Chương 793: Khả năng lĩnh vực.
Linh thú chi tranh không phải diễn ra lần đầu tiên trong Thánh Vực.
Cho nên cả Doanh Thừa Phong và Bá Vương đều sớm biết một việc. Khi tiến vào trong Linh Tuyền hấp thu Thấu Cốt Ngọc Tủy, trong vòng một ngày, tối đa cũng chỉ có thể hấp thu được một giọt mà thôi.
Đương nhiên, nếu vận khí không tốt, hoặc nhân phẩm của cá nhân không tốt, vậy thì một giọt cũng đừng mong có thể đạt được.
Chính là vì có luật thép này, cho nên các cường nhân Vương Cấp mới có thể mặc kệ Doanh Thừa Phong và Bá Vương tiến vào nơi đây, và dưới tình huống không người giám thị bắt đầu hấp thu Thấu Cốt Ngọc Tủy.
Dù sao Bá Vương cũng là một thánh thú, cho dù chưa từng nhấm nháp tư vị của Thấu Cốt Ngọc Tủy, nhưng trong lòng của hắn lại có một cảm giác, chính là thứ này hữu dụng với mình, hơn nữa còn là trọng dụng.
Loại cảm giác này giống như một người đã đói bụng ba ngày, đột nhiên gặp một bàn lớn đầy đủ thức ăn. Cho dù lúc này ánh mắt của hắn đã mù, nhưng chỉ cần hương vị cũng đủ để khiến hắn mặc kệ tất cả mà bò qua ăn như hổ đói.
Cho nên, mọi bộ phận tinh thần của hắn đều quăng tới phía trên Thấu Cốt Ngọc Tủy, ngược lại lại không hề để ý tới một chuyện mấu chốt nhất.
Hiện giờ được Doanh Thừa Phong đề câp, hắn mới như từ trong mộng vừa tỉnh lại, vỗ trán nói:
- Chủ nhân, ta cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng...
Hắn hất ngực lên cao, nói ra lời thề son sắt:
- Ta cam đoan với ngài, thứ này tuyệt đối là Thấu Cốt Ngọc Tủy.
Hai mắt của hắn sáng rạng rỡ, chóp mũi khẽ động, không tự chủ được mà nói:
- Ta có một cảm giác mãnh liệt, chỉ cần có thể nuốt chúng liền mang đến một biến hóa cực lớn.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, đây không phải là nói lời thừa sao?
Linh thú chi tranh rầm rộ như thế, mà ngay cả một đại gia tộc có được cường nhân Vương Cấp cũng đều bị cuốn vào trong đó, là dầu bôi trơn khiến tranh đấu giữa các phái càng thêm gay gắt. Nếu thứ này mà vô dụng, vậy chẳng phải chính là trò cười lớn nhất thiên hạ sao?
Chần chừ một chút, Doanh Thừa Phong nói:
- Bá Vương, sau khi trở về ta sẽ cho ngươi dùng một giọt.
Bá Vương liên tục gật đầu nói:
- Chủ nhân, ngài yên tâm, Ái Lệ Ti điện hạ đã nói qua, mỗi thánh thú chỉ có thể dùng một giọt mà thôi. Nếu dùng thêm giọt thứ hai, không những không có ích, gây chuyện không tốt mà còn có thể khiến sức lực tự thân bị suy nhược.
Doanh Thừa Phong khẽ cười, cất bình ngọc vào.
Ánh mắt của Bá Vương vẫn không rời khỏi bình ngọc. Cho đến khi nó biến mất thì ánh mắt của hắn mới lưu luyến rời khỏi, hắn lắp bắp một chút, nói:
- Tên Kim Cương Vương kia được hưởng phúc rồi.
Nếu như chỉ có mỗi một giọt, đương nhiên là phải cấp cho Bá Vương sử dụng. Nhưng nếu sinh ra hai giọt, vậy thì Doanh Thừa Phong chắc chắn sẽ không quên Kim Cương Vương.
Doanh Thừa Phong tức giận lườm hắn một cái, nói:
- Bá Vương, chúng ta nghỉ ngơi hai canh giờ rồi hãy tiếp tục.
Hấp thu Thấu Cốt Ngọc Tủy từ trong Linh Tuyền không phải là chuyện đơn giản, cho dù là vô cùng cẩn thận hoàn thành xong, ít nhất cũng cần phải hao phí hai canh giờ mới có thể hồi phục.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương thuận lợi như thế, hơn nữa còn lấy được ba giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy. Hắn đương nhiên sẽ không làm ra hành động kinh người, cho dù muốn mài cũng phải đợi đến khoảng thời gian thích hợp mới được.
Bá Vương gật đầu một cái, ngẩng đầu lên, một bàn tay chỉ vào vật trên không, thật cẩn thận nói:
- Chủ nhân, ngài có thể thu nó lại được không?
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn lên, Hàn Băng trường kiếm vẫn đang trung thực thi hành mệnh lệnh của hắn, cứ trôi nổi như vậy ở giữa không trung, mà lĩnh vực bị sức lực của khí linh khống chế lại tràn ngập trong không gian nơi này.
Đương nhiên, cũng chỉ có Doanh Thừa Phong có thể thông qua mối liên hệ khăng khí với khí linh, mói có thể có được cảm giác huyền diệu như thế. Mà Bá Vương là vật cưỡi của Doanh Thừa Phong, lại không hề phát hiện ra một chút.
Hắn nhìn Bá Vương, cười đầy thâm ý, Hàn Băng trường kiếm lập tức thu nhỏ lại, hóa thành một đạo hồng quang biến mất trước mặt bọn họ.
Bá Vương vốn đã tâm phục khẩu phục đối với Doanh Thừa Phong, hiện giờ lại cảm nhận được chi uy của khí linh Hàn Băng trường kiếm, tin tưởng về sau cho dù gặp được tình huống như thế nào, người này tuyệt đối sẽ không dám trở mặt.
Tuy rằng Bá Vương không phải là người nóng vội, nhưng vừa nghĩ tới Thấu Cốt Ngọc Tủy bị Doanh Thừa Phong để vào trong túi không gian, đáy lòng hắn liền có một loại cảm giác nôn nóng.
Nếu không ngồi được nữa, hắn tự nhiên là bước qua bước lại trên mảnh đất bằng này, trong miệng thì thào nói:
- Kỳ quái, làm sao lại từ một giọt biến thành ba giọt chứ?
Số lượng hấp thu được hiển nhiên là càng nhiều càng tốt, nhưng một khi xuất hiện tình huống trước nay chưa từng có, liền khiến ngay cả Bá Vương cũng có chúy không yên. Dù sao, sau này nuốt Thấu Cốt Ngọc Tủy vào chính là bản thân hắn mà không phải là Doanh Thừa Phong, cho nên mọi vấn đề đều phải suy nghĩ kỹ càng.
Doanh Thừa Phong không biết phải làm sao với hành động của hắn, nhưng khi ánh mắt của hắn rơi xuống túi không gian, trong lòng lại đột nhiên nhảy dựng.
- Khí Linh huynh, lúc này ta và Bá Vương đã thành công hấp thu được ba giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy.
- Ta đã thấy được, ba giọt, ha hả...
Đan Lô Khí Linh phát ra tiếng cười vô lương, nói:
- Không ngờ còn nhiều hơn so với dự tính của ta một giọt, sức lực thanh trường kiếm này của ngươi thật sự là quá tốt.
Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:
- Khí Linh huynh, ta có thể hấp thu ba giọt Ngọc Tủy là nhờ công lao của Hàn Băng sao?
- Đương nhiên.
Đan Lô Khí Linh dương dương đắc ý nói:
- Nếu không có Hàn Băng trường kiếm phóng thích lĩnh vực, hóa địa phương này thành lãnh địa của ngươi, ngươi cho là cố thể hấp thu Thấu Cốt Ngọc Tủy dễ dàng như thế sao, hơn nữa còn là ba giọt.
Doanh Thừa Phong suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Khí Linh huynh, nếu phương pháp này hữu dụng, vì sao trước kia chưa ai làm được.
Hiện giờ hội tụ ở ngoài Hạp Cốc đều là những thế lực hùng mạnh nhất Thánh Vực. Nếu có người sử dụng phương pháp này có thể đạt được thêm nhiều Ngọc Tủy, vậy thì bọn họ tuyệt đối không thể không biết.
Đan Lô Khí Linh than nhẹ một tiếng, nói:
- Rất đơn giản, vì biện pháp này trừ ngươi ra, căn bản không có người làm được.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, vẻ mặt lập tức có chút cổ quái.
Hắn cười khan một tiếng, nói:
- Khí Linh huynh, ngươi nói đùa sao?
Đan Lô Khí Linh tức giận hừ nói:
- Ta không có nói giỡn.
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
- Thánh thú bình thường ở trong này, cho dù có thể được chủ nhân hiệp trợ cũng chỉ có thể hấp thu được một giọt. Đó là bởi vì chỗ Linh Tuyền này sinh ra huyền ảo, ở trong một ngày chỉ có thể hấp thu được tinh hoa một lần mà thôi.
Hai hàng long mày của Doanh Thừa Phong khẽ nhướng lên, nói:
- Ta biết rôi. Nhưng Ái Lệ Ti điện hạ có nói qua, mỗi một lần hấp thu cũng chỉ có thể đạt được một giọt mà thôi.
- Ha ha.
Đan Lô Khí Linh cười khẽ một lúc lâu, nói:
- Nếu không có thêm lĩnh vực, cho dù là hai vị cường nhân tước vị, tối đa một lần cũng chỉ là một giọt.
Hắn nhìn Doanh Thừa Phong, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn:
- Hiện tại ngươi đã biết rõ vì sao khi hai người các ngươi đi lên, lại không có người theo vào chưa?
Doanh Thừa Phong rốt cục hiểu ra, nói:
- Ta hiểu rồi. Bởi vì bọn họ sợ có người âm thầm giúp đỡ, để cho chúng ta hấp thu thêm nhiều hơn trong một lần, cho nên chỉ đỉ cho hai tước vị như chúng ta đi vào.
Đan Lô Khí Linh liên tục gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Nếu có cường nhân Vương Cấp ở bên giúp đỡ, cho dù là âm thầm ra tay cũng có khả năng hấp thu đến hai giọt. Nhưng chỉ bằng cường nhân tước vị, tối đa cũng chỉ một giọt mà thôi.
Khẽ mím môi, hắn hất đầu lên, kiêu ngạo nói:
- Thế nhưng, sau khi có lĩnh vực tương trợ, một lần có thể đạt được ba giọt.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vuốt ve túi không gian một chút, chậm rãi nói:
- Ta hiểu.
Sở dĩ hắn rèn tạo nên Hàn Băng trường kiếm chính là do có được năng lực khống chế lĩnh vực.
Lĩnh vực, đây chính là năng lực chỉ có những người hung mạnh hơn cả cường nhân Vương Cấp mới có thể có được.
Nói một cách khác, vào thời điểm tước vị, cho dù là ai cũng không thể có được năng lực lĩnh vực.
Cho dù để một bán thần khí ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng chỉ nghĩ muốn đạt được sự tán thành của thần khí, còn lại không cách nào đạt được sự trợ giúp của thần khí.
Nhưng Doanh Thừa Phong lại chính là một vị Rèn đại sư hùng mạnh.
Hàn Băng trường kiếm không chỉ tấn thăng lên bán thần khí ở trong tay hắn, mà chủ yếu hơn chính là, Hàn Băng trường kiếm lại là một bảo vật do một tay hắn tạo nên.
Cũng chỉ có bán thần khí được sinh ra như thế, mới có thể cam tâm tình nguyện bị một vị cường nhân tước vị sử dụng, và hoàn toàn thi hành theo đúng mệnh lệnh của hắn.
Nếu đổi lại là Bá Vương, chỉ cần đầu ngón tay của hắn vừa mới đụng đến Hàn Băng trường kiếm, sợ là sẽ bị Khí Linh khống chế lĩnh vực chém chết. Muốn trông cậy bán thần khí đến hỗ trợ...
Trước tiên cần phải xem số mạng đời này, sau đó còn xem cơ duyên kiếp sau nữa.
Đúng như lời nói của Đan Lô Khí Linh, ngoại trừ Doanh Thừa Phong, đúng là không người nào có thể phục chế được quá trình này.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Doanh Thừa Phong hoàn toàn yên lòng.
Hắn lấy lò luyện đan ra, do dự một chút, lầy ra một ít nguyên liệu trong túi không gian ra bỏ vào trong.
Nhìn thấy động tác cổ quái này, ngay cả Bá Vương đang nôn nóng bất an cũng kinh ngạc dừng bước, dò hỏi:
- Chủ nhân, ngài lại muốn làm cái gì vậy?
Bá Vương phát hiện, hành vi lúc này của Doanh Thừa Phong trở nên cổ quái, hắn căn bản không thể nắm giữ hay phỏng đoán được nữa.
Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:
- Chúng ta còn phải ở lại tỏng này mấy canh giờ, thừa lúa này, sao lại không rèn thêm vài món đồ nhỏ chứ?
Bá Vương dở khóc dở cười lắc đầu, tâm tính của chủ nhân cũng thật là tốt quá đi.
Nhưng hắn lại không biết, Doanh Thừa Phong là đang chuẩn bị cho hội giao dịch hơn mười ngày sau.
Trong lò đan, từng ánh lửa nóng rực không ngừng phun ra nuốt vào, nháy mắt liền hòa tan các nguyên liệu.
Sau khi thành công rèn ra Thiên Kỵ Thánh Khí tứ chuyển, phẩm chất của lò luyện đan này cũng đã được đề cao rất nhiều, thời điểm khống chế cũng thuận buồm xuôi gió hơn.
Một lát sau, trên mặt của Doanh Thừa Phong liền xuất hiện nụ cười.
Sức lực tinh thần của hắn sớm đã liên kết cùng một chỗ với Đan Lô Khí Linh, cho nên có thể cảm ứng được rõ ràng, một thánh khí hoa tai đã thành hình.
Nhưng mà, ngay lúc hắn lấy ra Minh Linh Châm, muốn kết thúc công việc, thanh âm của Đan Lô Khí Linh lại đột nhiên vang lên.
- Hắc, ngươi có muốn rèn nó thành Thiên Kỵ Thánh Khí không?
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười nói:
- Khí Linh huynh, Thiên Kỵ Thánh Khí làm gì có thể dễ rèn ra như vậy chứ. Hơn nữa, cho dù ta muốn thì lúc này cũng không thích hợp lắm.
Đúng như lời Doanh Thừa Phong nói, cho dù hắn muốn rèn Thiên Kỵ Thánh Khí cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Không có chuẩn bị vạn toàn, hắn cũng không dám nói nhất định có thể thành công.
Hơn nữa, nơi này lại chính là Linh Tuyền.
Nếu ở nơi này đưa tới Thiên Kỵ Lực, như vậy cam đoan các cường nhân Vương Cấp khác sẽ biết mà đến. Nhưng hắn tin tưởng, khi đó những người này tuyệt đối không phải là đến để trợ giúp mình.
Đan Lô Khí Linh cười gian, nói:
- Trước kia đương nhiên không được, nhưng hiện tại lại khác...
Doanh Thừa Phong ngơ ngẩn trong chốc lát, trong đôi mắt lập tức hiện lên niềm vui bất ngờ, nói:
- Ngươi nói là...