần phải điều tra, đồng thời trước mặt còn có món bò bít tết thơm ngào ngạt!

Thấy Nam Thiên cứ đờ người ra, Mạc Vấn Chi lại dán môi mình vào tai cậu lần thứ hai “Muốn anh đút cho ăn chứ gì?”.

“Không! Không cần!”.

Nam Thiên nhanh chóng cầm lấy dao nĩa, đối phó với mõn bò bít tết hương vị ngon nhất, khí tức lãng mạn nhất, quỷ dị nhất, khó nuốt nhất từ lúc cậu chào đời cho đến này. (Có mỗi đĩa bít tết mà cưng làm quá XD~)

Mạc Vấn Chi vui sướng ở một bên nhìn cậu ăn, thỉnh thoảng lại chọn một món khác, đưa đến trước mặt cậu. (Sao giống con ăn mẹ ngó chừng quá vậy ^”^)

Khi mà Nam Thiên đã dứt bỏ được các loại phiền hà khổ não về mối quan hệ giữa cảnh sát và kẻ tình nghi, buông ra cái bụng sau khi đã ăn no, Mạc Vấn Chi lại bắt đầu hôn nhẹ lên vùng mẫn cảm sau tai của cậu “Ngoan, đi tắm nào”.

Ách! Vì sao phải tắm? Nam Thiên vừa ăn no xong nhất thời còn chưa nhớ ra rằng bản thân đang ở vùng nguy hiểm của địch.

“Đương nhiên là đêm nay em sẽ ngủ lại đây”. Mạc Vấn Chi ghé vào lỗ tai cậu mà phát ra tiếng cười trầm thấp, cảm giác được thân thể đang ngồi trên đùi mình đột nhiên cứng ngắc, hắn lại sử dụng cái ngữ khí ôn nhu, “Đừng lo lắng, bảo chứng với em là chỉ đơn thuần ngủ thôi. Thân thể của em ngày hôm na hoàn toàn không thích hợp để nếm đại lạp xường của anh. Sau đó thì mỗi ngày anh đều sẽ cho em ăn no”.

Cùng trong một câu nói, vừa đầy rẫy dâm mỹ hạ lưu lại vừa săn sóc ôn nhu, khiến Nam Thiên trước nay luôn suy nghĩ thẳng tắp nhất thời chưa ý thức được.

Đây rốt cuộc là cái gì với cái gì vậy nhỉ ?

Nam nhân tuấn mỹ, điềm ngôn mật ngữ vô cùng thân thiết, bò bít tết ăn rất ngon, ngoài cửa có bảo tiêu, yếu tố lãng mạn phiêu đãng trong không trung, lời uy hiếp mà kẻ khác không dám bỏ ngoài tai, thân thể bị dằn vặt một ngày đêm đang có nhu cầu nghỉ ngơi cấp bách…Vô số nhân tố khiến Nam Thiên đến tận cùng cũng không hiểu kết quả cuối cùng của đêm đó, cho đến hôm nay cậu cũng không thể hiểu được đêm đó cậu bị cái phản ứng hóa học gì giống như mê dược làm cậu mất đi lý trí.

Nói chung thì kết quả cuối cùng vẫn là, tinh anh tương lai của giới cảnh sát Nam Thiên, thanh xuân vinh quang vĩnh cửu công (giờ là vĩnh cữu thụ rồi), bị hai cánh tay trắng như tuyết của Mạc Vấn Chi dụ dỗ quăng lên giường.

Hơn nữa, cả một buổi tối, đều đơn thuần là làm gối ôm cho Mạc Vấn Chi.

*NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)