Thành phiến màu xanh mát của Trang Gia thành lọt vào tầm mắt, nhìn màu xanh bất tận này, tâm tình của bất cứ kẻ nào cũng trở nên rộng rãi khoáng đạt, vứt bỏ mọi phiền não ra khỏi đầu.
Doanh Thừa Phong thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng gõ cửa chính trước mặt.
Sau một lát, một người đàn ông trung niên có biểu tình sốt ruột vội vàng ra mở cửa. Hắn nheo mắt liếc nhìn Doanh Thừa Phong, đang định thuận miệng đuổi đi, bỗng toàn thân run rẩy, biểu tình mệt mỏi trên mặt lập tức trở nên cung kính.
- Thiếu gia, ngài đã trở lại.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Sư phụ và Ngọc Kỳ đâu rồi?
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói:
- Lão gia và tiểu thư đều ở trong phủ, ha ha...
Hắn giảm thấp thanh âm, nói:
- Đặc biệt là tiểu thư, nhiều lần nhắc đến tại sao không thấy ngài đến nhà.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, trong lòng trở nên nóng ruột.
Nơi này chính là phủ đệ của Trương Minh Vân, sau khi Doanh Thừa Phong thu xếp mọi việc trong nhà, trong lòng vướng bận giai nhân, vì thế lập tức chạy tới đây.
Sải bước nhanh, Doanh Thừa Phong đi về hướng thư phòng của Trương Minh Vân.
Mặc dù Trương Minh Vân là một vị Linh Sư hùng mạnh nổi tiếng từ lâu, nhưng hắn cũng rất ít khi ra tay rót linh, phần lớn thời gian hắn đều ở trong thư phòng đọc sách.
Doanh Thừa Phong ở đây ba tháng, đã rất quen thuộc với thói quen của hắn.
Người đàn ông trung niên theo sát phía sau, lấy lòng hoi:
- Thiếu gia, có cần tôi đi thông báo với lão gia và tiểu thư không.
Doanh Thừa Phong lắc đầu nói:
- Không cần, để ta đi một mình được rồi.
- Vâng.
Nhìn bóng dáng Doanh Thừa Phong bước nhanh rời đi, người đàn ông trung niên than nhẹ một tiếng.
Khi Doanh Thừa Phong lần đầu tiên tới Cầu phủ, hắn cũng không đặt người thanh niên này trong mắt, nếu không phải nhắc tới Thẩm Ngọc Kỳ tiểu thư, Doanh Thừa Phong thậm chí còn sẽ bị đóng cửa, không cho vào nhà.
Nhưng chỉ chớp mắt, Doanh Thừa Phong đã là chim sẻ bay lên đâu canh, biến hóa nhanh chóng trở thành đệ tử chân truyền môn hạ của Trương Minh Vân đại sư.
Từ đó về sau, hắn đã trở thành thiếu chủ nhân của trang viên này, và có quyền kế thừa lớn nhất, biến thành đối tượng cần phải kính trọng và tận lực lấy lòng.
Biến hóa lớn lao như vậy, cũng khiến trong lòng hắn tràn đầy cảm thán bất đắc dĩ.
Vận mệnh giữa con người, quả nhiên không thể so sánh.
Doanh Thừa Phong đương nhiên không biết sự xuất hiện của mình khiến người đàn ông trung niên thủ vệ sinh ra bao nhiêu liên tưởng như vậy, hắn vội vàng đi tới trước thư phòng Trương Minh Vân, cung kính nói:
- Sư phụ, đệ tử đến thăm ngài.
- Ồ, là Thừa Phong sao, vào đi.
- Vâng.
Doanh Thừa Phong đẩy cửa bước vào, Trương Minh Vân mặc áo trắng ngồi trên bàn sách, trong tay hắn đang cầm một quyển sách cổ, khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong, hắn đặt quyển sách xuống, đứng dậy, dùng một loại ánh mắt hơi kỳ dị nhìn tên đệ tử duy nhất của mình.
Doanh Thừa Phong bị cái nhìn của hắn làm cho có chút ngứa ngáy:
- Sư phụ, ngài làm gì vậy?
Ánh mắt Trương Minh Vân dừng lại trên người hắn, đột nhiên nói:
- Thừa Phong, ngươi ăn trộm bộ y phục đó ở đâu vậy.
- Ăn trộm?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ánh mắt nhìn lên y phục trên người, lập tức hiểu ra.
Lần này hắn đến đây, là muốn thăm sư phụ và Thẩm Ngọc Kỳ, nhưng cũng có ý tứ báo tin vui, cho nên hắn trực tiếp mặc trang phục Linh Sư lên người.
Nhưng rất đáng tiếc, ngay cả sư phụ Trương Minh Vân của hắn cũng không cho rằng hắn có thực lực đạt được danh hiệu Linh Sư, cho nên vừa thấy mặt đã hỏi lai lịch y phục trên người hắn.
- Sư phụ, lần này đệ tử đến đây, là muốn bẩm báo với ngài một việc.
Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói:
- Đệ tử mới vừa từ Thiên Hạo thành trở về.
- Thiên Hạo thành... Ngươi tới Thiên Hạo thành làm gì.
Trương Minh Vân thoáng giật mình, đột nhiên như nhớ tới cái gì, nói:
- Ngươi đi tham gia khảo hạch của Linh Đạo thánh đường
- Vâng.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu, ngạo nghễ nói:
- Đệ tử chẳng những tham gia, hơn nữa còn may mắn vượt qua cửa ải thành công.
Kỳ thật hắn nói vô cùng khiêm tốn, trong khảo hạch lần này, hắn chẳng những qua ải thành công, hơn nữa còn rót linh ra một món linh binh siêu cấp tứ thuộc tính song bí văn.
Danh hiệu Linh Sư đối với hắn mà nói, dễ dàng giống như lấy đồ từ trong túi.
- Vượt qua kiểm tra rồi.
Trương Minh Vân thì thào lặp lại, thần tình trong mắt trở nên vô cùng cổ quái.
Linh Sư, không ngờ thiếu niên đứng trước mắt mình lúc này đã là một vị Linh Sư hùng mạnh.
Doanh Thừa Phong gật đầu, hắn đương nhiên không hiểu chuyện này tạo thành xung đột lớn thế nào với Trương Minh Vân, hắn đảo mắt một vòng, rốt cục có chút không kìm nén được, nói:
- Sư phụ, gần đây sư muội vẫn khỏe chứ?
Trương Minh Vân a lên một tiếng, giống như mới từ trong giấc mộng tỉnh ra nói:
- Sư muội ngươi đang bế quan khổ tu, cầu mong có sự đột phá trên linh đạo, đồng thời thửu xem có đạt được danh hiệu Linh Sư hay không.
Nói tới đây, hắn lại không kìm nổi hỏi:
- Thừa Phong, ngươi làm thế nào thông qua khảo hạch?
Doanh Thừa Phong cũng không giấu diếm, đem chuyện mình tới Thiên Hạo thành cẩn thận kể lại. Khi Trương Minh Vân nghe thấy khảo hạch lần này là Võ lão đích thân chủ trì, trên mặt không khỏi hơi biến sắc. Mặc dù người biết thân phận chân chính của lão nhân gia đó không nhiều, nhưng Trương Minh Vân lại chính là một trong số đó. Cho nên sau khi nghe thấy tin tức này, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Với thân phận của vị tiền bối kia, làm sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với những tiểu tử thối tha còn chưa trở thành Linh Sư chính thức này chứ.
Tuy nhiên, dưới sự giám sát của lão nhân gia này, Doanh Thừa Phong vẫn có thể đạt được danh hiệu Linh Sư, chứng tỏ hắn quả thật có thực lực.
Tiếp theo, khi nghe Doanh Thừa Phong và đệ tử chân truyền của Thái Hồ Hồ gia phát sinh xung đột, hắn không khỏi hừ một tiếng, nói:
- Tuy rằng Thái Hồ Hồ gia hùng mạnh, nhưng còn chưa tới trình độ có thể cố tình làm bậy, ngươi không cần cố kỵ, sau đó thì thế nào?
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói chuyện quyết đấu ra, lúc này sắc mặt Trương Minh Vân mới bắt đầu có chút ngưng trọng.
- Hai người các ngươi liên kết đã chém chết người đó?
- Vâng, khi đó tình huống nguy cấp, không phải hắn chết, chính là đệ tử chết, cho nên đệ tử không thể lưu tay.
Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói.
Trong lòng hắn có chút không yên, bởi vì theo đủ loại dấu hiệu cho thấy, Trương Minh Vân và Thẩm Ngọc Kỳ đều là con cháu thế gia, nhưng không biết nhân duyên làm sao, bọn họ lại cư ngụ ở đây nhiều hơn mười mấy năm.
Ngoài mặt bọn họ đã không hề qua lại với đệ tử thế gia, nhưng Trương Minh Vân có thể dứt bỏ mối nhân tình này không lại là chuyện khác.
Khẽ lắc đầu, Trương Minh Vân thở dài:
- Thừa Phong, lần này ngươi thật sự lỗ mãng rồi.
Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói:
- Sư phụ, Hồ Chính Đức hận đệ tử thấu xương, một lòng muốn giết chết chúng ta, nếu đệ tử mặc kệ, sợ là sau này sẽ hậu hoạn vô cùng.
Thần tình trên mặt Trương Minh Vân khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng thở dài một tiếng, nói:
- Thừa Phong, lão phu và Tam Hiệp thôn là láng giềng, lại thu ngươi làm đồ đệ, nhưng vẫn chưa từng đến gặp phụ mẫu ngươi.
Hắn dừng một chút, nói tiếp:
- Sau khi ngươi trở về, hãy đưa cha mẹ đến quý phủ của lão phu ở tạm một thời gian.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong biến hóa, nói:
- Sư phụ, chẳng lẽ Hồ Gia hội...
Trương Minh Vân cắt ngang lời hắn, nói:
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, có một số việc không thể không đề phòng.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong âm trầm, trong lòng hắn dâng lên sát ý nồng đậm.
Dường như cảm nhận được khí tức phóng xuât ra từ trên người hắn, Trương Minh Vân hơi kinh hãi, sát khí trên người tên đệ tử này không ngờ lại nặng như vậy, ngay cả hắn cũng có chút cảm giác hết hồn.
Chẳng trách Phong Huống lại coi trọng hắn như vậy, đó là vì tiểu tử này đúng là truyền nhân y bát thích hợp nhất của hắn.
Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vân nói:
- Thừa Phong, có lẽ sự tình cũng không tồi tệ như trong tưởng tượng của vi sư.
Hắn giải thích nói:
- Lần này dù sao cũng là Võ lão tự mình ra mặt chủ trì thi đấu sinh tử, cho dù Hồ Gia có muốn trả thù, cũng phải suy xét đến Võ lão. Ha ha, bọn họ tuyệt đối không dám tùy tiện có lỗi với lão nhân gia đấy.
Doanh Thừa Phong thoáng buông lỏng, nhưng hắn vẫn quyết định, sau khi trở về lập tức đưa cha mẹ đến tổng đàn Khí Đạo tông
Tuy nhiên, trong lòng hắn nổi lên một tia hiếu kỳ, nói:
- Sư phụ, Võ lão rút cuộc là ai, xem ra có lai lịch rất lớn.
Trương Minh Vân không kìm nổi, cười nói:
- Vô nghĩa, Võ lão đương nhiên là người có lai lịch lớn rồi.
Hắn có chút say mê nói:
- Lão nhân gia đó chính là cường nhân đương thời, là cao nhân đứng trên đỉnh cao Tử Kim cảnh, hơn nữa còn là người có hi vọng đột phá cảnh giới này nhất.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong biến hóa, bất kể là Linh Sư hay là Võ sư, ở giai đoạn này cũng có cảnh giới phân chia.
Người vừa mới thăng tiến Linh Sư hoặc Võ sư, đều là cấp thấp nhất Hắc Thiết cảnh, theo sau chính là Thanh Đồng cảnh, Bạc Ngân cảnh, Hoàng Kim cảnh, cho đến Tử Kim cảnh là hùng mạnh nhất.
Ở trong Khí Đạo tông, Hắc Thiết cảnh Linh Sư cũng không ít, Thanh Đồng cảnh càng ít hơn. Còn cường nhân đạt đến Bạc Ngân cảnh lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, về phần Hoàng Kim cảnh, nghe nói trong toàn bộ tông môn cũng chỉ có một người mà thôi.
Về phần Tử Kim cảnh hùng mạnh nhất, nghe nói trong mấy trăm năm Khí Đạo tông sáng lập ra môn phái, hình như cũng không có bất kỳ người nào có thành tựu này.
Hít một hơi thật sâu, Doanh Thừa Phong nói:
- Võ lão... Lão nhân gia đấy thật sự thần thông như vậy sao?
Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu, nói:
- Không thể giả được.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi nhếch lên, lại nhớ tới hôm qua Võ lão còn ở trước mặt hắn, mong muốn thu hắn làm đồ đệ, trái tim hắn như muốn loạn nhịp nổ tung.
May mắn hôm qua không truy hỏi đến cùng, nếu không hắn thật sự có suy nghĩ bất chấp tất cả, bái nhập làm môn hạ của vị đại lão đó.
Mặc dù nói sư phụ cấp Đại sư chưa chắc có thể đào tạo ra đồ đệ cấp Đại sư.
Nhưng, có thể bái môn hạ một nhân vật như vậy, đối với hắn mà nói sẽ có trợ giúp lớn khó mà tưởng tượng.
Trương Minh Vân phất phất tay, nói:
- Thừa Phong, ngươi đi gặp Ngọc Kỳ đi, nha đầu này từ lúc ngươi đi, mặc dù dụng tâm khắc khổ nghiên cứu linh đạo, nhưng lúc nào cũng nhớ đến ngươi.
Khi hắn xoay người muốn rời khỏi, Trương Minh Vân đột nhiên nói:
- Thừa Phong, có một số việc ngươi đừng nói với Ngọc Kỳ, kẻo khiến nó lo lắng.
Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:
- Đệ tử hiểu.
Còn chưa dứt lời, hắn đã nhanh như chớp, chạy mất tăm mất tích.
Trương Minh Vân bất đắc dĩ lắc đầu, hắn than nhẹ một tiếng, thì thào nói:
- Tiểu tử này tiến bộ nhanh như vậy, đúng là vượt xa dự liệu của ta, ha ha, xem ra nếu gả Ngọc Kỳ cho hắn, trong gia tộc cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào phản đối...