Một luồng chân khí vận chuyển, từ hô hấp ngoài chuyển vào hô hấp bên trong, hai chân khẽ đạp tiến sâu vào nơi đáy hồ.
Doanh Thừa Phong đưa mắt liếc nhìn Lang Vuông ở trên đầu cây Bá Vương Thương, cái gã xui xẻo này sau khi tiêu diệt được số lượng lớn ong đoạt mệnh, không ngờ lại bị Cừu Nhân Nghĩa đánh đến thoi thóp. Nếu như không phải Lý Tĩnh Mẫn muốn lấy thịt của nó để nuôi năm con Thanh Đầu Phong Vương, thì con sói khổng lồ này đã sớm toi mạng từ lâu rồi.
Nhưng sau khi kéo dài một canh giờ, rồi sau đó lại bị Doanh Thừa Phong một thương đâm xuyên cổ họng, con Linh thú này cho dù là hung mãnh cả trăm lần cũng đã hao kiệt sinh lực, chết một cách triệt để không còn chết thêm một lần nữa.
Ánh mắt nhìn tiếc nuối, trong lòng Doanh Thừa Phong cũng có đôi chút cảm kích đối với nó.
Nếu như lúc nãy không vô tình có được sinh lực bổ sung trong cơ thể của nó, hình nộm thế mạng chưa chắc đã có thể hồi phục dễ dàng đến vậy, hơn nữa sinh lực của nó còn được tăng lên rất nhiều.
Doanh Thừa Phong đưa tay lấy ra túi không gian, ý niệm đảo qua một cái, lập tức hút thi thể của Lang Vương vào trong túi.
Cái túi không gian này có vô số tác dụng kỳ diệu, dưới sự điều khiển của lực lượng tinh thần, có thể hấp thu các loại vật phẩm dựa theo ý niệm của hắn. Cho nên, cho dù là ở dưới đáy hồ, cũng chỉ hút một mình thi thể Lang Vương vào trong, mà lại ngăn không cho nước hồ chảy vào.
Một luồng hàn quang từ trên mặt hồ đêm vút xuống, nó quét qua một vòng trong một vùng rộng lớn rồi lại đâm ngược lên.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong lóe lên một tia hàn quang, hắn đương nhiên biết rõ đó là thứ gì.
Linh võ thần binh của Cừu Nhân Nghĩa.
Thật không ngờ hai người này lại đeo bám không chịu buông tha, xem ra bản thân cướp đi Lang Vương đối với hai người này mà nói là một vật cực kỳ quan trọng.
- Xoẹt... một tiếng.
Một sợi dây nhỏ màu đen lặn xuống nước, cái đầu hình tam giác của nó lắc lư không ngừng, dường như đang truy tìm một cái gì đó.
Lúc này Doanh Thừa Phong đã ẩn trong một đám san hô nào đó dưới đay hồ, hắn nhìn chằm chằm vào con Hắc Tuyến Xà đang bơi tự do trong nước, trong lòng chợt nổi lên một tia sát khí mãnh liệt.
Trải qua trận này, hắn đã kết mối tử thù sâu đậm với Cừu Nhân Nghĩa và Lý Tĩnh Mẫn. Hai bên một chết một còn, không còn bất cứ cơ hội hòa hoãn nữa.
Mộ khi đã như vậy, khi đối mặt với Lý Tĩnh Mẫn, ra tay trước để trừ khử Linh thú hùng mạnh dưới trướng của hắn chắc chắn sẽ là một giải pháp thỏa đáng nhất.
Tâm niệm thoáng chuyển, trong lòng Doanh Thừa Phong cười phỉnh một tiếng, một lần nữa mở chiếc túi không gian.
Từ bên trong lấy ra một găng tay và một thanh trường kiếm.
Bởi vì lúc mới đầu muốn thử tác dụng của nguồn sinh lực, cho nên Doanh Thừa Phong không mặc đầy đủ bộ giáp da. Tuy nói bộ giáp bằng da võ sĩ cấp này chưa chắc đã có thể chống đỡ được sự biến hóa vô lường của vô hình châm và hằm răng sắc nhọn của con độc xà đáng sợ trước mắt. Nhưng dù sao có mặc giáp cũng còn mạnh hơn là không mặc, cho nên hắn mặc nốt phần còn lại của bộ giáp lên người không một chút do dự.
Đồng thời, đối phó với loại rắn độc này ở dưới nước, sử dụng Hàn băng kiếm hẳn sẽ cho hiệu quả tốt hơn nhiều.
Thân hình thoáng một cái, Doanh Thừa Phong đã bơi ra từ trong đám san hô. Tuy nhiên, hắn không bơi về phía Hắc Tuyến Xà, mà là cố hết sức vung chân đạp tay vùng vẫy, giống như là sau khi nhìn thấy Hắc Tuyến Xà, tay chân luống cuống muốn tháo chạy.
Hắc Tuyến Xà tuy là một con Linh thú hùng mạnh, nhưng rút cuộc nó không phải là con người.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Doanh Thừa Phong, nó lập tức uống lượn thân hình thon dài bơi nhanh đến.
Con Hắc Tuyến Xà nếu trên cạn thì có lẽ không nhanh bằng Doanh Thừa Phong, nhưng nếu ở dưới nước, thì tốc độ của nó lại trở nên rất nhanh, chỉ sau vài hơi nó đã đuổi kịp Doanh Thừa Phong.
Hai cái đầu hình tam giác ghê tởm của nó nhô ra, cai mồm nhỏ há to hết cỡ, để lộ ra cái lưỡi dài và hàm răng nhọn hoắt, toát lên một mùi vị chết chóc.
Nhưng mà, đúng lúc nó vừa đuổi kịp Doanh Thừa Phong, con người kia lại đột nhiên vung tay ra sau, trên tay hắn không phải là cây Bá Vương Thương mà nó từng quen thuộc, mà là một thanh trường kiếm xa lạ.
Hàn băng trường kiếm.
Trong nháy mắt, một tràng băng cầu tròn xoe phóng ra từ mũi kiếm.
Tại thời điểm băng cầu xuất hiện, vùng nước hồ xung quanh lập tức bị đông cứng lại. Làn nước vốn đang lưu động khi gặp phải cực hàn khí, trong tích tắc đã biến thành một khối băng rắn chắc.
Cơ thể của con Hắc Tuyến Xà đột nhiên cứng đờ.
Nếu như ở trên cạn, những băng cầu kia cho dù có lợi hại đến đâu, nhưng với tốc độ và mình đồng da sắt của nó, thì nó không có gì phải sợ hãi.
Nhưng lúc này nó lại ở trong nước hồ, bốn bề xung quanh nó đều là nước hồ, bất kể nó muốn tháo chạy về hướng nào cũng đều là nước.
Khi cả một khu vực nước hồ đông kết thành băng, cho dù năng lực của nó mạnh đến trăm lần, cũng không thể nào thoát ra được.
Tuy nhiên, Hắc Tuyến Xà dẫu sao cũng là một con Linh thú hùng mạnh, nó gồng mình cựa quậy làm cho khối băng khổng lồ bao quanh nó nứt toác ra, lựa chọn một góc độ thích hợp lao nhanh về phía sau một cách vô cùng quỷ dị, cuối cùng thoát khỏi phạm vi tập kích của băng cầu.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, tiếp sau phá lên cười.
Con Linh thú này quả thật rất mạnh, nhưng đúng như trước đây hắn từng nói.
Hắc Tuyến Xà không phải là một con Linh thú thuộc loại cường lực, mà đây lại là nhược điểm lớn nhất của nó. Trường kiếm trong tay khẽ rung lên, môi trường xung quanh đột nhiên biến đổi mạnh, nước hồ trong suốt biến thành mờ ảo.
Trong thế giới nước mênh mông mờ ảo, phạm vi của nó bỗng nhiên mở rộng thêm nhiều lần.
Htx tuy bơi với tốc độ rất nhanh, nhưng không thể nhanh hơn tốc độ lan truyền Thế giới thủy vụ.
Thế giới thủy vụ: Thế giới mờ ảo dưới nước
Nó vẫn cố sức bơi đi thật nhanh, nhưng nó không hề hay biết rằng, nó đang dần mất phương hướng, bơi luẩn quẩn trong Thế giới thủy vụ.
Đây chính là uy năng lớn nhất của thế giới nước ảo, có thể phát huy tác dụng mê hoặc, khiến cho sinh linh bị lạc vào thế giới đó biến thành một kẻ mù đường.
Có điều, vì chịu sự hạn chế uy lực của Linh khí, cho nên Thế giới thủy vụ ở trên bờ căn bản không thể phát huy hiệu quả thần kỳ như vậy. Duy chỉ có trong làn nước hồ mênh mông, mới có thể bao phủ được phạm vi rộng lớn đến vậy, và phóng thích năng lực thần kỳ này.
Đương nhiên, bởi vì Hắc Tuyến Xà chỉ là một con Linh thú, nếu đổi lại là Lý Tĩnh Mẫn hoặc Cừu Nhân Nghĩa đích thân đến, thì lại chưa chắc đã bị Thế giới thủy vụ mê hoặc.
Vũ khí sát thủ của Doanh Thừa Phong không chỉ có một cái, một lần nữa hắn khẽ lắc cổ tay.
Cả một vùng nước mờ ảo đột nhiên biến sắc, màu trắng, từng lớp từng lớp trắng như tuyết xuất hiện trong khối mù sương. Một màu trắng thuần khiết không một vết sạn, giống như sắc màu thuần khiết nhất trong Thế giới.
Nhưng, uy lực của chúng lại hùng mạnh nhất Thế giới.
Hắc Tuyến Xà bơi mỗi lúc một chậm dần, cơ thể nó càng lúc càng trở nên cứng đờ.
Tuy nó là một con Linh thú, nhưng nói cho cùng nó cũng chỉ là một loài rắn.
Đối với đại đa số các loài rắn, nhiệt độ quá thấp đều là một sự uy hiếp cực lớn, sẽ khiến chúng rơi vào trạng thái ngủ đông.
Nhưng lúc này, khi môi trường xung quanh đi vào trạng thái cực thấp, Hắc Tuyến Xà cuối cùng đành phải ngừng bơi.
Nó đã phục sự lựa chọn của bản năng, cuộn khoanh cơ thể biến thành một xà trận thon dài. Đôi mắt trên cái đầu hình tam giác chậm rãi đóng lại, hồ như đã rơi vào trạng thái ngủ đông thực sự.
Doanh Thừa Phong nhìn với ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên vung cổ tay, Hàn Băng Trường Kiếm bay ra ngoài, và đâm trúng Hắc Tuyến Xà.
Đúng thời khắc mũi kiếm chạm vào Hắc Tuyến Xà, cái đầu tam giác của nó đột nhiên chuyển động.
Con Linh thú độc xà tưởng như đang ngủ đông kia, vào đúng giây phút này uy năng tiềm ẩn của nó lại hoàn toàn bộc phát ra.
Giống như sát thủ ẩn núp trong bóng tối, vào thời khắc cuối cùng dốc toàn lực xuất kích, bất chấp sống chết.
Hàm răng cực độc kia bất ngờ cắn vào chuôi Hàn Băng Trường Kiếm với tốc độ kinh ngạc, mặc dù lúc này thanh trường kiếm đang bay với tốc độ không kém gì so với Linh võ thần binh của Cừu Nhân Nghĩa, nhưng cũng không thể tránh thoát đòn sấm sét đã kìm nén từ lâu.
Nếu như lúc này Doanh Thừa Phong dùng tay vung kiếm lên chém, vậy thì trong môi trường nước, tay hắn khó có thể tránh được nhát cắn này của độc xà.
Nhưng, chính vì lý do lần này hắn sử dụng lực lượng tinh thần điều khiển trường kiếm từ xa, cho nên hàm răng của Hắc Tuyến Xà cũng chỉ cắn phải kim loại lạnh giá mà thôi.
Đôi mắt thâm hiểm trên cái đầu hình tam giác của nó hiện lên nét cổ quái, tựa hồ nó cảm thấy rất kỳ lạ đối với cú đòn cuối cùng không hề có cảm giác cắn trúng máu thịt.
Sau đó, sự sống trong đôi mắt của Hắc Tuyến Xà dần dần suy yếu, trên cơ thể nó bắt đầu xuất hiện một lớp băng mỏng, lớp băng mỏng này đang tức tốc dày lên.
Một lát sau, tảng băng đã hoàn toàn bao phủ khắp cơ thể Hắc Tuyến Xà, và hình thành lên một tác phẩm băng điêu tuyệt đẹp.
Một mặt Doanh Thừa Phong dùng lực lượng tinh thần thăm dò, hắn có thể khẳng định rằng,
Con Hắc Tuyến Xà đao thương đâm không thủng kia đã mất hoàn toàn sinh lực.
Hắc Tuyến Xà là một loại độc vật quỷ dị và cực mạnh, khả năng lớn nhất của nó là ẩn mình trong bóng tối đột kích bất ngờ, chỉ cần bị hàm nanh của nó cắm trúng một nhát, vậy thì bất luận là sinh linh gì cũng đều rất khó có cơ hội sống sót.
Nhưng, sức mạnh của nó không quá lớn, khi nó bị đóng băng hoàn toàn, rất khó dựa vào sức lực bản thân nó để giãy thoát ra ngoài.
Tâm niệm vừa chuyển, túi không gian lại mở ra, thu khối băng lớn này vào trong.
Có thể tiêu diệt con độc xà này một cách dễ dàng, cũng coi như là một niềm vui ngoài mong đợi.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn lên mặt hồ, trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười nhạt. Giơ tay phất một cái, phiến băng trong hồ nước lập tức khôi phục bình thường, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy cái chớp mắt, không những khối băng tan thành nước, mà ngay cả Thế giới thủy vụ cũng mất hẳn tung tích.
Hắn lại trườn người xuống sâu hơn, vẫn tiếp tục núp sâu trong đám san hô mờ tối.
Hắn lúc này lại giống như con Hắc Tuyến Xà mai phục trong bóng tối, kiêm nhẫn chờ đợi con mồi mắc câu.
Con Hắc Tuyến Xà này là do Lý Tĩnh Mẫn nuôi dưỡng thành Linh thú, chắc rằng giữa chúng sẽ có mối liên hệ thần bí nào đó. Hắc Tuyến Xà đã chết, hắn nhất định sẽ cảm ứng được.
Chỉ cần hai người này chui xuống hồ, Doanh Thừa Phong quyết không ngần ngại cho chúng nếm một chút mùi vị của Thế giới thủy vụ và Băng thiên tuyết địa.