Như thể nhìn thấy trong lòng Doanh Thừa Phong do dự, Liêu Mẫn Cao ho nhẹ một tiếng, nói: - Lang Vương bản chất tính tình tàn bạo, kỳ thật rất thích hợp để luyện chế hồn phách linh binh, chỉ có điều nếu Thừa Phong đã có linh binh, thì cái vật kia cũng không nên lãng phí.
Doanh Thừa Phong thầm nghĩ trong lòng: "Vật này không thể phong ấn được trong linh binh, mới thật là lãng phí."
Chỉ có điều, những lời này của hắn chỉ có thể nghĩ, chứ không thể nói.
Liêu Mẫn Cao khe vuốt râu nói:
- Lão phu ngày xưa, lúc hành tẩu trong giang hồ, đã từng có được một tấm chắn linh khí. Linh bảkhío này, tuy chỉ là loại hắc thiết cực phẩm, nhưng lại có thuộc tính cực kỳ đặc biệt và một loại hoa văn thần bí sức mạnh cường đại. Trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng nói: - Nếu như dùng tấm chắn này kết hợp với hồn phách Lang Vương, nhất định sẽ không làm hắn thất vọng.
Trong mắt Doanh Thừa Phong có chút vui mừng, Liêu Mẫn Cao kia là nhân vật bậc nào, lão ta đã nói như vậy thì vật kia nhất định là không giống bình thường.
Phong Huống cười ha hả nói: - Sư đệ, ngươi đã có đồ tốt, còn không mau lấy ra thử một chút.
Liêu Mẫn Cao thoáng chút do dự, đột nhiên lên tiếng:
- Không phải là tiểu đệ có điều không muốn, chỉ lo lắng là vật này chưa chắc thích hợp với Thừa Phong.
Phong Huống hơi giật mình, nói: - Vì sao?
Ánh mắt Liêu Mẫn Cao quan sát Bá Vương thương, nói: - Thương này của Thừa Phong bá đạo vô cùng, hắn dù sao vẫn không thể một tay cầm thương, một tay cầm khiên được.
Bá vương thương dài một trượng hai thước, tuyệt đối là thần binh lợi khí cần dùng hai tay để khống chế. Doanh Thừa Phong coi như là rất lợi hại cũng không thể đồng thời sử dụng Bá Vương thương và tấm thuẫn linh khí.
Song, Phong Huống nhếch miệng cười nói: - Không ngại, Bá Vương thương tuy mạnh mẽ, nhưng bị hạn chế ở chiều dài của thương, ở một số nơi không thể thi triển được. Ngược lại, cho Thừa Phong một tấm thuẫn phòng ngự cũng là chuyện tốt.
Thực ra, hắn ta biết trên người Doanh Thừa Phong còn có một siêu phẩm linh kiếm, nếu hắn sử dụng linh kiếm ngăn địch, còn tay kia cầm khiên thì không có bất cứ vấn đề gì rồi.
Liễu Mẫn Cao trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười hài lòng, lúc này lấy ra một phong linh thạch, lão ta đã hạ quyết tâm, nhất định tự tay mình phong ấn vật này.
Là một vị linh sư hùng mạnh, nếu đã không có cách nào để luyện chế ra một siêu phẩm linh khí, như vậy cả đời này sẽ có mối hận rất lớn, loại tiếc nuối này sẽ không ngừng tăng lên theo tuổi tác và địa vị.
Cho nên chỉ cần còn một chút khả năng, lão ta tuyệt sẽ không đem vật này xuất hiện lần nữa.
Sở dĩ nhắc nhở Doanh Thừa Phong là vì hắn biết rõ lần này tiểu tử này tiến vào Truyền Thừa tháp thi đấu là việc hệ trọng, không được phép thất bại.
Tuy nhiên, ngay cả Phong Huống cũng đã nói như vậy, nên lão ta cũng yên lòng.
- Các ngươi chờ một chút, lão phu đi rồi sẽ trở lại ngay.
Liêu Mẫn Cao vừa dứt lời, đã nhanh chân bước ra khỏi phòng này.
Lão nhân gia ông ta tuy rằng tuổi đã cao nhưng hành động lúc này nhanh gọn, dứt khoát vẫn như xưa, không có động tác thừa.
Sau một lúc, khi lão ta quay lại trên tay đã cầm theo một tấm thuẫn.
- Thừa Phong, ngươi xem tấm thuẫn này có hợp với ngươi chăng, nếu phù hợp lão phu lập tức ra tay.
Doanh Thừa Phong tiến lên trước cung kính nhận lấy
Tấm thuẫn này diện tích không quá lớn, nhưng che chắn một phần tư cơ thể vẫn còn dư dả.
Lúc cầm tấm thuẫn này trên tay, Doanh Thừa Phong lập tức cảm thấy một uy áp nhàn nhạt.
Hắn biết rằng vật này không thể so sánh với vật bình thường.
Dẫn một luồng chân khí vào trong, trên tấm thuẫn lập tức tản ra một ít hào quang nhè nhẹ. Tuy rằng đạo quang này nhẹ vô cùng, dưới ánh mặt trời gần như không thể nhận thấy, nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được.
Trong những ánh hào quang này ẩn chứa một loại sức mạnh cực kỳ đặc biệt, đồng thời lúc này trên mặt tấm thuẫn xuất hiện những đường văn tự thần bí, mà lúc trước chưa từng thấy.
Trầm ngâm một lúc lâu, Doanh Thừa Phong nói:
- Liêu sư tổ, đồ nhi xem không thể hiểu thấu đáo, kính xin người giảng giải sự ảo diệu bên trong.
Liêu Mẫn Cao cười ha hả nói: - Tấm thuẫn này là bảo vật lão phu tình cờ có được khi phiêu bạt trên chiến trường viễn cổ. Ha ha, sức mạnh linh tự và thuộc tính vốn có ở trên này đều do viễn cổ đại sư tự tay khắc lên. Một vẻ tiếc nuối xuất hiện trên mặt, lão ta nói: - Đáng tiếc là, hiện tại chúng ta cho dù muốn tái hiện lại thời viễn cổ huy hoàng đó cũng không thể làm được.
Doanh Thừa Phong giật mình bừng tỉnh, hắn bây giờ có thể nói là kiến thức uyên thâm, so với tên tiểu tử trước đây vẫn là khác xa một trời một vực.
Linh văn chi đạo, lưu truyền từ xa xưa, ai cũng không thể nói ra rốt cuộc nó tồn tại bao nhiêu năm.
Trong thời gian dài phát triển, tất nhiên xuất hiện rất nhiều bí văn và kỹ xảo mới, nhưng cũng có không ít năng lực dần tiêu biến theo dòng lịch sử.
Nghe Liêu Mẫn Cao giảng giải, e rằng tấm thuẫn này cũng không đơn giản như vậy.
- Sư đệ, trong tay đệ thật là có vài món hàng tốt đấy. Đôi mắt Phong Huống tỏ vẻ thèm khát nói: - Bí văn và thuộc tính ở trên này có sức mạnh thế nào, đệ cũng nên nói một chút đi.
Liêu Mẫn Cao trên mặt đã hiện lên một tia đắc ý nói: - Cũng được, tấm thuẫn này ngoài tác dụng phòng ngự còn có một loại tác dụng hữu dụng khác Ông ta dừng một chút rồi nghiêm nghị nói: - Tác dụng phản kích.
"Phản kích?" Doanh Thừa Phong hơi giật mình, sau đó ánh mắt sáng rực lên.
Liêu Mẫn Cao mỉm cười nói: - Xem ra ngươi đã lĩnh ngộ được điều gì rồi.
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu, đè nén kích động, lấy hết khả năng bình tĩnh nói:
đọc truyện online - Liêu sư tổ, tấm thuẫn này có khả năng phản kích lại bao nhiêu sức mạnh, tỉ lệ phản kích của nó là bao nhiêu? Liêu Mẫn Cao cười lớn tiếng nói: - Lực phản kích của nó có khả năng đạt tới một nửa lực công kích, về phần tỉ lệ, khoảng một hai phần mười.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu nói: - Không thể khống chế sao?
Liêu Mẫn Cao tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói: - Có thể có được thuộc tính này đã là nghịch thiên rồi, còn mong có thể khống chế, thực là lòng người tham lam khó lường.
Doanh Thừa Phong xấu hổ gãi đầu. Tuy thuộc tính này không thể khống chế, nhưng cũng đã cực kỳ mạnh mẽ rồi.
Đặc biệt là những thời khắc quan trọng nếu có thể phá bỏ lực công kích phản kích lại 50% sức mạnh, nhất định mang lại hiệu quả to lớn.
Nghĩ thông, hắn liền nói: - Liêu sư tổ, bí văn kia có tác dụng thế nào vẫn là xin người chỉ điểm một chút.
Liêu Mẫn Cao ha hả cười nói: - Lão phu đã nói qua, nếu như đem hồn phách Lang Vương nhập vào linh bảo này, nhất định không làm y bẽ mặt.
Doanh Thừa Phong trong lòng kích động nói: - Tác dụng của bí văn kia lẽ nào có tính công kích sao?
Thông thường mà nói, tấm thuẫn và các loại dụng cụ phòng ngự mà có sức mạnh văn tự thần bí không những làm tăng tính phòng ngự mà còn có thể hỗ trợ tấn công. Loại này chính là đã ít lại càng ít hơn.
Liêu Mẫn Cao đắc ý mà cười, lão ta cầm tấm thuẫn trong tay, đột nhiên trong người phát ra hơi thở cổ quái.
Doanh Thừa Phong cảm giác rõ rệt, lão này không những đem chân khí xâm nhập vào tấm thuẫn, mà còn truyền vào một chút tinh thần lực của lão.
Mí mắt khẽ giật, tấm thuẫn này quả không hổ danh là đến từ chiến trường viễn cổ.
Để phát động sức mạnh bí văn của nó, không chỉ cần lượng lớn chân khí, thậm chí còn cần một chút sức mạnh tinh thần dẫn dắt.
Bản lĩnh làm ra loại vật này, thời bấy giờ rất khó đạt được.
Ha ha ha
Trên tấm thuẫn phát ra một loại ánh sáng quỷ dị, sau đó từ trung tâm lan ra xung quanh
Lúc những ánh sáng này ngưng tụ thành hình ở phía trước, ánh mắt Doanh Thừa Phong tại thời khắc này trợn tròn kinh ngạc
Hắn không ngờ thấy được một đầu sói, chỉ có điều không phải là đầu sói thật mà là do vô số quang ảnh ngưng hợp thành ảo ảnh một đầu Lang Vương.
- Đây. Đây là. Doanh Thừa Phong lắp bắp không thành lời.
Liêu Mẫn Cao đắc ý cười, ngạo nghễ nói: - Đây là công sức lão phu nghiên cứu mấy năm mới lĩnh ngộ được. Lão ta khẽ vuốt trường đao trong tay nói: - Tấm thuẫn này có một loại năng lực tên gọi là ẩn sói, một khi được hối thúc ra, sẽ phát ra hào quang hình đầu sói. Đừng ngây người ngơ ngác nhìn như vậy, đây là trợ thủ tốt giúp ngươi lúc thi đấu.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, tim đập mạnh, cho dù là khi biết được tấm thuẫn này có tác dụng phản kích cũng không kích động như lúc này.
"Ẩn sói" đây là một loại năng lực dũng mãnh và khổng lồ
Cái này mới nhìn qua do vô số quang ảnh hợp thành loài động vật sói lang, thực ra chỉ là một loại năng lượng đặc thù trong thời gian ngắn kết hợp tạo thành.
Loại sinh mạng này đều có thể dùng trong rất nhiều trường hợp, mà đặc điểm lớn nhất là hung hãn không sợ chết
Cho dù đánh thành phấn vụn, nó cũng sẽ lại sinh ra trên tấm thuẫn.
Có sự trợ giúp của vật này, hắn đã có thể chiếm được lợi thế lớn ở mọi nơi rồi.
Liêu Mẫn Cao cổ tay khẽ động, "ẩn sói" đang phủ phục trên mặt đất lập tức biến mất.
- Thừa Phong, ngươi có hài lòng với vật này không?
- Hài lòng, đương nhiên rất hài lòng Doanh Thừa Phong gật đầu như điên dại.
Nếu vật như vậy vẫn không thể khiến hắn hài lòng, không chừng ngay cả Phong Huống cũng đã cho hắn một cước.
Liêu Mẫn Cao cầm tấm thuẫn lên nói: - Đã như vậy, ngay tại đây lão phu sẽ dẫn linh khí cho nó.
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng, trong lòng hắn tràn đầy chờ mong
Liêu Mẫn Cao cũng không chê mặt đất dơ bẩn, cứ như vậy liền ngồi xuống.
Khi ông ta bình ổn tinh thần, trên người tuôn ra một cỗ uy áp mạnh mẽ, hơi thở làm người ta cảm thấy kính nể và sợ hãi.
Hơi thở này không hề mang theo sát khí mà sinh ra lực uy áp khổng lồ, thanh thế mạnh mẽ này một chút cũng không kém hơn Phong Huống.
Vì vậy Doanh Thừa Phong đối với ông ta càng có lòng tin.
Liêu Mẫn Cao trước hết đem chân khí và lực lượng tinh thần chia nhau nhập vào trong tấm thuẫn và phong linh thạch, ông ta cẩn thận tỉ mỉ điều hòa tần suất linh tính của chúng, làm cho chúng dần dần hòa hợp.
Đây là một quá trình gian khó khăn gian khổ, nếu là một linh sư bình thường không thể làm được như vậy trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng Liêu Mẫn Cao được mệnh danh là cao thủ đệ nhất phòng cụ trong khí đạo tông, hiển nhiên là người có tài năng.
Trong sự khống chế của ông ta, đặc tính sức mạnh trong tấm thuẫn và phong linh thạch cuối cùng cũng dần dần hợp nhất.
Sau đó, ông ta thận trọng đem phong linh thạch đặt ở trên bí văn của tấm thuẫn
Ngaooooo.. ooooo
Một âm thanh quỷ dị tiếng sói tru chợt vang lên, thanh âm này tựa hồ không phải truyền qua không khí, mà là trực tiếp phát ra từ trong não mọi người.