Tâm tình phạm lỗi không thể nói mà rõ được. Nam Thiên một nghìn một vạn mong muốn chuộc tội, lúc này thì Mạc Vấn Chi dù có đem cậu khóa lại bằng mười cái còng tay, ăn một trăm cái “đại lạp xưởng” cậu cũng đều cam tâm tình nguyện.
Kết quả… Thượng đế lại một lần nữa chứng minh một khi lão quyết định ra tay dạy bảo nghiêm khắc thì nhân loại cũng không thể làm gì được.
Trong lúc Nam Thiên đang thấp thỏm không yên thì Mạc Vấn Chi chậm rãi tỉnh lại, hắn thế nhưng…
“Cậu nói đúng.” Đây là câu đầu tiên mà Mạc Vấn nói.
“Tôi sẽ không giống như trước đây nữa.” Đây là câu thứ hai hắn nói.
Nghe xong hai câu này, Nam Thiên há hốc miệng, cằm thiếu chút nữa va vào cái giường mới mua.
“Có phải bệnh tình của hắn chuyển biến xấu không?” Thật vất vả khép lại miệng, cậu nhìn về phía Mạch Khắc cầu giúp đỡ.
Mạch Khắc hai tay khoanh trước ngực, soi xét nhìn Mạc Vấn Chi, hỏi lại, “Cậu nói cái gì?”
Nam Thiên không nói hai lời, phi như bay về trước ngăn tủ lấy ra còng tay còn mới toanh, lại chạy về giơ cái còng tay lên trước mặt Mạc Vấn Chi, cái còng tay va chạm phát ra âm thanh thanh thúy tựa chuông kêu.
Mạc Vấn Chi bình tĩnh nhìn lướt qua.
Trời… A…
Này thật sự giống như con sói đói thấy một đống thịt lại tỏ ra hờ hững, thật đáng sợ!
Nam Thiên run run, ném còng tay lên giường, ôm đầu, “Hắn chuyển biến xấu rồi…”
Hơn nữa lại còn chuyển biến xấu theo hướng khó mà tin nổi.
Nam Thiên chăm chú xem xét, từ lúc cậu quen biết Mạc Vấn Chi tới giờ, toàn bộ thế giới mỗi ngày đều biến hóa đến long trời lở đất, tinh anh giới cảnh sát bị rơi vào tay giặc, vĩnh viễn là số 1 lại bị biến đổi, từ tổ giao thông được chuyển lên tổ trọng án, rồi lại từ tổ trọng án bị đuổi về tổ giao thông, một thời hỗn loạn, một thời không nhìn thấy ánh sáng.
Hiện tại thì hay rồi, Mạc Vấn Chi thay đổi một trăm tám mươi độ lần thứ hai lại đem hỗn loạn cùng tăm tối cùng nện lên cái đầu vốn đã hỗn loạn của cậu.
Một hồi ở trong phòng tắm hơi tựa hồ đã làm cho cái tính cách biến thái cùng chứng ép buộc toàn bộ bốc hơi hết rồi.
Mạc Vấn Chi sau khi tỉnh lại bình thường không có khả năng bình thường, đối với một màn thiếu chút nữa hù chết Nam Thiên trong phòng tắm giản đơn chỉ giải thích “Tôi chỉ là muốn trước khi lên giường tắm cho sạch một chút.”
Hình như cậu thực sự vốn dự định hưởng thụ chút thoải mái xông hơi mà thôi.
Nam Thiên quỷ dị nhìn y, rốt cuộc cũng không có hỏi hắn vì sao hưởng thụ mà lại đem chính mình khóa lại ở vòi nước như chó cảnh, đồng thời lại còn thoải mái đến chết ngất đi.
Bắt đầu từ ngày nào đó, nguyện vọng mà Nam Thiên vẫn luôn cầu khẩn đã hoàn toàn trở thành sự thật.
Mạc Vấn Chi trở nên vô cùng săn sóc dịu dàng đến lạ thường, tựa như một người tình nhân trong mộng chân chính. hắn anh tuấn khôi ngô, tao nhã, có nhiều tình thú, những lúc ở bên nhau, hắn không có khóa Nam Thiên, lột quần rồi động tay động chân, gần đây nhất nhà hàng cơm Tây lãng mạn cùng bờ sông gió đêm thổi nhè nhẹ đã trở thành nơi hai người thường tới.
Thỉnh thoảng cũng đi quán bar gặp gỡ bạn bè, hai người bọn họ vĩnh viễn là tiêu điểm của mọi người, Mạc Vấn Chi điều kiện tốt cùng ánh mắt đưa tình khiến kẻ khác phải ao ước không ngừng rơi trên người Nam Thiên.
Bên trong ngăn tủ, những món đồ chơi đủ loại bị chủ nhân ném vào một bên, có mấy bộ cảnh phục mới Nam Thiên cũng chưa mặc qua một lần, Mạc Vấn Chi hình như cũng không có ý định bắt cậu mặc.
Câu lạc bộ Cảo cảo nhạc (ai thấy CLB này quen nào =))))))))))))) định kỳ mang một bộ đạo cụ SM mới sáng tạo ra gửi qua bưu điện cho Mạc Vấn Chi, Mạc Vấn Chi mở ra nhìn một lúc, không rên một tiếng liền nhét vào tầng hầm.
Hôn môi nho nhã lễ độ, vuốt ve nho nhã lễ độ, tên biến thái này đã thay hình đổi dạng.
Nam cảnh quan luôn luôn chính khí nghiêm nghị khóc không ra nước mắt.
Muốn chết!
Mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, Mạc Vấn Chi liền khẩn cấp phanh lại, cực kỳ yêu thương nhìn cậu nghiêm túc nói, “Không xong, tôi khống chế không được rồi. Nam Thiên, tôi phải lãnh tĩnh một chút.”
Có vài lần, Nam cảnh quan thiếu chút nữa phát điên hiên ngang lẫm liệt từ bỏ xấu hổ, túm lấy Mạc Vấn Chi cấp thiết nói, “Không cần khống chế, tôi không thèm để ý!”
Trói tôi lại đi, khóa tôi lại đi.
Được rồi, ngươi muốn yêu thế nào thì cứ yêu như thế đi.
Không nên phanh lại nữa!
“Thế nhưng tôi để ý.”
Nam Thiên ngây người, sau đó hận không thể ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.
Chính mình vì sao lại từ một người liên tục bị cường bạo thụ hại bỗng nhiên biến thành oán phụ đang bất mãn a?
Cậu vẻ mặt cầu xin đi tìm Tiểu Phân, Tiểu Phân hùng hồn mời cậu đi uống một chén bia, sau đó cho tổ viên có thâm niên tích cực của tổ trọng án một kiến nghị, “Đá hắn đi, hắn nhất định là bị hỏng cái nơi kia rồi.”
Nam Thiên thiếu chút nữa phụt bia lên trên mặt Tiểu Phân.
“Hắn biến thành như vậy là bởi vì hắn yêu tôi! Hắn vốn là yêu tôi, thế nhưng hắn không muốn thương tổn tôi, cho nên mới như vậy. Hắn vì tôi mà cố gắng hết sức khống chế hành vi, hắn nhẫn rất khổ cực, hắn biết lúc ở bên nhau sẽ nhịn không được mà lộ ra bản tính, cho nên mới không dám cùng tôi chân chính làm, cậu hiểu hay không a? Cậu không hiểu thì không nên nói tùy tiện!”
Tiểu Phân uống bia, “Cậu nghĩ tôi không hiểu thì tại sao lại tới hỏi tôi?”
“… Tôi có hỏi cậu sao? …”
Trời biết! Vì sao uống một chén bia đều có thể trở nên thất bại như thế?
Nam Thiên vô cùng tưởng nhớ Mạc Vấn Chi trước đây, cái tên biến thái kia tuy rằng rất tà ác rất quá phận, lúc cùng cậu làm cũng sẽ không có sự áy náy cùng yêu thương. Vừa nghĩ đến mỗi lần Mạc Vấn Chi cùng mình ở chung nhất định phải nhịn xuống rục rịch trong lòng, Nam Thiên không biết sao lại vì chính mình cùng Mạc Vấn Chi mà lo lắng.
Cậu thậm chí bắt đầu lo lắng, dục vọng của Mạc Vấn Chi đối với cậu có thể khống chế được, khống chế được rồi sẽ từ từ mà biến mất?
Một người đàn ông làm sao có khả năng chịu đựng được việc không thể thượng (là công việc mà bất kì anh công nào cũng thích làm =))))) người tình âu yếm của chính mình? Nhất là, cả hai đều tràn trề tinh lực.
Đương nhiên, tất cả sự tình đều không phải là đều tăm tối. Về phương diện khác, cậu còn rất cảm động vì sự nhẫn nại của Mạc Vấn Chi.
Mạc Vấn Chi bỗng nhiên hóa thân trở thành một tình nhân tuyệt vời, thậm chí bình thường còn trình diễn cảnh như phim truyền hình đại tổng tài xuống bếp hầu hạ tiểu cảnh sát.
“Bánh ga-tô ra mới ra lò, nếm thử xem, ăn ngon không?”
“Ăn ngon!”
Cũng không phải là nói trái lương tâm, người này làm cái gì cũng đều xuất sắc không bình thường. Nam Thiên chưa bao giờ biết cậu có thể làm bánh ga-tô pho mát của Ý, bánh ga-tô nhân rượu ngọt, bánh ga-tô anh đào, Bồ Đào Nha đản thát, bánh pút-đing… Thậm chí thủy tinh bánh trung thu!
Nam Thiên ăn thấy rất ngon a,nhưng đồng thời, ngực mơ hồ bất an, chính mình trong mắt Mạc Vấn Chi, có phải từ số 0 ánh sang chói lòa biến thành heo cần nuôi nấng cho ăn mỗi ngày?
Mặc kệ thế nào, cậu đối với sự thay đổi của Mạc Vấn Chi rất cảm động.
Có qua có lại là giáo huấn quan trọng của Nam gia, Nam Thiên chỉ có thể thừa nhận Mạc Vấn Chi đối với cậu rất tốt, kế hoạch lấy thân báo đáp nhiều lần đều không thể thành công, chỉ có thể bánh ít đi, bánh quy lại, cậu dự định cũng tự mình xuống bếp một lần.
Sáng sớm đến, bận bịu nửa ngày bên trong nhà trọ, Nam Thiên nếm qua món cơm rang mình đã làm tỉ mỉ, ăn một lần rồi hoàn toàn không có lòng tin tiếp tục nếm thử.
Cũng không phải vô cùng khó ăn, thế nhưng đối lập cậu với tay nghề của Mạc Vấn Chi, nhớ tới tên kia tài trí hơn người, Nam Thiên không cảm thấy phần lễ vật này sẽ làm hắn thoả mãn.
Nam Thiên suy nghĩ thật lâu, rốt cục đem cơm rang để ở nhà, thay cảnh phục của tổ giao thông. Ngồi xe máy của cảnh cục đi tuần tra trên đường, cậu một hồi lâu cuối cùng cũng tìm được mục tiêu.
Nhà hàng Tâm Duyệt, là nhà hàng cơm Tây nằm trong phạm vi cậu tuần tra, có người nói cơm rang của nhà hàng ăn rất tuyệt, đương nhiên giá cũng tuyệt đối cao.
Cậu đi vào gọi một suất cơm rang gà, ở dưới ánh mắt kỳ quái của nhân viên tạp vụ đem đĩa cơm rang đổ vào cái hộp tiện lợi, trả tiền xong liền đi thẳng đến tập đoàn Hồng Hưng.
Thư kí của Mạc Vấn Chi đối với việc cảnh sát đến tìm tổng tài của bọn họ cũng không ngoài ý muốn, ở đây từ trước đến nay nơi này là nơi cảnh viên của tổ trọng án thích đến, có điều cảnh viên tới lần này lại ăn mặc đồng phục của tổ giao thông, trong tay còn đang cầm theo một cái hộp tiện lợi.
Nam Thiên nhẹ nhàng mà đi vào tòa nhà, đi thang máy có điểm quen thuộc, lúc vào phòng làm việc của tổng tài thình lình thấy hai thân ảnh cao to đang ở chăm làm việc.
“Tư liệu về mấy cái container đã chỉnh lý… A? Nam Thiên?”
Giống Mạc Vấn Chi, Trần Minh Tuấn cũng đưa mặt chuyển tới cạnh cửa.
“Ta… Tôi mang cơm rang tới…”
Bắt đầu từ lúc nào, cậu ở trước mặt Mạc Vấn Chi mỗi một câu đều có mang theo phần áy náy ngu ngốc? Nam Thiên bi ai hoài niệm ác ma biến thái chết tiệt trước đây,… ít nhất … Lúc mà hắn bổ nhào về phía cậu, chính mình còn có thể tàn bạo hung tợn, lời lẽ chính nghĩa mà quát y.
Đồng thời hưởng thụ cái tính không kiêng nể gì cả của cậu, hôn môi kích thích cùng… đụng chạm kích tình.
Mạc Vấn Chi vui sướng nhìn cậu, “Thật tốt quá, tôi còn chưa có ăn.”
Hiển nhiên đây là một lời nói dối, Trần Minh Tuấn thu hồi ánh mắt nhìn Mạc Vấn Chi nhịn không được “Phì” cười khẽ một chút, sau khi bị tổng tài đại nhân trừng mắt rất nhanh thức thời chạy ra ngoài, “Tôi cũng chưa ăn, tôi đi ra ngoài ăn.”
Nam Thiên đem hộp tiện lợi đưa cho Mạc Vấn Chi, nhìn Mạc Vấn Chi mở nó ra, bắt đầu ăn cơm rang cậu mang tới.
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
A, nói chuyện thật ngu ngốc a!
Sự tình không nên là như vậy! Theo nội dung vở kịch thì con sói gian ác hẳn là phải đẩy cơm rang ra, trực tiếp bổ nhào tới, lôi ra đủ loại vũ khí, đẩy ngã người ta, không nói hai lời liền ăn tươi kẻ đó!
Ăn tươi! Ăn tươi ăn tươi ăn tươi ăn tươi!
“Mạc Vấn Chi…”
“Ừm?”
“Anh có còn thích tôi không?”
“Đương nhiên còn.”
“ANh… Khụ khụ, cơm rang ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
“Vậy… Lúc nào chúng ta có thể lên giường?”
Mạc Vấn Chi hồ nghi liếc nhìn cậu, “Trên giường cùng cơm rang có quan hệ gì?”
Nam Thiên thật vất vả toàn tâm toàn ý lấy dũng khí lại tựa như quả khí cầu bị ai đó châm một châm, hoàn toàn dẹp lép. Cái tên chết tiệt này có phải thực sự không muốn cùng cậu lên giường không? Ghê tởm! Cậu, Nam đại cảnh quan thân là tinh anh giới cảnh sát, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn! Vóc người hạng nhất! Ánh mắt hạng nhất! Tướng mạo hạng nhất! Mặc vào cảnh phục lại càng phong độ đến tỏa sáng! Không phải sao?
Thế mà cái tên chết tiệt này lại có thể… khống chế được… Chết tiệt!
Cậu không thèm nói nữa, cúi đầu thu hồi hộp tiện lợi đã rỗng tuếch, nổi giận đùng đùng đi về phía cửa phòng làm việc.
Mạc Vấn Chi nhất định là đang dạy dỗ cậu!
Dù là người mù cũng đều đó có thể thấy được, cậu rất muốn rất muốn bị Mạc Vấn Chi ôm, từ sau cái đêm ở phòng tắm hơi kia, cậu rõ ràng cũng đã chuẩn bị tốt để từ nay về sau có thể Mạc Vấn Chi tùy tiện bốc đồng!
Chỉ cần… Chỉ cần tên chết tiệt nào đó có ý định làm ra chuyện xấu…
“Nam Thiên.”
Nghe thấy tiếng kêu phía sau, Nam Thiên lập tức ngừng bước.
Trái tim bắt đầu bang bang đập loạn.
A, cuối cùng cũng có ý định rồi. Cho dù là ám chỉ cũng tốt, mong sao lúc tôi xoay người ngươi đã biến trở về bộ dáng của tên biến thái, cầm trong tay mười bảy mười tám cái còng tay, tôi thậm chí nguyện ý mặc vào áo vét của trưởng phòng cảnh vụ!
Nói câu tiếp theo đi, mau, Mạc Vấn Chi!
“Lần sau nhớ gọi món cơm rang của Thái, ” Thanh âm Mạc Vấn Chi bình tĩnh truyền tới, “Đó là món nổi danh nhất của Tâm Duyệt.”
Loảng xoảng ầm!
Câu nói tiếp theo này hoàn toàn vượt qua chờ mong của Nam Thiên, giống như kiểu ngươi vốn trông mong vào bầu trời rớt xuống một miếng bánh, kết quả mây khói mờ ảo hiện ra một tòa Hoàng Sơn (Hoàng Sơn là tên 1 ngọn núi phía đông nam tỉnh An Huy, Trung Quốc – theo QT) rơi xuống.
Nam Thiên căn bản không nhớ rõ chính mình chạy ra khỏi tòa nhà Hồng Hưng như thế nào, sau khi ngồi xe máy cảnh sát ở trên đường phóng đi mấy tiếng đồng hồ, hoàng hôn đen kịt cuối cùng cũng làm cậu thanh tỉnh một chút, chí ít khiến cậu thanh tỉnh mà biết đi tìm một người bạn an ủi một chút sự thương tâm của một người cảnh sát.
Tiểu Phân chỉ có thể trở nên gay gắt mâu thuẫn.
A Tạp hẳn là một sự lựa chọn không tồi.
Quả nhiên, A Tạp là người từng trải, chỉ nghe Nam Thiên nói vài câu cũng có thể hiểu.
“Hắn không chịu lên giường cùng anh?”
“Ừm.”
“Phía dưới của hắn có vấn đề?”
“Không có khả năng.”
“Hắn ở bên ngoài ăn vụng?”
“Không có.”
“Sao anh biết không có?”
“Tôi nói không có sẽ không có!”
“Được được, nghe lời ngươi. Nam Thiên, ngươi tính tình trở nên kém đi thật nhiều na.” A Tạp nhăn lại cái mũi đáng yêu, “Nơi nào đó của hắn không có vấn đề, cũng không có đi ăn vụng, anh còn bảo đảm hắn rất yêu anh, tình huống thật quỷ dị nha… Thế nhưng vẫn có biện pháp giải quyết.”
Nam Thiên tinh thần rung lên, “Biện pháp gì?”
Nguồn :
“Thật giống như tình nhân trong lúc đó cãi nhau, làm một hồi mạnh bạo thì tốt rồi. Ahh ôm lấy hắn, hôn nhẹ hắn, cởi quần hắn, nói gì đó dễ nghe vào, sau đó cắm vào, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, quét ngang nghìn quân, như cỏ lướt theo ngọn gió (cỏ gặp gió sẽ ngã rạp)! Làm cho đến khi hắn thấy sảng khoái, tình huống đương nhiên sẽ được cải thiện a!” A Tạp càng nói càng hăng, tấm tắc không ngớt, cuối cùng than một tiếng lắc đầu, “Làm số 1 thật là tốt, chỉ cần gặp tình huống không tốt cũng có một chiêu bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng ép). Giống em đây, cả ngày đều muốn tìm biện pháp cùng Tiểu Phân tình cờ gặp tình cờ gặp lại tình cờ gặp, cũng không biết hạnh phúc lúc nào đã tới…” Gã thoạt nhìn tựa hồ còn không biết Tiểu Phân từng có ham mê lớn nhất chính là chủ nhật hàng tuần đều là phải xem tạp chí có những cô em nóng bỏng cấp ba a.
Nam Thiên không nói gì hỏi trời xanh, thầm nghĩ nôn ra máu.
Cậu phải nói thế nào với A Tạp, cậu, số 1 ánh sáng chói lòa, cũng không phải là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm quét ngang nghìn quân cỏ lướt theo ngọn gió hay sao? Xem ra chỉ còn Mạch Khắc mới có thể nói rõ tất cả.
Mạch Khắc đang cảm thấy do dự ——― lo lắng có nên hướng Mạc Vấn Chi đưa ra chi phí trị liệu gấp đôi hay không.
Nam Thiên thiếu chút nữa bức Mạc Vấn Chi đến suy sụp, Mạc Vấn Chi cực nhanh cũng bức Nam Thiên đến điên rồi, bác sĩ tâm lý hàng đầu như gã còn thảm hại hơn, bị hai người bọn họ bắt tay lăn qua lăn lại đến mức sắp xong đời rồi.
Mạc Vấn Chi nói với y, “Tôi biết mình yêu Nam Thiên rồi, tôi không thể tưởng tượng đến ngày không có cậu ấy. Tôi biết, nếu chỉ lo đến mình, cậu ấy sớm muộn cũng sẽ chạy trốn, tôi không thể để chuyện tình như vậy xảy ra.”
Nam Thiên nói với y, “Tôi thương hắn, tôi đương nhiên thương hắn! Mạch Khắc, điểm này chẳng lẽ anh không biết hay sao? Vì hắn tôi cái gì cũng đều nguyện ý, tôi cả đời cũng không khả năng rời khỏi hắn.”
Mạc Vấn Chi còn nói với y, “Mạch Khắc, anh đã nói yêu một người là không thể ích kỷ. Tôi không muốn lại bởi vì bệnh trạng của chính mình mà thương tổn Nam Thiên. Tôi không hy vọng cậu ấy bởi vì tôi mà miễn cưỡng chính mình. Cậu ấy sẽ bỏ đi. Này đối với Nam Thiên là quá không công bằng.”
Nam Thiên cũng nói với y, “Mạch Khắc, anh đã nói chứng ép buộc là không thể trị liệu một cách ép buộc, tôi không hy vọng Mạc Vấn Chi bởi vì tôi mà miễn cưỡng chính mình, hắn sẽ sụp đổ mất. Này đối với Mạc Vấn Chi là quá không công bằng.”
Hai người đàn ông nhiều lần xuất hiện ở phòng làm việc của y, nối liền không dứt, ngươi tới tôi đi.
Một người chân trước mới vừa đi, người kia đã chân sau đi tới.
Mạch Khắc đầu bị xoay đến chóng mặt.
Nam Thiên nói, “Hắn không chịu cùng tôi lên giường, tôi sẽ mau bị hắn làm cho điên mất.”
Mạc Vấn Chi nói, “Tôi không thể cùng cậu ấy lên giường, nếu như bệnh cũ của tôi lại tái phát, giống như trước đây, cậu ấy nhất định sẽ bị tôi làm cho phát điên.”
Nam Thiên nói, “Mặc kệ hắn có làm điều xằng bậy thế nào, tôi đều có thể chấp nhận.”
Mạc Vấn Chi nói, “Nam Thiên không có khả năng tiếp nhận! Cậu ấy chán ghét tôi phát bệnh, chán ghét đến mức tình nguyện cắt đứt ngón tay của chính mình. Cậu ấy nhìn tôi con mắt phát thệ, tôi rõ ràng khi cậu ấy phát thệ là đã hạ quyết tâm rồi.”
Khi Mạch Khắc thuật lại những gì Mạc Vấn Chi nói thì Nam Thiên hô đứng lên, “Tôi phát thệ? Tôi phát thệ? Tôi phát thệ cùng ăn rau xanh không có gì khác nhau, cái kia không tính toán gì hết! Không tính toán gì hết!”
Khi Mạch Khắc thuật lại những gì Nam Thiên hô lên thì Mạc Vấn Chi cười nhạt, “Đảm bảo? Anh dựa vào cái gì để đảm bảo, Mạch Khắc? Lúc phát bệnh đến tôi còn không thể khống chế chính mình, huống chi là anh? Một khi bắt đầu, thì là cậu ấy phản kháng rất lợi hại, kêu rất thảm, còn tôi thì lại còn tiếp tục làm tiếp, làm được thoả mãn mới thôi, cuối cùng chính là cậu ấy hận tôi hận đến tự mình hại mình. Nếu như cậu ấy lại ở trước mặt tôi bị thương, tôi sẽ hận không thể giết chính mình. Anh cho là anh có thể để cho tôi yên tâm mà đi mạo hiểm như vậy hay sao?”
Mạch Khắc nỗ lực gian nan mà khơi thông, “Có sao đâu. Cậu vẫn thường đem những tình nhân trong lúc đó thành trò chơi không phải sao? Làm tình thì người chơi SM cũng không ít.”
“Không có giống như tôi là đơn phương, bọn họ đều có thể dừng lại. Nhưng tôi thì không có khả năng dừng lại, ” Mạc Vấn Chi nói, “Tôi không có cách nào cho Nam Thiên sự công bằng mà cậu muốn.”
“Hay là tìm biện pháp khác thể hiện công bằng?”
“Biện pháp gì, anh nói đi, Mạch Khắc, biện pháp gì? Tôi sắp sụp đổ rồi, mỗi ngày nhìn cậu ấy, nhìn thân thể đẹp đẽ của cậu ấy, tôi vài lần thiếu chút nữa đã đẩy cậu ấy ngã, trong đầu đã nghĩ phải đối với cậu ấy muốn làm gì thì làm, xé đi cảnh phục của cậu ấy, làm cho cậu ấy kêu khóc, lúc tôi cắm vào cơ thể cậu ấy làm cho thân thể cậu ấy giãy dụa liên tục, đem lỗ nhỏ của cậu ấy thao (là cái hành động cắm rồi rút rồi lại cắm rồi lại rút…. :”>) đến mức muốn khép vào cũng khép không được… Anh rốt cuộc có biện pháp giải quyết hay không?”
Mạch Khắc phiền muộn không gì sánh được.
Còn tiếp tục như thế này nữa, y quyết định sẽ nâng phí trị liệu cao gấp đôi.
Kết quả, ngay cả Nam Thiên nghẹn đã lâu cũng bắt đầu kêu gào với Mạch Khắc, “Anh là bác sĩ tâm lý, hơn nữa còn là bác sĩ tâm lý hạng nhất, anh hẳn là nên có biện pháp nào đi? Anh hẳn là có một phương án giải quyết chứ? Anh có biết liên tục một tháng không làm là cái gì tư vị gì không? Anh có biết nhìn một mỹ nam như thế ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện cũng không thể trên giường là cái gì tư vị gì không? Tôi cùng Mạc Vấn Chi đều là tình lực tràn đầy, anh nếu còn tiếp tục không tìm ra biện pháp giải quyết thì sẽ có hai người bệnh nhân chết đi, sự nghiệp của ngươi coi như xong đời rồi! Tôi muốn làm tình ngươi hiểu không? Tôi muốn cùng Mạc Vấn Chi làm tình, làm tình, làm tình!”
“Vậy cậu đi cường bạo hắn đi a! ! ! ! !”
Mạch Khắc tím mặt rống to. A, loại hành động này thực sự là rất không chuyên nghiệp rồi…
Nam Thiên bỗng nhiên ngậm lại cái mồm quang quác quang quác.
Một hồi lâu, thở phào một hơi, cậu hộc ra một câu cảm tạ chân thành, ” Phương pháp giải quyết mà anh cùng tôi nghĩ đến là như nhau, Mạch Khắc, đa tạ ý kiến chuyên nghiệp của anh.”
Mạch Khắc nhìn phòng trị liệu tâm lý không người, mồ hôi lạnh róc rách chảy xuống.
Trời xanh ở trên, các lão tiền bối (đàn anh, lớp người đi trước,) môn trị liệu tâm lý vốn đã đi gặp thượng đế ở trên, gã nhưng mà cả cái ý kiến chuyên nghiệp cũng chưa cho a…