Không có bất kỳ tiếng kêu thảm thiết cùng giẫy giụa nào, từng khối, từng khối đã vỡ nát, gần như không cách nào phân biệt ra thi thể loài người bị ném lên cao.
Trong tích tắc nó rơi xuống đấy, máu đỏ tươi văng khắp nơi, khiến cho toàn bộ cảnh vật bốn phía đều nhuộm màu đỏ.
Nhưng gương mặt của Doanh Thừa Phong cũng không vui vẻ chút nào.
[CHARGE=2.1]
Lúc này đây hắn đã sớm có chuẩn bị. Trong một khắc nổ tung kiếm, hắn cực kỳ chú ý tới nhất cử nhất động của người mặc áo bào đen.
Thái độ coi thường, vung tay áo của y chẳng có gì là lạ. Bởi vì y không biết tình hình phía trước, không biết bên trong chiêu kiếm nổ tung này rốt cuộc ẩn chứa nguồn uy năng khổng lồ cỡ nào.
Nhưng trong chớp mắt người mặc áo đen vung tay áo, Doanh Thừa Phong lại nhìn thấy một cảnh tượng mà hắn cảm thấy không thể tin nổi.
Thân hình người mặc áo bào đen đột nhiên mờ đi, mà ở phía xa xa, một người trẻ tuổi làm con rối dưới tay y lại đột nhiên biến mất.
Sau đó, thân ảnh của hai người trở nên rõ rệt.
Nhưng lúc này, người trẻ tuổi kia đã thế thân người mặc báo bào đen đứng ở vị trí nguy hiểm. Mà bản thân người mặc áo bào đen lại đứng yên ở chỗ người trẻ tuổi lúc trước.
Quá trình này xảy ra vô cùng nhanh, thậm chí chưa tới nửa giây, bọn họ đã hoán đổi xong.
Đoản kiếm nổ tung, vô số mảnh vỡ cường đại tấn công lên trên người trẻ tuổi xui xẻo kia, trong nháy mắt đã biến y thành một cái sàng.
Còn người mặc áo bào đen đáng sợ kia thì đang đứng ở một bên thờ ơ nhìn xem, lông tóc không bị tổn hao chút nào.
- Không tệ, cũng khá hứng thú đấy.
Người mặc áo bào đen chậm rãi gật đầu một cái. Y không hề thương tiếc thủ hạ của mình. Dường như trong mắt y, tính mạng con người và con kiến cũng chẳng khác nhau là mấy.
- Chẳng trách kỵ sĩ Nam Tước đại nhân lại đưa truyền thừa cho ngươi. Quả thật là ngươi có thực lực tương xứng đấy.
Vừa rồi cả hai người bọn họ đều dùng Linh Khí hoặc bí pháp. Nhưng ở trên thế giới này, Linh Khí và bí pháp thể hiện một phần thực lực của họ. Cho nên người mặc áo bào đen đã thừa nhận thực lực của Doanh Thừa Phong.
Đột nhiên, trong mắt của hắn hiện ra vẻ kinh hoàng, ngẩn đầu nhìn về phía hồn phách của tháp Truyền Thừa.
Người mặc áo bào đen cũng giật mình, kinh ngạc nhìn về phía sau.
Ở đằng kia, hình bóng ông già vẫn đứng yên, không hề có hành động nào.
Tâm niệm của người mặc áo bào đen thay đổi thật nhanh, âm thần quát to một tiếng không tốt. Y lập tức nhìn thấy một mảnh hào quang kỵ dị từ phía sau phóng ra ngoài.
Mảnh hào quang này ẩn chứa một nguồn lực lượng thần bí khó lường. Ngay cả khi ở trong đại sảnh ngập tràn lực quang minh, loại sức mạnh này vẫn vô cùng cường đại.
Vừa quay đầu, người mặc áo bào đen liền phát hiện ra, tất cả đồ vật trên thân thể mình đều thay đổi cực chậm. E rằng động tác của mình cũng đã trở nên giống như ốc sên.
Trong lòng y cực kỳ kinh hãi, thật sự bùa định thân này quá mạnh mẽ.
Giờ khắc này, cho dù cao ngạo nhưng từ dưới đáy lòng y cũng nổi lên một tia hối hận. Y đã quá coi thường khu vực khép kín hơn một ngàn năm này rồi.
Ở bên trong khu vực này không chỉ có những thiếu niên thiên tài mạnh mẽ như Doanh Thừa Phong, mà còn có người có thể luyện chế ra bùa định thân khủng bố tới mức này. Mà đáng buồn ở chỗ hai cái này cùng tập trung đi đối phó y.
Doanh Thừa Phong khẽ cười mỉm. Quả nhiên lá bùa của tông chủ đại nhân vẫn dũng mãnh trước sau như một.
Hắn cũng sợ đêm dài lắm mộng, cho nên không nói hai lời liền móc ra hai thanh dao găm rồi ném vào bên trong quầng sáng.
Tốc độ bay của dao găm càng ngày càng chậm. Nhưng dưới sự mạnh mẽ của Doanh Thừa Phong, rốt cuộc nó vẫn bay đến bên người người mặc áo bào đen và bảy con rối thủ hạ của y.
- Bùm
Doanh Thừa Phong nhe răng cười độc ác. Từ "Bùm" lạnh như băng, tràn đầy sát khí bật ra từ trong kẽ răng của hắn.
Lực lượng tinh thần là lực lượng mạnh nhất trên thế giới này. Cho dù có sự hiện hữu của bùa định thân thì cũng không thể khóa được loại sức mạnh này.
Cho nên Doanh Thừa Phong mới không cần kíp nổ mà vẫn có thể làm cho kiếm nổ tung.
- Bùm
Hai tiếng nổ gần như là không phân biệt được trước sau vang lên, vô số mảnh vỡ bén nhọn khuếch tán về bốn phương tám hướng. Tuy nhiên, dưới sự khống chế của Doanh Thừa Phong, hơn nửa số mảnh vở đều bắn về phía người mặc áo bào đen.
- Vút vút vút
Vô số tiếng xé gió bén nhọn vang lên trong hư không. Những mảnh vỡ bén nhọn hùng mạnh kia không chút lưu tình xẹt qua thân thể đám người đó. Chúng để lại những lỗ máu lớn trên người bọn họ, mang đi hoàn toàn lực sinh mạng, làm cho bọn họ biến thành những thi thể lạnh lẽo.
Nhưng đúng lúc Doanh Thừa Phong muốn cười lớn lên thì lại đột ngột giật mình.
Hắn nhìn thấy ở trung tâm quầng sáng bùa định thần chợt hiện lên một vòng sáng trắng tinh khiết.
Vòng sáng này không quá lớn nhưng cũng đủ để bao phủ người mặc áo bào đen cùng ba thủ hạ bên cạnh y. Một khi mảnh vỡ chạm phải vòng sáng trắng này đều lập tức phát sáng lên. Chúng giống như những con thiêu thân lao đầu vào đám lửa vậy. Ngoài việc đưa tới những gợn sóng bên ngoài vòng sáng ra, chúng không thể làm được bất cứ điều gì.
Không những thế, vòng sáng này còn đang di chuyển. Lấy tốc độ chạy của người bình thường, nó tiến dần về phía Doanh Thừa Phong. Dường như quầng sáng định thần không tồn tại ở xung quanh nó vậy.
Doanh Thừa Phong vội hít vào một hơi khí lạnh. Tuy hắn đã sớm biết người mặc áo bào đen này rất khó đối phó, nhưng chưa hề nghĩ rằng sẽ khó khăn tới mức này đấy.
Trong chớp mắt, vòng sáng màu trắng đã rời khỏi phạm vi bùa định thần. Thời gian dần qua, nó cũng từ từ biến mất.
Người mặc áo bào đen và ba gã con rối phía sau y lạnh lùng nhìn Doanh Thừa Phong. Trong ánh mắt của người mặc áo bào đen đã có thêm vài phần cảnh giác cùng tức giận.
Doanh Thừa Phong đưa tay lên sờ mũi rồi cười ha hả, nói:
- Các hạ thật là lợi hại, không biết đây là năng lực gì?
- Thủ hộ quang minh, chính là hộ pháp bí mật bất truyền của tông môn Quang Minh.
Đột nhiên hồn phách của tháp Truyền Thừa lên tiếng, giải thích cho Doanh Thừa Phong.
Người mặc áo bào đen lạnh lùng quét mắt về phía hồn phách của tháp Truyền Thừa. Ông lão kia lập tức ngậm miệng lại, giống như câu nói vừa rồi không phải là phát ra từ trong miệng của lão vậy.
- Ngươi còn có năng lực gì thì đều mang ra dùng đi.
Thần sắc trong đôi mắt của người mặc áo bào đen dần dần khôi phục. Lấy tiếng nói lạnh hơn băng, nói:
- Có thể ép ta dùng thủ hộ quang minh, ngươi thật sự rất giỏi đấy. Ta có thể cho ngươi chết theo kiểu vinh quang như một kỵ sĩ chính thức.
- Phì, cái gì mlà chết theo kiểu vinh quang, hay là ngươi cứ giữ lại cho mình đi.
Doanh Thừa Phong vừa mắng một câu, thân hình đã thoát ra khỏi cửa chính nhanh như điện
- Muốn chạy trốn sao? Ở trong tay sứ giả Quang Minh ta, không ai có thể sống sót.
Tiếng nói lạnh như băng của người mặc áo bào đen như vang lên ở bên tai. Thân hình y vừa nhoáng lên, đã mang theo ba con người rồi đuổi theo.
Trong nháy mắt, đại sảnh đã trở nên không một bóng người.
Hồn phách của tháp Truyền Thừa đưa mắt nhìn đống hỗn độn trong đại sảnh. Hắn hít dài một hơi, hóa thành một tia sáng, lại trốn vào bên trong tế đàn.
Thân hình không ngừng đổi hướng, Doanh Thừa Phong bay nhanh trong tháp Truyền Thừa.
Tuy vậy không có nghĩa là hắn chạy lung tung không có mục đích. Hắn đã được hồn phách của tháp Truyền Thừa tặng cho ngọc thạch, trong đó có ghi lại bản đồ tháp Truyền Thừa.
Bản đồ này vô cùng tường tận, gần như thể hiện hết tất cả mọi vật trong tháp.
Ở mỗi nơi có di vật truyền thừa gì, có dược vật quý báu gì sinh trưởng, thậm chí còn có một số nơi có linh thú khủng bố trấn thủ, đều được ghi lại rõ ràng.
Chính vì có bản đồ này cho nên Doanh Thừa Phong mới có thể to gan chạy vội ở trong này.
Người mặc áo bào đen kia rất biến thái. Y không chỉ có thiên thuật thay hình đổi vị thần kỳ mà trên người còn có thủ hộ quang minh cường đại, có thể chặn đứng những mảnh kiếm vỡ.
Doanh Thừa Phong tuy rất tin tưởng vào bản thân nhưng không ngờ cho tới giờ phút này, mình vẫn chưa thể làm gì được đối phương.
Đương nhiên, với một thân dị thuật của hắn, bảo vệ an toàn của bản thân cũng không phải là vấn đề gì lớn đấy.
Sau khi lượn vài vòng tròn, Doanh Thừa Phong dừng lại, trên mặt hắn hiện ra vẻ ngạc nhiên cùng vui mừng.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã chạy tới lối đi tràn đầy lực lượng thần bí kia, bởi vì lực lượng giới hạn của đồ trang sức trên đầu bỗng biến mất. Hơn nữa, hắn lại có thể cảm ứng được một đồ vật trong phạm vi hai trăm trượng.
Lực lượng tinh thần sôi trào, cảm ứng đến. Sau một lát, rốt cuộc hắn cũng xác định được người mặc áo bào đen kia không đuổi theo.
Đến lúc này, lòng hắn mới nhẹ nhõm hơn.
Khẽ hừ lạnh một tiếng, hắn thầm nhủ trong lòng, ta cùng ngươi vòng quanh tháp Truyền Thừa này, nếu có bản lĩnh thì ngươi cứ việc tới tìm ta.
Tốc độ dưới chân nhanh hơn, hắn chạy như bay về một hướng.
Tận cùng chỗ đó có một viên linh dược trân quý sinh trưởng, lúc này đã tới thời vụ, có thể hái rồi. Cho nên Doanh Thừa Phong mới đi nhanh về hướng đó, để vừa tránh né sự truy đuổi của người mặc áo bào đen, đồng thời cũng hái được linh dược, như vậy là một công đôi việc.
Chưa tới nửa giờ sau, hắn đã đi tới chỗ âm u đó.
Hắn phóng lực lượng tinh thần quét qua, quả nhiên phát hiện ra một nụ hoa màu đỏ đang sinh trưởng.
Tuy còn cách khá xa nhưng hắn đã ngửi thấy được mùi hương hoa thơm ngát.
Doanh Thừa Phong mỉm cười. Đây là một bông hoa đã sinh trưởng mấy trăm năm. Nếu như dùng để luyện chế đan dược thì sẽ đạt được diệu dụng vô cùng, khó có thể tưởng tượng đấy.
Bởi vì nó sinh trưởng ở trong tháp Truyền Thừa, nếu không thì chắc chắn đã bị người ta ngắt từ sớm rồi.
Hắn tiến lên một bước rồi lấy công cụ từ trong túi không gian ra, cẩn thận hái dị hoa này xuống.
Trước lúc ra đi, Võ lão đã cho hắn một bản danh sách, trong đó có một vài loại công cụ. Cũng may là hắn có túi không gian, nếu không thì không thể mang theo tất cả được.
Vừa cười lớn vừa thu hoạch dị hoa, lúc Doanh Thừa Phong đang tìm tòi tài liệu trong ngọc thạch thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hắn đã cảm ứng được rõ ràng, giờ phút này, người mặc áo bào đen cùng ba thủ hạ của y chỉ còn cách hắn hai trăm trượng mà thôi.
- Đáng chết.
Khẽ mắng một tiếng, Doanh Thừa Phong lập tức để dị hoa vào bên trong túi không gian, xoay người mà chạy, trong nháy mắt đã không thấy tung tích.