Hồ Chánh Đức lập tức đứng lên, ý chí chiến đấu trên người hắn mạnh mẽ dâng lên cùng với khí thế. Cả người giống như một con cự thú ở trong rừng, bất kể lúc nào cũng có thể xông lên xé người ta thành những mảnh nhỏ.
Doanh Thừa Phong thoáng trợn tròn mắt, trong con ngươi không hề che dấu sự khinh miệt. Bề ngoài tuy rằng Hồ Chánh Đức là người có thực lực võ sư, nhưng nền tảng võ sư của hắn là dựa vào vô số đan dược để đi lên, so với võ sư chân chính trải qua chiến đấu, mạng đổi mạng thì kém hơn rất nhiều.
Tuy nói, ở trên người của hắn khẳng định có rất nhiều linh khí và đòn sát thủ, có thể khắc chế võ sư bình thường. Nhưng hai người Doanh Thừa Phong cũng không phải là một võ sĩ bình thường, mà là Linh Sư, thủ đoạn Linh Đạo dùng với hai người bọn họ cũng chưa chắc đã có tác dụng.
Hồ Chánh Đức đột nhiên tức giận, lớn giọng nói:
- Tiền bối! Hai người bọn họ cũng tĩnh dưỡng xong, chúng vãn bối đã chuẩn bị tốt để tỷ thí một trận. - Khi nói tới chữ "tốt", ngữ khí của hắn còn cố gắng nhấn mạnh một chút, lộ ra một loại cảm giác cuồng bạo, hung ác.
Vũ lão cười ha hả, nói:
- Các ngươi chuẩn bị xong cả chưa?
Doanh Thừa Phong đảo mắt nhìn một vòng, cười như có như không nói:
- Tỷ thí ở chỗ này sao?
Hồ Chánh Đức thoáng rùng mình, vội vàng nói:
- Chậm đã. Vãn bối yêu cầu tỷ thí ở nơi trống trải.
Hắn đã tự mình thử nghiệm uy lực của Thủy Vụ Thế Giới và Lôi Điện Quang Võng, làm sao còn dám lấy thân ra thử nghiệm lần nữa chứ?
- Tốt. Các ngươi nếu đã nguyện ý, vậy thì đi ra bên ngoài đi. - Vũ lão từ chối cho ý kiến nói.
- Chậm đã. - Doanh Thừa Phong đột nhiên nói:
- Vãn bối có một thỉnh cầu.
Vũ lão vẻ mặt vui vẻ nói:
- Chuyện gì? Ngươi nói cho mọi người nghe một chút.
Hồ Chánh Đức nghe khẩu khí của lão, trong lòng không khỏi cảm thấy uất ức.
Bản thân hắn bị trong thương khi đưa ra dị nghị, vị lão nhân này lại nói hắn phiền toái. Vậy mà khi Doanh Thừa Phong mở miệng, lão nhân gia ông ấy lại mỉm cười vui vẻ, không sợ người khác gây phiền toái, loại đãi ngộ khác thường này làm hắn hết sức khó chịu.
Phải biết rằng, hắn thân là đệ tử Thái Hồ Hồ gia, bản thân lại vừa mới đạt được chức vị Linh Sư a.
Trước đây bất kể là hắn đi tới nơi nào cũng được người ta chào đón, nịnh hót còn không kịp, nhưng tình huống hiện giờ thì hoàn toàn bị đảo ngược khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận được.
Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:
- Lần so đấu này đã không phải là luận bàn thì vãn bối đề nghị: Hai bên ký kết giấy sinh tử, lên lôi đài thì sinh tử do trời định.
Những lời này của hắn rất hữu lực, giống như sắt đá va chạm với nhau làm rung động lòng người.
Cho dù là Vũ lão hay Phong Huống cũng không ngờ tới, Doanh Thừa Phong lại đưa ra yêu cầu như thế, mà đám người Trầm Tường Kỳ lại càng kinh hãi.
Tiểu tử này chẳng lẽ có cái gì đó giúp hắn nắm chắc thắng lợi hay sao?
Hồ Chánh Đức nhìn chằm chằm về phía Doanh Thừa Phong, trong lòng hắn lúc này oán hận tiểu tử kia tới cực điểm. Không chờ Vũ lão mở miệng, hắn đã cao giọng nói:
- Vãn bối đồng ý. Nguyện ý ở trên lôi đài cùng hắn quyết đấu sinh tử.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, quay đầu lại nhỏ giọng nói:
- Lâm huynh! Một trận này hãy để cho một mình tiểu đệ ra tay đi.
Lâm Phong tức giận nhìn hắn, nói:
- Nếu đã cùng tiến cùng thối thì sao có thể lúc lâm nguy lại lui bước?
- Ha ha... Nhưng lần này lại là trận chiến sinh tử a. - Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói.
- Nếu Doanh huynh muốn chơi lớn một lần, Lâm mỗ làm sao lại không thể phụng bồi? - Hắn dùng ánh mắt chán ghét nhìn Hồ Chánh Đức nói:
- Đối phó với loại người như thế, biện pháp tốt nhất là hoàn toàn diệt trừ hắn.
Doanh Thừa Phong thầm nghĩ trong lòng: "Tiểu tử này thoạt nhìn thì gầy gò, yếu ớt nhưng không ngờ lại quyết đoán như thế. Chẳng qua cái này cũng giống với thủ đoạn của ta, đúng là sảng khoái."
Vũ lão dường như hơi suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói:
- Song phương các ngươi nếu đã nguyện ý, lão phu cũng không còn gì để nói. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, nơi này là Linh Đạo Thánh Đường. Ở đây không cho phép Linh Sư tự giết hãi lẫn nhau, nếu có một bên nhận thua, như vậy bên kia tuyệt đối không thể cạn tàu ráo mán, nếu không chớ trách lão phu hạ thủ không nhận người.
Không hiểu sao, ba người Doanh Thừa Phong đột nhiên cảm giác cả người lạnh toát, làm cho bọn họ thoáng rùng mình một lúc.
Nhưng mà, bọn họ càng thêm kinh hãi chính là bọn họ phát hiện ra những người ở xung quanh không một ai có chút cảm ứng nào.
Như vậy thì chỉ có ba người bọn họ mới cảm thấy được cỗ hàn ý làm lạnh lòng người kia.
Vị Vũ lão này thực lực quả nhiên bí hiểm, lão phóng thích ra uy áp chỉ nhằm vào ba người bọn họ, mà những người khác không một ai có chút cảm giác nào.
Trách không được ngay cả Phong Huống và Đặng Phương Chu lại cung kính với lão nhân này như thế. Đó là bởi vì lão nhân này quả thực có được lực lượng kinh khủng như thế.
Vũ lão vung tay lên, một mình đi về ra ngoài Linh Tháp.
Phong Huống và Đặng Phương Chu liếc mắt nhìn nhau, đều tự dẫn theo người đi ra ngoài. Những người khác thoáng chần chừ một lúc, rồi như đàn ong vỡ tổ đi theo.
Trung niên mỹ phụ than nhẹ một tiếng, nói:
- Linh Đạo Thánh Đường thật lâu rồi không náo nhiệt như vậy a! Ài! Chỉ là không biết một lần náo nhiệt này đến tột cùng là phúc hay họa.
Đàm Tinh cười khổ một tiếng, nói:
- Tiểu tử Doanh Thừa Phong kia tuy rằng thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng làm việc lại quá lỗ mãng. Kể từ nay sợ rằng sẽ đắc tội triệt để với Thái Hồ Hồ gia.
Trung niên mỹ phụ mỉm cười nói:
- Đàm huynh! Ngươi thấy Hồ Chánh Đức có phải là người hào phóng hay không? Đàm Tinh hơi giật mình, lắc đầu nói:
- Kẻ này tính tình hẹp hòi, là dạng người có thù tất báo, làm sao có thể gọi là hào phóng được a?
Tuy rằng hắn cũng với Hồ Chánh Đức lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Ngân cấp Linh Sư đều là những kẻ kinh nghiệm sống vô cùng phong phú. Trong cả cuộc đời hắn đã gặp qua vô số người, chỉ trong thời gian ngắn tiếp xúc cũng đã nhìn thấu được thái độ làm người của Hồ Chánh Đức như thế nào.
Hứa phu nhân hơi cười nói:
- Hắn đã như vậy thì ngày sau nhất định sẽ mang tới phiền toái rất lớn cho đám người Doanh Thừa Phong. Nếu đã nhất định phải trở thành cừu gia thì không bằng cứ đâm lao rồi theo lao, giải quyết vấn đề ngay tại đây.
- Nhưng... - Đàm Tinh thoáng nhăn mặt, nói:
- Hồ Chánh Đức dù sao cũng là môn hạ đệ tử Thái Hồ Hồ gia a.
Hứa phu nhận cười như có như không, liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Hồ Chính Đức làm sai trước tiên, bất kể sau này thế nào Doanh Thừa Phong kia vẫn có Vũ lão làm chỗ chống lưng. Ha ha... Chỉ cần khổ chủ lần này chết tại đây, chẳng lẽ Hồ gia thật sự sẽ vì một hậu bối truyền nhân mà đắc tội với Vũ lão sao?
Đàm Tinh thoáng nhìn về phía hai người Doanh Thừa Phong, tuy rằng bọn họ đối với cái này cũng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói lời của Hứa phu nhân rất có đạo lý.
Chỉ có điều, vừa nghĩ tới Doanh Thừa Phong nhìn qua gương mặt thì còn có vài phần non nớt, trong lòng lại không khỏi có chút thiếu tự nhiên.
Tiểu tử này tuổi còn trẻ như vậy mà chẳng lẽ tâm cơ của hắn lại thâm trầm như thế sao...
- Thừa Phong! Nếu đã quyết định thì không cần phải hạ thủ lưu tình. - Phong Huống thấp giọng dặn dò nói:
- Giết hắn đi để cắt đứt mọi hậu hoạn.
Doanh Thừa Phong ở bên cạnh hơi gật đầu, mà Lâm Phong ở cạnh hắn thì thoáng chần chờ một chút, nói:
- Phong sư tổ! Hắn dù sao cũng là người của Thái Hồ Hồ gia a.
- Hừ! Cho dù hắn là người Hồ gia thì sao? - Phong Huống cười lạnh nói:
- Biểu hiện của hai người các ngươi ngày hôm nay được Linh Đạo Thánh Đường coi trọng vô cùng, Hồ gia sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Nhỡ kỹ: Sau khi trở thành Linh Sư con đường Linh Đạo này các ngươi phải tự mình đi lên. Có bao nhiêu đẹp đẽ, uất ức, ô nhục tất cả phải xem vào biểu hiện của các ngươi.
Vẻ mặt Lâm Phong thoáng rung động, có chút hiểu được, nói:
- Đệ tử hiểu. Đa tạ Phong sư tổ chỉ điểm.
Ba người bọn họ ở cùng một chỗ thấp giọng bàn luận, Đặng Phương Chu cũng thấp giọng hỏi:
- Chánh Đức! Ngươi có nắm chắc không?
Hồ Chánh Đức lên tiếng, nói:
- Đặng thúc yên tâm. Chỉ cần chiến đấy ở nơi có diện tích rộng, tiểu chất nhất định có thể giết chết bọn chúng.
Ánh mắt Đặng Phương Chu lóe lên một tia sát khí, nói:
- Tốt. Ngươi lần này lên đài hết thảy phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể đánh mất thanh danh gia tộc. Nếu không, ngươi không cần xuống đài đâu.
Hồ Chánh Đức thoáng lạnh cả lòng, nhưng nhìn ánh mắt lạnh băng của Đặng Phương Chu gần như không có chút lo lắng, hắn thấp giọng nói:
- Vâng. Tiểu chất hiểu.
Đặng Phương Chu nhìn Doanh Thừa Phong và Lâm Phong ở phía xa, than nhẹ một tiếng nói:
- Đáng tiếc. Hai cái mầm tốt, nếu như có thể mượn sức thì có lẽ Linh Đạo thế gia chúng ta sẽ có thêm hai cái thế gia vọng tộc. Nhưng đáng tiếc...
Hồ Chánh Đức cắn chặt hai hàm răng, hắn như thế nào cũng không ngờ Đặng Phương Chu lại đánh giá hai người kia cao như vậy.
Chẳng qua, chính bởi vì thế cho nên trong lòng hắn oán hận càng nhiều, thầm nghĩ: "Giết chết hai người này mới có thể tiết hết lòng phẫn nộ của mình."
********************
Mọi người một đoàn nối đuôi nhau đi ra ngoài Linh Tháp.
Vũ lão đứng giữa khoảng sân rộng, nói:
- Hồ Chánh Đức! Ngươi yêu cầu nơi quyết đấu trống trải, nơi này hẳn là hợp yêu cầu chứ?
Hồ Chánh Đức và Đặng Phương Chu đưa mắt nhìn một vòng, thấy nơi này đúng là một khoảng sân rộng rãi. Toàn bộ sân dài hai mươi trượng, độ rộng cũng trên hai mươi trượng. Càng làm cho mọi người hài lòng chính là ở trong sân này lại không có xây dựng kiến trúc nào.
Thủy Vụ Thế Giới uy lực tuy rằng không nhỏ, nhưng phạm vi bao phủ cực hạn của nó chỉ khoảng mười trượng mà thôi. Ở trong này giao thủ với hai người Doanh Thừa Phong thì đúng là một nơi lý tưởng.
Vào giờ phút này, trong lòng bọn hắn đã xảy ra chuyển biến tinh tế.
Sau khi Vũ lão xuất hiện vẫn luôn hữu ý hay vô tình thiên vị Doanh Thừa Phong, khiến cho hai người bọn họ không ngừng kêu khổ. Nhưng thật không nghĩ tới vào lúc xảy ra quyết đấu sinh tử, Vũ lão lại hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Hồ Chánh Đức để lựa chọn địa phương.
Hiện thực này làm cho hai người bọn họ rất yên lòng, xem ra Vũ lão cũng không có thành kiến gì với bọn họ.
Gật mạnh đầu, Hồ Chánh Đức sợ hai người Doanh Thừa Phong phản đối, nói:
- Nơi này rất tốt. Doanh Thừa Phong! Lâm Phong! Các ngươi dám ở chỗ này quyết đấu sinh tử với ta không?
Ánh mắt Doanh Thừa Phong có chút khinh thường, nói:
- Biện pháp này của ngươi cũng chẳng có chút cao minh gì.
Vẻ mặt Hồ Chánh Đức hơi biến đổi hét:
- Tên nhu nhược.
Doanh Thừa Phong khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Dựa vào thực lực cường đại mà ăn hiếp kẻ yếu, ngươi nếu có lòng can đảm thì vì sao không đi khiêu chiến Ngân cấp Linh Sư?
Hồ Chánh Đức cứng cả miệng lại, hắn thở hổn hển tức giận nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong.
Khiêu chiến Ngân cấp Linh Sư? Lời này mà cũng nói ra được sao?
Chẳng qua, nghĩ tới hắn vẻn vẹn chỉ có bát tầng chân khí, Hồ Chánh Đức lập tức không nói gì được nữa.
Nhẹ nhàng vỗ tay hai cái, Doanh Thừa Phong nói:
- Quên đi. Ngươi đã muốn kiên trì quyết đấu ở đây thì chọn nơi này đi. - Hắn xoay người lại hướng về phía Vũ lão thi lễ nói: