Sắc mặt của tên cường giả Bạch Ngân Cảnh lập tức biến đổi. Y thì thào nói:
- Tiền bối, việc này dường như có chút ép buộc.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, như thể là tùy ý mà nói:
- Lão phu chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi. Nếu các hạ không muốn trả lời thì quên đi, coi như lão phu chưa từng hỏi qua là được.
Sắc mặt của tên Bạch Ngân Cảnh kia thay đổi kịch liệt. Nếu y thật sự tin tưởng những lời này, vậy thì mấy chục năm tháng sau này sẽ sống ở trên người con chó đấy.
Tuy hai bên đã trao đổi vật phẩm thành công, hơn nữa còn là theo như nhu cầu. Nhưng cho tới lúc này, y vẫn không biết thân phận của vị Hoàng Kim Cảnh trước mắt này, còn đối phương lại rất có khả năng tra ra lai lịch của y. Khi đó, hắn sẽ vụng trộm đưa tới một chút âm mưu, hiển nhiên y sẽ không chịu nổi.
Mặc dù lai lịch của hai vật phẩm này hơi cổ quái, mà y cũng có ý nghĩ về sau sẽ dành thời gian đi tới nơi đó một lần. Nhưng nếu so với tính mạng của mình, vậy thì cái gì cũng không cần rồi.
Nhìn thấy Doanh Thừa Phong xoay người đi về phía cửa phòng, trong lòng y lập tức đưa ra quyết định, liền nói:
- Tiền bối chậm đã.
Doanh Thừa Phong dừng bước, xoay nửa người, hỏi:
- Các hạ còn có chuyện gì?
Hắn cười lạnh trong lòng. Nếu đã nhìn ra người này đối với mình vô cùng kiêng kỵ thì đương nhiên hắn phải lợi dụng.
Người kia thầm thở dài trong lòng nhưng vẫn mở miệng nói:
- Tiền bối, nếu vãn bối đã đổi cho ngài hai vật kia thì dĩ nhiên không cần thiết phải giấu diếm.
Y dừng một chút, nói:
- Lúc vãn bối ở trong chiến trường cổ đã vô tình thấy được hai vật này.
- Chiến trường cổ
[CHARGE=2.1]
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong hơi sáng lên. Hắn nhớ rõ nhánh cây sinh mạng tại Khí Đạo Tông kia cũng là bảo vật được lấy ra từ trong chiến trường cổ. Xem ra vùng đất tràn đầy nguy hiểm đấy cất giấu rất nhiều thứ tốt.
Nhưng đáng tiếc chính là mấy thứ đấy vẫn chưa được người khám phá ra.
Người nọ nhìn thấy vẻ mặt như hơi suy nghĩ của Doanh Thừa Phong thì liền cắn răng một cái, lấy một tấm vải bố từ trên người ra, nói:
- Tiến bối, vãn bối có ghi chép một ít tài liệu về chiến trường cổ. Hai đồ vật kia chính là do vãn bối tìm được tại đống hoang tàn đấy. Nếu ngài có hứng thú thì có thể lại đi tìm kiếm một lần.
Doanh Thừa Phong yên lặng nhận lấy tấm vải bố, ánh mắt khẽ quét lên phía trên.
Không ngờ vật ấy được tạo thành từ da linh thú, mặt trên là bản đồ cực kỳ chi tiết, nhìn thế nào cũng không ra là đồ dởm.
Tuy nhiên, hắn chưa từng đi tới chiến trường cổ, cho nên sau khi nhìn nửa ngày cũng vẫn ra manh mối gì.
Chỉ có điều, ở trong mắt của vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia, bộ dáng này của hắn cũng khiến y rợn tóc gáy.
Một lúc lâu sau Doanh Thừa Phong mới chậm rãi gật đầu, nói:
- Nếu như các hạ hào phóng như vậy, ta xin cảm ơn.
Hắn cất bản đồ vào trong ngực, nói:
- Lão phu đã nhận tấm bản đồ này rồi, vậy không biết các hạ muốn bồi thường cái gì?
Trong lòng vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia âm thầm mắng, nhưng trong miệng lại vội vàng nói:
- Tiền bối nói đùa, tấm bản đồ này không đáng giá, vãn bối làm sao có thể yêu cầu bồi thường.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, cười nói:
- Tốt lắm, vậy lão phu liền thu nhận.
Hắn vung tay lên, nói:
- Đi ra ngoài đi.
- Vâng.
Tên cường giả Bạch Ngân Cảnh kia cúi người thi lễ thật sâu rồi bước một bước về phía trước, đi tới cạnh cửa.
Nhưng đúng lúc y muốn mở cửa phòng thì chợt nghe thấy tiếng nói chậm rãi từ phía sau:
- Chuyện giao dịch hôm nay, lão phu không muốn có người khác biết được.
Trong lòng của y sửng sốt, vội vàng nói:
- Tiền bối yên tâm, vãn bối tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Đây là tự ngươi nói đấy. Nếu để cho lão phu nghe được nửa điểm phong phanh ở bên ngoài thì ngươi nên biết hậu quả.
Nói rồi, hắn vung tay áo lên, cửa phòng lập tức mở ra, thân hình nhoáng một cái đã nhẹ nhàng đi ra ngoài giống như con yến.
Giờ phút này, trên trán của vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia mới rịn ra mồ hồi lạnh.
Doanh Thừa Phong sải bước tiêu sái, nhanh chóng tiến vào trong đám đông người.
Mặc dù ở bên cạnh phòng nhỏ có thủ vệ áo lam canh giữ nhưng y cũng không dám theo dõi vị cường giả Hoàng Kim Cảnh này. Sau một lát, Doanh Thừa Phong cũng đã lẫn vào trong đám người. Dưới hoàn cảnh hạn chế đặc thù tại nơi này, đừng nói là vị cường giả Bạch Ngân Cảnh mà hắn vừa giao dịch, cho dù là nhóm thủ vệ áo lam cũng không thể tìm ra thân phận của hắn.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cũng không đi xa. Sau khi hắn lượn một vòng liền chậm rãi trở về nơi gần đấy, tìm một quán dừng chân. Hắn làm như vậy ở trong này là vô cùng bình thường, cũng sẽ không có ai đối đãi với hắn như quái vật.
Đồng thời, lực lượng tinh thần của hắn sẽ xuyên thấu qua đồ trang sức phóng ra ngoài, gắt gao tập trung vào vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia.
Dưới sự theo dõi của hắn, vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia cũng rời khỏi phòng nhỏ, đi lại lúc nhanh lúc chậm trong đám người giống như hắn.
Năng lực trinh sát của người này tương đối xuất sắc. Nếu như là những người khác hoặc là đám thủ vệ áo lam theo dõi ở sau lưng, nhất định là y sẽ nhận ra.
Nhưng đáng tiếc là Doanh Thừa Phong không sử dụng thủ đoạn thông thường. Hơn nữa, cho dù người nọ có trí tưởng tượng rất phong phú thì cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc có người có thể phóng ra lực lượng tinh thần dưới hoàn cảnh tràn đầy cấm chế đặc thù này. Và khi y không thể nhận ra hắn thì sẽ có cảm giác bị hắn theo dõi.
Cho nên hắn giống như một âm hồn không tiêu tan luôn bám theo y.
Sau khi người này lượn một vòng thì liền bước tới một chỗ ngoặt, thay đổi hình dạng cái túi trên người.
Ở nơi xa, Doanh Thừa Phong nhíu mày, trong lòng hắn thầm mắng một câu, lão hồ ly.
Người này có kinh nghiệm vô cùng phong phú, ngay cả cái túi trên người kia cũng có hai loại sắc thái khác hẳn nhau. Lúc y đi ngang qua một góc không người, lợi dụng ánh áng và địa hình ngăn cản tầm mắt, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mở túi đồ ra, nhẹ nhàng ném đồ vật bên trong về phía trước.
Lúc giả vờ ngã xuống, y nhanh chóng gói thành một hình dạng khác, lại vác lên trên vai.
Nếu quả thật có người theo dõi ở phía sau, như vậy sau khi đi qua chỗ rẽ này, sẽ không còn nhận ra tung tích của y nữa.
Túi đồ trên lưng y vốn nặng nề, chướng mắt, nhưng đến chỗ này lại cực kỳ nhỏ gọn. Bởi vậy, phải là người vô cùng may mắn mới có thể phát hiện ra tung tích của y.
Chỉ có điều, loại biến hóa này lại không thể giấu diếm được đồ trang sức của Doanh Thừa Phong.
Hắn chậm rãi đi theo người này qua chỗ rẽ, không nhanh không chậm theo dõi ở khoảng cách trăm trượng.
Từ xưa đến nay, số người có thể tiến hành theo dõi ở khoảng cách xa như thế, tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Điều đó càng khẳng định lực lượng của đồ trang sức vô cùng thần kỳ, ngay cả lực cấm chế cường đại tại Linh Tháp cũng đều không thể ngăn cản hay phát hiện được. Dựa vào linh khí đặc thù này, Doanh Thừa Phong làm được rất nhiều việc mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Rốt cuộc, người này đã mất hết kiên nhẫn. Y đeo cái túi ở trên lưng, nhanh chóng rời khỏi căn phòng dưới mặt đất.
Doanh Thừa Phong chậm rãi đi về phía đó, thật cẩn thận khống chế tốc độ.
Những người có tư cách tiến vào trong này, bất cứ lúc nào cũng có thể ra vào. Một số người mua bán được thứ tốt từ phòng giao dịch trên mặt đất sẽ lập tức rời khỏi đây, giấu kỹ bảo vật hoặc là sau khi giao cho đồng môn bảo quản sẽ lại đi tới căn phòng ngầm, tiếp tục tìm kiếm bảo vật và tiến hành trao đổi.
Cho nên, Doanh Thừa Phong và người nọ rời đi đều không làm cho người khác chú ý.
Sau khi chờ người nọ rời đi một lát, Doanh Thừa Phong mới nhích người ra khỏi lối đi.
Ở lối đi ra có mười căn phòng nho nhỏ, trên mỗi một căn phòng đều có một tấm rèm cửa. Tấm rèm cửa này chính là một vật đặc chế. Cho dù nhãn lực có tốt đến đâu thì nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy bóng người phía sau rèm mà thôi.
Một vị thủ vệ áo lam ôm quyền thi lễ với hắn rồi nói:
- Mời các hạ đặt áo choàng ở phòng giữ quần áo, sau đó rời đi từ cửa sau.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu. Thiết kế như vậy là vô cùng hợp lý. Ít nhất, sau khi bọn họ ra ngoài sẽ không ai biết được rốt cuộc mặt mũi họ như thế nào.
Tiến vào phòng, Doanh Thừa Phong nhanh chóng cởi áo choàng trên người xuống và bỏ vào giá áo trước mặt. Sau đó, hắn bước nhanh qua một cánh cửa nhỏ khác, rời đi.
Bởi vì qua đồ trang sức, hắn đột nhiên phát hiện ra vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia đang di chuyển rất nhanh.
Tuy Doanh Thừa Phong không tin y có thể phát hiện ra mình, nhưng cũng tuyệt đối không để cho y cách phạm vi theo dõi của mình.
Thân hình hơi hoáng lên một cái, hắn đã đi trên con đường cái.
Hắn cất bước đi nhìn như chậm rãi nhưng không ngờ vẫn giữ vững khoảng cách trăm trượng với người nọ, từ đầu đến cuối không rời nửa bước.
Sau một khắc, đột nhiên người nọ dừng lại. Lúc này y đã rời khỏi Linh Tháp, đi tới một viện nhỏ.
Doanh Thừa Phong rất quen thuộc đối với cái viện nhỏ này.
Bởi vì chút viện nhỏ này là nơi ở tạm do Linh Đạo Thánh Đường chuẩn bị cho cường giả Bạch Ngân Cảnh trở lên. Lần trước, lúc Phong Huống dẫn hắn tới tham gia khảo hạch Linh Sư, đã từng ở một nơi tương tự.
Hai hàng lông mày hơi nhướn lên, Doanh Thừa Phong biết rằng đã tìm tới hang ổ của đối phương.
Hắn bước chậm lại, tĩnh hạ tâm tình, phóng ra nguồn uy năng lớn nhất. Lập tức, trong hư không tràn ngập nguồn lực lượng thần bí mù mịt.
Đồng thời, tất thảy cảnh tượng trong viện đều hiện ra trong đầu hắn.
Sau đó, một tiếng nói quen thuộc từ nơi ấy truyền ra.
- Sư phụ, ngài đã trở lại.
- Ừ.
Vừa nghe được tiếng nói này, Doanh Thừa Phong ngẩn ra. Hắn quệt quệt khóe môi, trong lòng không ngừng thầm nhủ.
Lão già Bạch Ngân Cảnh cường đại này không hề đơn giản chút nào đấy.
Rõ ràng người trả lời chính là vị cường giả Bạch Ngân Cảnh đã giao dịch cùng hắn lúc trước. Nhưng giờ phút này, tiếng nói của y lại xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Nếu như tiếng nói lúc trước giống như lời của một vị trung niên, vậy thì lúc này, tiếng nói ấy lại là của một vị lão già rồi.
- Sư phụ, ngài có thu hoạch gì không?
Lại là một người khác dò hỏi.
Vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia hơi mỉm cười, nói:
- Cũng có một chút nhưng các ngươi đừng hỏi nữa.
Những người kia đồng loạt vâng vâng dạ dạ. Nhìn biểu hiện của bọn họ, hẳn là đệ tử hoặc con cháu.
Khẽ vỗ trán một cái, rốt cuộc Doanh Thừa Phong nhận ra những người này cũng không xa lạ gì. Mấy ngày trước, lúc chạy tới đây đã từng gặp được bọn họ trên đường. Tuy hai bên không xảy ra bất kỳ phát sinh gì nhưng Doanh Thừa Phong vẫn nhớ rất rõ nhưng người vọng tưởng múc nước tráo mây này.
Khóe miệng hắn hiện ra một tia cười lạnh. Chỉ cần biết được thân phận của vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia, như vậy là đủ rồi.