Tuy hắn sớm đã có dự cảm, nếu có hai người vì cái này mà tranh chấp, vậy giá của món bảo vật này tuyệt đối sẽ không quá thấp. Nhưng, sau khi hắn nhìn thấy con số này, mới biết mình chính là đánh giá thấp quyết tâm chí tại tâm đắc mảnh liệt của hai người đối với vật này.
Con số bên trên đó đã đạt tới năm ngàn một trăm.
Năm ngàn một trăm.
Lúc nhìn thấy con số này, bản thân Doanh Thừa Phong cũng có chút không dám tin vào mắt mình.
Vị lão giả phụ trách giám địch đã từng nói, vật này nếu gặp được người thích hợp, có lẽ có thể bán được giá cao năm ngàn linh tệ. Nhưng bây giờ cách kỳ ba ngày còn sớm, cái giá này đã phá vỡ năm ngàn, tất nhiên làm hắn kinh ngạc khó hiểu hơn nữa kinh hỉ như điên.
- Băng huynh, lời nói của huynh tuy rất hay, nhưng giá của vật này nhiều nhất cũng chình là khoảng năm ngàn linh tệ. Huynh tiêu phí lên người nó nhiều như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy không đáng sao.
Doanh Thừa Phong xoay chuyển ánh mắt, rơi lên người của hai người này.
Hắn tất nhiên hy vọng giá của thanh đoản kiếm này càng cao càng tốt, cho nên trong lòng vô cùng bất mãn với vị cường giả họ Đồng này.
Người mở miệng nói chính là một vị cường giả vóc người gầy ốm. Tuy mùi khí trên người lão hùng mạnh vô cùng, nhưng lại có chút cảm giác âm âm quái dị. Rõ ràng chính là một vị cường giả đi đêm sinh hoạt trong bóng tối.
Đồng Vô Đạo
Gần như trong nháy mắt, Doanh Thừa Phong đoán được thân phận của người này.
Trong tất cả cường giả Bạch Ngân Cảnh trở lên, tuyệt đại bộ phần đều là cường giả quang minh chính đại, đường đường chính chính hành sự. Nhưng cũng có một số người đi lại trong bóng tối, sở trường ám sát tập kích. Mà Đồng Vô Đạo chính là người nổi bật trong số đó
Nhân vật như vậy, còn đáng sợ hơn Bạch Ngân Cảnh bình thường. Thông thường mà nói, phàm là hiệu quả mở miệng uy hiếp của là loại người này hơn xa cường giả Bạch Ngân Cảnh thông thường.
Nhưng lúc này hắn đối với người đàn ông này lại là bộ mặt lạnh lùng, tính tràn đầy uy hiếp đó dường như căn bản chưa từng được hắn để trong lòng, thờ ơ lạnh lùng.
[CHARGE=2.1]
Nhìn bộ mạnh lạnh như băng và nguồn hàn ý lạnh thấu xương người của người này, Doanh Thừa Phong cũng mơ hồ đoán được lai lịch của lão.
Băng Tuyết Thượng Nhân.
Một vị cường giả siêu cấp ẩn cư ở núi Đại Hàn.
Tu vi của người này cực cao, trong cường giả Bạch Ngân Cảnh được xem là nhân vật cấp cao nhất.
Mười năm trước, Băng Tuyết Thượng Nhân khiêu chiến Biện Gia Viên ở núi Điểm Thương. Tuy cuối cùng bị thương, nhưng lại mạnh mẽ thoát khỏi từ tay Biện Gia Viên.
Lúc này từng chấn động một thời. Có thể thoát mạng từ trong tay Bán Bộ Biện Gia Viên, thì có thể biết thực lực của lão rốt cuộc đạt tới trình độ nào.
Cho nên, lúc đối mặt với uy hiếp của Đồng Vô Đạo, lão cũng không lưu tâm.
Nhẹ nhàng hừ một tiếng, Băng Tuyết Thượng Nhân trầm giọng nói: - Đồng huynh nói không sai.
Trong mắt của Đồng Vô Đạo lóe lên vẻ vui mừng, còn cho rằng mình nói động đối phương. Nhưng câu tiếp theo của Thượng Nhân Băng Tuyết lại làm sắc mặt của lão trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Băng Tuyết Thượng Nhân mặt không biểu tình nói: - Nếu Đồng huynh đã nói, vật này nhiều nhất chỉ năm ngàn linh tệ. Vậy lúc này lão phu đã bỏ ra tới năm ngày một trăm, vậy xin Đồng huynh thu tay rời bước.
Đám người đứng bên ngoài xem liền cười lên. Không ngờ vị Băng Tuyết Thượng Nhân nay tuy tu luyện một loại công pháp chí âm chí hàn làm xung quanh cơ thể lạnh như băng, nhưng lời nói của lão lại có mấy phần khôi hài.
Đồng Vô Đạo tức giận hừ một tiếng, nói: - Thì ra Băng huynh là đang đuổi lão phu à.
Băng Tuyết Thượng Nhân bất động thanh sắc, nói: - Lão phu chỉ là lấy chuyện luận chuyện, có gì sai.
Đồng Vô Đạo nặng nề gật đầu, nói: - Được, nếu đã như vậy lão phu muốn mời chủ nhân vật này ra mặt. Xem hắn rốt cuộc hắn muốn bán vật này cho ai.
Trong Linh Đạo Thánh Đường, còn có một quy tắc.
Nếu hai người đều có hứng thú với cùng một món đồ, hơn nữa linh tệ bỏ ra đã vượt qua quá xa cái giá của vật này. Vậy dưới tình huống hai người đều đồng ý, có thể bảo Linh Đạo Thánh Đường mời chủ sở hữu của món đồ này ra.
Nhưng trong giao dịch sau đó, không chỉ là linh tệ. Một khi tới tình huống này, trên cơ bản đều là lấy vật đổi vật. Bảo vật của ai lấy ra có thê làm chủ nhân vật này động lòng, người đó sẽ có được quyền sở hữu cuối cùng.
Băng Tuyết Thượng Nhân trầm ngâm một lát, nói: - Cũng được. Lão tuy tính tình cao ngạo, nhưng cũng không muốn làm oan đại đầu gì (tiêu tiền như rác).
Vì thanh đoản kiếm này trả ra năm ngàn một trăm linh tệ đã giáp sát lằn ranh trong lòng của lão. Mà Đồng Vô Đạo rõ rằng không chịu từ bỏ. Nếu lão cắn răng trả giá cao hơn nữa, vậy Băng Tuyết Thượng Nhân cũng chưa chắc có thể chấp nhận.
Đồng Vô Đạo thở phào một hơi, lão sợ nhất chính là quái nhân lạnh băng băng này không đồng ý, Nhưng một khi đồng ý, vậy vật này chính là thuộc về lão.
Phải biết, Đồng Vô Đạo giỏi nhất chính là thích sát ám hệ. Như vậy bảo người có bảo vật này lựa chọn giữa lão và Băng Tuyết Thượng Nhân. Chỉ cần người có chút đầu óc, thì biết nên lựa chọn thế nào.
Chọc Băng Tuyết Thượng Nhân, còn chưa chắc sẽ chết. Nhưng nếu chọc giận lão, lão nhất định sẽ bằng mọi cách làm kẻ địch sống không bằng chết.
Giơ tay nhẹ nhàng chào hỏi với một võ sĩ áo lam, người đó bước nhanh lên trước, nói: - Mấy vị tiền bối có căn dặn gì.
Đồng Vô Đạo tùy tiện nói: - Chủ nhân của món linh khí này là ai, tìm ra cho ta.
Lúc Doanh Thừa Phong đang tiến hành giám định, cũng không có tiết lộ thân phận với vị lão giả này. Cho nên vị lão giả này chỉ cho rằng Doanh Thừa Phong là may mắn nhặt được bảo vật như vậy. Thế là theo lệ thường để ở bên góc của đài triển lãm.
Những cao thủ danh phái giàu kinh nghiệm, chỉ cần liếc nhìn thì biết món vật trên đài triển lãm là xuất phát từ thế lực nào, hay là vật của võ giả bình thường may mắn nhặt được.
Trên mặt của thủ vệ áo lam đó lóe lên vẻ do dự, nói: - Hai vị đại nhân, tiểu nhanh lập tức đi hỏi một chút. Nếu vị đó bằng lòng ra mặt gặp hai vị, tiểu nhân sẽ đi mời họ ra. Đồng Vô Đạo tùy tiện phất tay một cái, nói: - Ngươi nói với hắn, chuyện thiên hạ không có chuyện kín không chút kẽ hở. Nếu lão phu muốn, nhất định có thể tìm được hắn. Bảo hắn không cần trốn tránh, trực tiếp ra gặp lão phu là được.
Trong câu nói này của lão tràn đầy mùi uy hiếp. Nhưng từ đầu đến cuối, cũng không có ai nhúng tay vào.
Hai hàng chân mày của Doanh Thừa Phong khẽ giật, đây chính là chân diện mục của cường giả Bạch Ngân Cảnh. Nếu thanh đoản kiếm này thật sự là xuất phát từ người bình thường, sợ là căn bản không có gan giằng co với Đồng Vô Đạo. Chỉ có ngoan ngoãn khuất phục dưới anh uy của lão.
Nhưng bây giờ chủ nhân của kiếm này lại không phải người bình thường.
Hừ khẽ một tiếng, Doanh Thừa Phong tiến lên một bước, nói: - Đồng huynh, huynh không cần tìm nữa, vật này là tại hạ mang ra, có chuyện gì, xin mời nói.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Tên này nếu biết thân phận của Đồng Vô Đạo rồi, lại còn dám kiêu căng như vậy thật là không thể nhịn được nữa.
Nhưng sau khi bọn họ nhìn rõ khuôn mặt của Doanh Thừa Phong, nhất thời hoảng hốt.
Đồng Vô Đạo trầm mặt, nói: - Tiểu tử, ngươi là ai, lại còn vô lễ với lão phu như vậy.
Hôm đó cường giả Bạch Ngân Cảnh tận mắt nhìn thấy Doanh Thừa Phong và Hồng Hi Cương quyết đấu có chừng hơn 20 người. Nhưng đáng tiếc là, Đồng Vô Đạo không có ở đó, hơn nữa lão còn đến trễ một ngày. Cho nên tuy đã nghe nói danh tiếng của Doanh Thừa Phong, lại khi giáp mặt lại không nhận ra.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, đang muốn nói chuyện, Băng Tuyết Thượng Nhân đó lại nhướn mày: - Thì ra vật này là của Doanh huynh đệ, thất lễ.
Đồng Vô Đạo sửng sốt, muốn quát chửi nhất thời nói không ra.
Lão đảo mắt một vòng, trong lòng càng là có chút kinh hãi. Xung quanh lão, ánh mắt của mọi người nhìn lão có chút không giống. Nhưng ánh mắt này lại tuyệt không phải sợ hãi, ngược lại là mang vẻ châm biếm trào trêu đùa.
Đồng Vô Đạo đầu óc xoay tròn, chăm chú nhìn khuôn mặt của Doanh Thừa Phong, lại liên tưởng tới thái độ của Băng Tuyết Thượng Nhân, cơ thịt trên mặt lão hơi co quắp lại, nói: - Thì ra là Doanh huynh đệ ở đây, thất lễ.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng ôm quyền hành lễ với hai người, mỉm cười nói: - Hai vị muốn tại hạ ra mặt, không biết có căn dặn gì
Góc mắt của Đồng Vô Đạo rung động mấy cái, chát tiếng nói: - Hai người bọn ta đều thích bảo vật này, nhưng vì thật ngại trong túi không có tiền, cho nên phải thương lượng với huynh một chút, có bằng lòng trao đổi vật lấy vật không.
Tính toán ban đầu của lão rất hay, chỉ cần người đó ra, đe dọa thêm một chút, lại cho thêm chút mật ngọt, thì có thể quang minh chính đại thu vật này về mình. Loại thủ đoạn này nếu đổi là những cường giả Bạch Ngân Cảnh khác, sợ là rất khó hạ người làm ra được, nhưng trong lòng lão lại không có chút kiêng kỵ.
Nhưng sau khi được biết vật này là của Doanh Thừa Phong, lão lập tức bỏ đi ý niệm này.
Chỉ dựa vào chiến tích Doanh Thừa Phong thắng Hồng Hi Cương, lão tự biết không địch lại. Lại làm sao dám địch với người thanh niên hiển nhiên có tiền đồ vô lượng này.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Thật có lỗi, tại hạ bây giờ cần gấp tiền, cho nên không chấp nhận phương thức đổi vật. Nói xong, hắn gật đầu với Băng Tuyết Thượng Nhân, nói: - Thật xin lỗi.
Trên mặt cong cứng của Băng Tuyết Thượng Nhân toát ra một nụ cười như có như không, nói: - Không sao, nếu đã như vậy, vậy thì so tài lực đi.
Trên mặt Đồng Vô Đạo biến hóa thất thường. Tuy trong lòng cực kỳ oán hận Doanh Thừa Phong, nhưng lại không còn cách nào.
Lão cả đời quen thoái cường thủ hào đoạt, vì nguyên nhân sát thủ Bạch Ngân Cảnh, cho nên rất ít người dám trái lời lão. Nhưng bây giờ Doanh Thừa Phong cũng không muốn từ chối đề nghị của lão, tất nhiên là để lão nở mày nở mặt.
Cười xấu hổ, Đồng Vô Đạo cuối cùng giấu kín nguồn sát cơ đó trong lòng, nói: - Nếu đã như vậy, tại hạ đành rút lui trước.
Gật đầu cười với mọi người, lão xoay người bỏ đi, bước tới bụt khác.
Doanh Thừa Phong thâm sâu liếc nhìn lão. Người khác có lẽ không thể cảm nhận được sát ý trong lòng lão, nhưng lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong lại chứa nguồn sát khí khổng lồ, đặc biệt nhạy bén với cảm giác sát cơ này.
Cho nên nguồn sát khí đó tuy là chợt lóe qua nhưng đã bị hắn bắt được.
Chỉ là hắn cũng không có kinh động ai, chỉ là trong lòng thầm cảnh giác. Sau này nếu gặp người này, thì liền hạ thủ trước dành lợi thế cũng không ngại.