Tạo Thần

Chương 333: Lưỡng bại câu thương.






Chương 333: Lưỡng bại câu thương.

Trên mặt của Doanh Thuận Phong toát ra một nụ cười mỉm vì mưu kế của mình đã thực hiện được. Hắn đã hao tâm tổn trí mới dẫn dụ được người bịt mặt vào đây, cũng chính là vì chờ đợi cơ hội này.

Thay hình đổi vị trí, đay chính là chiêu thức hộ vệ mạnh nhất của người bịt mặt, y lúc nào cũng có thể không chế con rối, muốn dùng con rối làm lá chắn sinh mệnh bảo vệ cho y. Tuy nhiên, căn cứ vào quan sát của Doanh Thuận Phong, loại thủ thuật này chỉ có thể sử dụng được khi mà cả hai người đều còn sống, nếu một trong hai người đó tử vong, vậy thì người bịt mặt sẽ không thể làm cho hai người trao đổi vị trí cho nhau được rồi.

Cho nên, sau khi Doanh Thuận Phong lén trốn ra khỏi hang động, cũng không có chạy đi đâu xa, mà vẫn ở lại chỗ này, âm thầm mai phục.

Người mà bị người bịt mặt khống chế để biến thành con rối của y kia, cũng là một võ sĩ có tu vi cao, chân khí thuộc tầng thứ mười. Nếu ngày thường gặp nhau, thì tuy rằng Doanh Thuận Phong có thể thắng được, nhưng mà muốn một nhát thương đâm chết được người đó thì cũng cực kì khó khăn.

Nhưng con rối thì cũng chỉ là con rối mà thôi, tính cảnh giác cực kì kém, cho nên Doanh Thuận Phong mới thừa dịp cơ hội này một thương đâm chết con rối đó.

Lúc này, ở phía đầu kia, con ác long cũng đã xuất hiện, hơi thở trí mạng nồng đậm tính công kích phun ra, Doanh Thuận Phong đột nhiên ra tay chém chết con rối mà người bịt mặt sai canh giữ cửa động, thì cũng chẳng khác nào chặn đứt con đường sống của y.

-Phập

Âm thanh mũi thương cắm vào cơ thể vang lên khiến lòng người rung động, tuy rằng nhát thương này là đâm vào người con rối, nhưng cũng chẳng khác nào đâm vào trên người của người bịt mặt.

Đồng thời lúc đó, một lượng lớn chân khí tràn ra theo đầu mũi thương, chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt cũng đã cướp mất sức mạnh lực sinh mệnh của một con người.

[CHARGE=2.1]

-Ầm

Hơi thở nóng rực mang theo một mùi lưu huynh nồng nặc, giống như một tia chớp đuổi theo người bịt mặt.

Bóng dáng người bịt mặt kia vốn đã trở nên mơ hồ, nhưng chỉ vì con rối đã bị Doanh Thuận Phong một thương đâm chết cho nên thân ảnh của y đã dần dần khôi phục lại. Đúng như Doanh Thuận Phong dự liệu, một khi con rối chết, thì thuật thế thân này của y sẽ không thể thi triển được.

Tuy nhiên, đối mặt với cái chết đang uy hiếp từ đằng sau kia, người bịt mặt cũng không hề khoanh tay chịu chết, trên người y dâng lên một lực lượng ánh sáng màu trắng ngà vô tận.

Ánh sáng bảo hộ, chính là dựa vào thủ thuật này. Cho dù y có đem tu vi áp chế lại đến cảnh giới giống như Doanh Thuận Phong, thì y cũng có thể chiếm được thế thượng phong.

Mà lúc này, người bịt mặt đã xuất ra toàn bộ tu vi, toàn bộ lực lượng của Bạch Ngân Cảnh đều đã được kích phát ra hết để chống đỡ sức mạnh của hơi thở kinh khủng phía sau kia.

Nhưng hơi thở của ác long không phải chỉ dùng Bạo Liệt kiếm của Doanh Thuận Phong mà có thể hình được.

Nếu đem ra so sánh với nhau, uy năng của Bạo Liệt kiếm giống như là cái súng bắn nước của trẻ con vậy, mà hơi thở của ác long lại giống như là một thùng thuốc sung.


Ánh hào quang màu tráng ngà cứng như bàn thạch kia, dưới sự tập kích của hơi thở đó cũng đã bị yếu đi, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Nếu không như thế, thì làm sao mà khi ánh hào quang này vừa xuất hiện, thì tiếng gầm của ác long lại trở nên hung bạo hơn. Tựa hồ như nó hết sức căm ghét loại ánh sáng này, mà thậm chí có khuynh hướng muốn nổi điên lên.

Doanh Thuận Phong cầm trường thương trong tay, chân khí toàn thân chuyển động, hắn vững vàng đứng chặn ở lối ra vào của huyệt động. Tuy rằng lúc này người bịt mặt rất khó để trốn thoát ra khỏi huyệt động được, nhưng hắn vẫn như cũ, không chịu rời đi, mà canh giữ ở đây, hắn phải tận mắt nhìn thấy kẻ thù của mình tử vong thì mới có thể an tâm được.

Hắn tất nhiên không phải là đối thủ của cao thủ Bạch Ngân Cảnh, nhưng nếu dốc hết toàn lực để ngăn trở trong nháy mắt thì hắn vẫn có thể làm được. Tuy rằng làm như vậy hết sức mạo hiểm, nhưng cũng rất đáng giá.

Nhưng vào đúng thời khắc này, người bịt mặt đột ngột ngẩng đầu lên, trong đối mắt y toát ra một tia sáng rực rỡ rung động lòng người.

Doanh Thuận Phong hơi ngẩn ra, trong nháy mắt mọi ý nghĩ của hắn bị đình trệ.

Sau đó, hắn liền phát hiện ra thân thể mình đang chuyển động, bị một loại lực di chuyển khống chế, cứ như vậy mà bay thẳng ra bên ngoài động.

Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng kêu bén nhọn của Trí Linh. Chưa bao giờ nó lại phát ra một loại thanh âm điền cuồng như thế, nhưng chính thanh âm này lại đánh thức được Doanh Thuận Phong.

Hắn lập tức hiểu được rằng đây chính là thủ đoạn thần bí mà người bịt mặt kia đã thi triển, không ngờ mình lại trúng chiêu, và trong nháy mắt đó thi triển phương pháp thay hình đổi vị. Nếu một chiêu này của y mà thành công, như vậy vị trí của hai bên sẽ được hoán đổi, đến lúc đó, người phải đón nhận lửa giận của ác long đổi lại sẽ là hắn.

Con người, khi phải đối mặt với tình cảnh hiểm nghèo không có lối thoát, thường có thể xuất ra tất cả sức lực tiềm tàng của mình.

Người bịt mặt này cũng như thế, trong thời khắc phải đối mặt với sự sống chết, không ngờ y lại có thể bạo phát ra một sức mạnh trước nay chưa từng có, tuy rằng ngắn ngủi nhưng đã thành công khống chế được Doanh Thuận Phong.

Đây tuyệt đối là một loại sức mạnh siêu cấp, nếu bình thường mà y cũng có loại sức mạnh như thế này, vậy thì lúc ở trong tháp Truyền Thừa, Doanh Thuận Phong sẽ không thể nào chạy thoát được rồi.

Tuy nhiên, vào lúc đối mặt với sống chết, có thể bùng phát lên sức mạnh tiềm tàng cũng chẳng phải chỉ có một mình y.

Trong tiếng thét chói tai của Trí Linh, Doanh Thuận Phong đột nhiên bừng tỉnh, hắn hoảng sợ phát hiện ra, thân thể mình đã sớm rời khỏi cửa hang động, hơn nữa đang dùng một phương thức hết sức quye dị để đổi vị trí với người bịt mặt. Lúc hai thân thể đang đổi cho nhau, hắn thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng trong mắt của đối phương đang toát ra vẻ vui mừng.

Chỉ cần hai bên đổi vị trí thành công, như vậy thì người bịt mặt có thể chạy thoát ra ngoài tìm đường sống một cách dễ dàng, còn Doanh Thuận Phong chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa là sẽ phải nhận lấy cái chết.

Áp lực lớn sẽ tạo ra động lực lớn, Doanh Thuận Phong không chút do dự đưa toàn bộ lực lượng tinh thần vào bên trong đồ trang bị.

Trong huyệt động, năng lực của đồ trang bị bị áp chế không thể phát huy được. Nhưng, ở ngoài hang động, uy lực của đồ trang bị hoàn toàn có thể phát huy được.

Một tia bén nhọn giống như một mũi tên bén nhọn bay nhanh nhất thế giới, đột nhiên đâm vào trong đầu người bịt mặt.
Tấn công tinh thần, đây chính là khi Doanh Thuận Phong ở vào thời khắc nguy hiểm nhất mà phóng thích toàn bộ sức mạnh của lực lượng tinh thần. Thời khắc này, không chỉ là sức mạnh lực tinh thần của hắn, mà ngay cả lực tinh thần được chuyển hoán từ Trí Linh cũng đều đạt được đến cực hạn, đến mức gần như làm cho nó không thể chịu nổi.

-Ầm

Mặc dù không có bất kì thanh ầm nào truyền ra bên ngoài, nhưng thân thể của người bịt mặt trong lúc này thoáng chốc cứng lại.

Sự trì hoãn trong nháy mắt như vậy, cũng đã cắt đứt được mật thuật thần kì đó của y.

Hai bóng người đang hoán đổi giữa không trung gần như đồng thời rơi xuống mặt đất. Bất kể là người vừa thoát ra từ trong mật thuật là Doanh Thuận Phong hay là người bị sóng tinh thần tấn công là người bịt mặt, thì đều thừ người ra trong nháy mắt.

-Hô

Lại là một hơi thở nóng rực nữa được phóng ra, tấn công về chỗ hai người bọn họ.

Hơi thở của ác long liên tục thổi tới, không hề cho bọn hắn cơ hội để suy nghĩ.

Kỳ thật, bởi vì người bịt mặt phát động ra bí thuật của y, khiến cho khoảng cách giữa y và Doanh Thuận Phong bỗng nhiên trở nên gần hơn, chẳng khác gì là giúp y thoát khỏi phạm vi tấn công của hơi thở con ác long, nếu không lúc này cả hai người bọn họ cũng đều bị vây trong phạm vi tấn công của hơi thở đó rồi.

Thân thể Doanh Thuận Phong và người bịt mặt vừa mới ngã xuống trên mặt đất, sau khi trải qua một khắc bị đình trệ đó, liền lập tức bắt đầu chuyển động.

Tuy nhiên lúc này, hai người bọn họ cũng không phải là rút đao dao khiêu chiến với nhau, mà là không hẹn mà cùng thi triển ra một tốc độ nhanh nhất, chạy như bay ra phía cửa huyệt động.

Thân thể của Doanh Thuận Phong hóa thành một làn khói nhẹ, bay đi như quỷ. Tại thời khắc này, hắn đã sử dụng kỹ năng mạnh nhất của hắn đó là quỷ ảnh thân pháp, với tốc độ cực nhanh, quả thực là nhanh đến mức không thể tin nổi.

Còn thân thể của người bịt mặt lại biến thành một dải ánh sáng màu trắng ngà, giống như điện quang phi nhanh về phía cửa động.

Tu vi của hai người bọn họ khác nhau một trời một vực. Tuy rằng Doanh Thuận Phong đã thi triển kỹ năng quỷ ảnh thân pháo hùng mạnh nhất của hắn đến mức cực hạn rồi, nhưng vẫn như cũ, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của đối phương vụt qua mà thôi.

Trên mặt hắn hện lên một tia hung ác, trong đầu một ý niệm chợt lóe lên.

Miệng huyệt động kia lập tức dâng lên một màn hơi nước, trong làn hơi nước lộ ra một màu trắng nhạt, trong veo. Mà đồng thời lúc đó, một thanh kiếm mang theo tiếng gió rít bén nhọn hung hăng đâm về phía người bịt mặt.

Hàn Băng trường kiếm, đây chính là cửa mai phục cuối cùng trong huyệt động mà Doanh Thuận Phong đã chuẩn bị.

Tuy rằng Hàn Băng trường kiếm là linh khí cực phẩm, tuy rằng Doanh Thuận Phong là một Linh vũ giả hùng mạnh

Nhưng nếu dưới tình huống bình thường, cũng rất khó có thể làm cho người bịt mặt thuộc cấp Bạch Ngân Cảnh bị thương tổn gì. Nhưng giờ phút này lại khác, màn hơi nước mờ mịt kia, băng tuyết trắng xóa, cùng với mũi kiếm hùng mạnh đâm đến một cách đột ngột như vậy, khiến cho tốc độ phản ứng của người che mặt bị chậm đi một chút.

Mà Doanh Thuận Phong thì giống như cá với nước đi theo phía sau y, ánh mắt y chợt lóe lên, mắt nhìn thấy hắn sắp vượt qua y mà bay ra khỏi huyệt động.

-Khóa

Bỗng nhiên, một tiếng quát lanh lảnh chói tai vang lên, quanh người Doanh Thuận Phong lập tức có một sợi xích bằng ánh sáng màu trắng lóe lên.

Tuy rằng sợi xích này cũng không đủ để chém người mặc áo giáp như Doanh Thuận Phong thành hai khúc, nhưng cũng đủ để cố định thân thể hắn một cách chặt chẽ.

Sắc mặt của Doanh Thuận Phong lập tức xanh lét, người bịt mặt này thật sự chẳng phải là người tốt gì.

Mắt nhìn thấy mình không ra khỏi huyệt động được, vậy mà lại muốn kéo hắn chết cùng nữa.

Trên đỉnh đầu bỗng tối sầm lại, một đôi cánh khổng lồ bỗng nhiên hiện ra ở cửa huyệt động.

Con ác long kia không có tiếp tục dùng hơi thở của mình để tấn công nữa, mà âm thầm dùng thân thể cao lớn của mình để chặn lại cửa huyệt động- nơi chạy trốn duy nhất kia. Cái đầu lớn của nó quay lại, ánh mắt lạnh như băng tràn đầy hung bạo nhìn thẳng vào hai người bọn họ.

Tuy rằng trí tuệ của con ác long này cũng không cao lắm, nhưng nó cũng hiểu được, chỉ cần chặn lại cửa huyệt động này, thì hai con người trước mặt kia sẽ không thể nào trốn chạy ra bên ngoài được nữa.

Bước chân của Doanh Thuận Phong và người bịt mặt lập tức dừng lại, bọn họ vô tình trao đổi với nhau bằng ánh mắt, cả hai đều thấy được trong mắt của đối phương tràn đầy vẻ thù hận và oán độc.

Sau đó, bọn họ đồng thời xoay người, chạy trốn về hai hướng khác nhau.

Vừa chạy trốn vừa cầu nguyện trong lòng, con ác long này ngàn vạn lần đừng có đuổi theo mình.

Con ác long to lớn khẽ chuyển động, nó nhẹ nhàng vuốt cánh, trên người nó bỗng dâng lên từng tia lực lượng hắc ám.

Lực lượng hắc ám này dần dần ngưng kết lại, tạo thành một cái vòng bảo hộ thật lớn bên ngoài hang động.

Không ngờ năng lượng thuần khiết này lại có thể ngưng tụ lại thành vòng bảo hộ, nhìn hình dáng của nó chắc chắn là cũng không kém bất kì tấm chắn bằng sắt thép cứng rắn nào.

Sau đó, nó ngẩng đầu, phát ra một tiếng kêu lớn, trần đầy hung ác, rồi vỗ hai cánh bay về hướng mà người bịt mặt vừa chạy đi.

Bên trong huyệt động chỉ còn lại con địa long sáu chân nhỏ bé kia đang ra sức gậm nhấm thi thể của năm người đã tử vong kia, máu tươi văng khắp nơi, vô cùng thê thảm.