Hắc độc xà há to miệng, để lộ ra hai hàm răng sắc nhọn, cái lưỡi đỏ tươi thò ra thụt vào liên hồi. Thánh đường ở xung quanh nó toát ra một tia ớn lạnh u ám, cái hơi thở này rất giống với Lý Tĩnh Mấn, cũng không rõ là người ảnh hướng đến rắn, hay là rắn ảnh hưởng đến người.
Ánh mắt của Cừu Nhân Nghĩa dừng lại trên thân hắc xà, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác rùng mình.
Con trường xà này tuy đã bị Bá Vương Đao rung văng xuống đất, nhưng mũi thương lại đã từng đâm vào người nó. Tuy nhiên nhìn toàn thân con rắn này hầu như không bị một chút thương tổn nào.
Nói cách khác, da thịt của con rắn này dày đến độ ngang hàng với năm con Thanh Đầu Phong Vương (ong chúa đầu xanh).
Nếu như đổi lại là Cừu Nhân Nghĩa, khi không biết Lý Tĩnh Mẫn có một vũ khí sát thủ như con xà vương này, mà đột nhiện đụng phải nó, e rằng đã chịu thiệt lớn rồi.
Gã này tuy không phải là Linh võ giả, nhưng một con Linh thú quỷ dị biến hóa không lường, quả thực là một trong những đối thủ lớn nhất của mình.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong cung không khỏi trở nên nặng nề, hắn nhìn chằm chằm vào con trường xá thân thon mảnh như chiếc đũa tre, chậm rãi nói:
- Hắc tuyến xà.
- Ồ, ngươi biết lai lịch của Tiểu Hắc, cũng coi như ngươi đọc am hiểu rộng rãi.
Lý Tĩnh Mẫn cười phá lên:
- Tuy nhiên một khi ngươi biết lai lịch của nó, vậy thì ngươi còn nghĩ rằng hôm nay có cơ hội thoát chết hay sao.
Doanh Thừa Phong cười nhạt, nói:
- Hắc Tuyến Xà tuy bẩm sinh mình đồng da sắt, đao kiếm khó gây thương tổn, hơn nữa hành tẩu như bay, độc tính cực mạnh, nhưng nó lại có một nhược điểm chí mạng.
Lý Tĩnh Mẫn hơi giật mình, nói:
- Cái gì?
Con Hắc Tuyến Xà này là bảo vật mà gia tộc phải sử dụng trăm phương nghìn kế mới có được, bản thân hắn vì nuôi con Linh thú này, đã phải trả giá rất lớn khó tưởng tượng được.
Nhưng mà, hắn từ trươc đến giờ không hề hay biết con Hắc Tuyến Xà này có bất kỳ nhược điểm chết người nào.
Trên mặt Doanh Thừa Phong chợt quét qua một nụ cười chế diễu, nói:
Hắc Tuyến Xà cũng giống như năm con Thanh Đầu Phong Vương này, bọn chúng đều không phải là loại Linh thú của sức mạnh. Hi hi, những Linh thú loại này chỉ có thể ẩn núp trong bóng tối tiến hành đột kích mà thôi, mà không thể dựa vào sức mạnh để giáp công gây sức ép cho địch thủ.
Hắn liếc nhìn đối phương, cười ha hả nói:
- Chẳng trách ngươi núp dưới bóng áo đen, biến thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, hóa ra những thứ do ngươi nuôi dưỡng cũng đều là Linh thú loại này.
Trong mắt Lý Tĩnh Mẫn lóe lên một tia phẫn nộ ác độc, hắn cười khan một tiếng, nói:
- Đáng khen cho một tên tiểu tử ăn nói bừa bãi, giết nó cho ta...
Cùng với tiếng quát to của hắn, Hắc Tuyến Xà đang cuộn khoanh trên mặt đất và đàn ong đang trên không trung thoạt nhiên đồng loạt xông lên.
Trong lòng Cừu Nhân Nghĩa hơi khích động, câu nói này của Doanh Thừa Phong tuy khó nghe, nhưng cũng lại có lý lẽ nhất định. Trong lòng hắn nổi lên vô số ý nghĩ, nếu như ở trong Truyền Thừa Tháp, vào đúng thời khắc quan trọng nhất đụng độ với Lý Tĩnh Mẫn, thì hắn biết đối phó ra sao.
Doanh Thừa Phong đột nhiên thét lên một tiếng, nói:
- - Lý Tĩnh Mẫn, một khi ngươi đã không tin, vậy thì ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy.
Tiếng théo dài như kinh lôi của hắn còn chưa kết thúc, trong tay Doanh Thừa Phong đã phóng ra vô số quầng sáng màu đỏ.
Uỳnh... một tiếng.
Bá Vương Đao đột nhiên xoay tròn, giống như một con rồng lửa đang chuyển mình, phát tán ra uy năng vô tận.
Giây phút này Doanh Thừa Phong đã huy động toàn lực, đầu thương xoay nhanh điểm nhẹ một cái, trong chớp mắt hóa thành nhiều đường, lần lượt điểm lên thân của năm con Thanh Đầu Phong Vương.
Lúc hắn ra tay, động tác điểm chỉ khéo léo và chuẩn xác, đã đạt đến trình độ không thể tin nổi.
Năm con Thanh Đầu Phong Vương sau nhiều lần nếm mùi đau khổ của đầu thương, tuy mỗi lần đều không hề hấn gì đối với chúng, nhưng cũng lại khiến cho chúng cảm thấy khá đau đớn.
Cho nên, chúng múa đôi cánh, ra sức tránh né đầu thương sắc nhọn sáng chói. Nhưng, cho dù quỹ đạo bay lượn của chúng có quỷ dị đến mấy, dưới sự quan sát và suy đoán của Trí Linh, thì đều không còn chút bí ẩn nào nữa.
Đầu thương khẽ rung lên, đã đẩy lui năm con ong chúa.
Hơn nữa uy năng ẩn chứa trên đầu thương lần này rõ ràng là không giống với những lần trước, sau lần va chạm chớp nhoáng đó, năm con Thanh Đầu Phong Vương không ngờ đã mất hết sức phản kháng bay ngược ra ngoài.
Tuy rằng mỗi lần chúng đều bay ngược ra ngoài như vậy, nhưng lần này chúng lại bay đi rất xa.
Sau nhiều canh giờ hỗn chiến, Doanh Thừa Phong cũng đã hiểu biết nhất định về tốc độ bay và sức chịu đựng của năm con Thanh Đầu Phong Vương này, cho nên bất ngờ dùng lực siêu cường đã đánh bật chúng ra xa.
Đồng thời, thân hình hắn nhoáng một cái nhanh như chớp lướt qua cái đầu tam giác của con Hắc Tuyến Xà, cán thương khẽ rung lắc, giống như thần long vẫy đuôi, đập mạnh lên đầu nó.
Tuy rằng Hắc Tuyến Xà cũng giống như Thanh Đầu Phong Vương có da thịt rắn chắc không thể tưởng tượng được, nhưng sau khi trúng một đòn nặng, toàn thân nó đã ngã lăn ra phía sau.
Đúng như lời Doanh Thừa Phong từng nói, bất kể là Thanh Đầu Phong Vương hay là Hắc Tuyến Xà, đều là ẩn núp trong bóng tối tiến hành tập kích đối phương, nhưng một khi đem chúng ra ánh sang, sự uy hiếp của chúng đã hạ thấp rất nhiều.
Về phần đàn ong đoạt mệnh bay ngập trời tuy có số lượng đông đúc, nhưng lúc này cây trường thương đã múa ra cả một vùng ánh lửa phừng phừng, sau một tiếng nổ lớn, một bức tường lửa bất ngờ dâng cao, hỏa khí lan tỏa ra khắp nơi, lập tức bao trùm lên từng đám ong đoạt mệnh.
Không chỉ như thế, bức tường lửa nhanh chóng kéo dài theo đường biên, chỉ trong nháy mắt ngọn lửa đã bao trùm cả năm con Thanh Đầu Phong Vương và Hắc Tuyến Xà vào trong.
Lý Tĩnh Mẫn và Cừu Nhân Nghĩa đang đứng quan sát bên cạnh cùng lúc biến đổi sắc mặt.
Trong lúc Doanh Thừa Phong xuất thủ, đã tính toán kỹ lưỡng từ trước, bức tường lửa đó rõ rang là sức mạnh của bí văn trên cây Bá Vương Thương, có thể kích phát ra ngoài cũng không phải là điều kỳ lạ. Nhưng, bức tường lửa hừng hực khí thế này không ngờ lại vừa đủ để cuốn gọn hai loài sinh vật đáng sợ kia vào trong, điều đó tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.
Vào thời khắc này, hai người họ đồng loạt nhớ ra một việc.
Doanh Thừa Phong khi đối mặt với Cừu Nhân Nghĩa và Linh võ thần binh, lại có thể phán đoán trước, và dùng binh khí trong tay để chống đỡ.
Khả năng dự tính trước này, dường như là một điều không thể tưởng tượng nổi.
- Linh võ giả, hắn cũng là một Linh võ giả.
Cừu Nhân Nghĩa lạnh lùng nói:
- Hắn tuy không có Linh võ thần binh, nhưng linh lực và chân khí kết hợp khiến cho năng lực cảm ứng đã vượt qua võ sư bình thường rồi.
Đến tận lúc này, hai bọn họ vẫn nghĩ rằng sở dĩ năng lực phán đoán của Doanh Thừa Phong đáng sợ đến vậy, chỉ là vì hắn cũng là một Linh võ giả, mà không hề nghĩ đến các khả năng khác.
Doanh Thừa Phong cười một tiếng dài, chiêu bài kết hợp liên tục này của hắn đã được tính toán từ rất lâu rồi, bất chợt thi triển ra đã thu được hiệu quả bất ngờ.
Cây trường thương vẫn tiếp tục vung lên không ngừng gây sức ép, hai chân thấp thoáng đã thoát ly khỏi vòng lửa, đầu thương khẽ rung lắc, đâm thẳng về phía ngực của Lý Tĩnh Mẫn.
Thanh Đầu Phong Vương và Hắc Tuyến Xà đều là Linh thú hùng mạnh, muốn giết chúng không biết cần phải hao tổn bao nhiêu sức lực. Nhưng nếu như hạ thủ người điều khiển chúng là Lý Tĩnh Mẫn, thì những Linh thú kia không còn đáng lo ngại nữa.
Nhưng mà, đúng lúc cây thương của Doanh Thừa Phong đâm ra, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một điềm báo.
Chỉ một chút nữa là cây thương đã đâm trúng Lý Tĩnh Mẫn, một tia hào quang nhanh như điện bỗng dưng lướt về phía cổ hắn.
Tia hào quang này đã đạt đến tốc độ không tưởng, cho dù là phi kiếm của Cừu Nhân Nghĩa cũng không thể sánh kịp.
Tuy nhiên, phản ứng của Doanh Thừa Phong lại càng nhanh đến cực điểm, cơ thể hắn đột nhiên cong về phía sau, lấy vòng eo làm trung tâm, thực hiện một động tác co gập rất chuẩn mực, gáy gần như chạm đất.
Tia hào quang chợt bay qua người, cơn gió lạnh khiến trong lòng ớn lạnh.
Doanh Thừa Phong không dám tập trung truy sát Lý Tĩnh Mẫn nữa, trường thương trong tay thu về, trong lúc tia hào quang chuyển ngoặt tiếp tục đợt tấn công thứ hai, đầu mũi thương đang rực đỏ cuối cùng đã điểm trúng vật ấy.
- Keng một tiếng.
Một âm thanh vang lên, vật đó bay ngược về sau, sau khi quay một vòng trên không, liền chui tọt vào ống tay áo của Cừu Nhân Nghĩa giống như một vật sống.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong chợt nghiêm nghị, trong lòng đề cao cảnh giác.
Linh võ thần binh, đây chắc chắn là một Linh võ thần linh thứ hai mà Cừu Nhân Nghĩa luôn luôn giấu kín trong người.
Tuy hắn sớm có dự cảm, trong người gã không chỉ có một thanh phi kiếm. Nhưng không ngờ uy năng của Linh võ thần binh thứ hai này lại mạnh đến vậy, khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Lý Tĩnh Mẫn khẽ nắm chặt hai nắm đấm, khí tức trên người càng phát ra âm hiểm đáng sợ hơn.
Trong lúc Doanh Thừa Phong đột phát vòng vây của đàn ong đoạt mệnh, sau đó lại đẩy hai loài Linh thú hùng mạnh kia vào biển lửa, tim hắn đã bắt đầu co thắt lại, và chuẩn bị sẵn vũ khí sát thủ cuối cùng.
Hắn không tiếc bất cứ giá nào phải giết chết tên thanh niên trẻ tuổi này, bởi vì thực lực mà tên tiểu tử này thể hiện quá mức đáng sợ.
Nhưng, hắn chưa kịp ra tay thì Cừu Nhân Nghĩa đã kịp thời giải vây cho hắn rồi.
- Phù một tiếng.
Trong đống lửa, năm con Thanh Đầu Phong Vương đột nhiệt xông ra ngoài, tiếp theo sau bóng đen mảnh dài co duỗi bật ra từ trong hư không, với tốc độ nhanh hơn nữa, một lần nữa chúng lao vào người Doanh Thừa Phong.
Khẽ than một tiếng, trong lòng Doanh Thừa Phong thầm kêu đáng tiếc.
Tuy hắn hiểu rõ bức từng diệm hỏa kia không tài nào nhốt chân được sáu con Linh thú đáng sợ kia, nhưng không ngờ chúng lại thoát ra ngoài nhanh đến mức vượt qua dự liệu của hắn.
Cơ hội trừ khử Lý Tĩnh Mẫn trong nháy mắt tan biến, hơn nữa lại càng làm cho hai bọn họ có thêm để phòng, muốn tìm thêm cơ hội nữa quả là không dễ dàng.
Chợt thay đổi ý nghĩ, cơ thể Doanh Thừa Phong khẽ lay động, dường như bị tan rã, trong nháy mắt đã biến mất.
Tốc độ của Hắc Tuyến Xà tuy rất nhanh, nhưng hàm răng hung ác của nó cũng chỉ kịp ngoặm một miếng ảo ảnh mà thôi.
- Hai vị quả là bất phàm, hẹn gặp lại trong Truyền Thừa Tháp, xin cáo từ.
Tiếng nói chưa dứt, hắn đã xuất hiện tại nơi xảy ra cuộc giao chiến giữa bầy sói và đàn ong lúc nãy.
Sắc mặt của Lý Tĩnh Mẫn chợt biến đổi, nói:
- Không xong rồi.
Hồng ảnh chợt lóe lên, Doanh Thừa Phong một thương đâm ra, xuyên thẳng vào người Lang Vương (vua sói) nửa chết. Hắn cười vang một tiếng, xách thi thể Lang Vương lên rồi cấp tốc trốn chạy về phía xa.
Quỷ Ảnh Thân Pháp lúc này được hắn thi triển đến cực hạn.
Sắc mặt của Lý Tĩnh Mẫn trở nên xanh mét, trong mắt hắn lóe lên một tia quyết liệt, quát to lên:
- Vô hình châm, phóng
Giữ không trung, năm con Thanh Đầu Phong Vương cùng lúc ngưng lại, phần đuôi của chúng bất ngờ dựng đứng lên, năm chiếc kim đuôi mảnh như năm sợi lông bò đột nhiên phóng thích ra ngoài.
Chúng xuyên thủng hư không, trong nháy mắt đã phóng đếm mục tiêu.
Doanh Thừa Phong bỗng kêu lên thảm thiết, thân hình hắn loạng choạng một lúc, tiếp tục tăng tốc tháo chạy càng xa.