Một luồng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt chợt xuất hiện ở trong phòng, nó giống như ánh sáng của ngọn nến đang cháy bập bùng đột nhiên sáng ngời lên.
Từ từ, một luồng ánh sáng bắt đầu khuếch tán ra ngoài, hơn nữa còn tràn ngập khắp trong phòng.
Mà ở giữa phòng, nơi phát ra ánh sáng kia, vẻ mặt Doanh Thừa Phong vô cùng ngưng trọng đem Hỏa Vân Thạch đặt lên đầu Phách Vương Thương.
Ở trong ba đoạn trường kia, nơi đầu thương không nghi ngời gì chính là chỗ quan trọng nhất, cũng là chỗ sắc bén nhất.
Tương tự, linh văn ở trên đầu mũi trường thương cũng là cỗ quan trọng nhất của bộ đồ án linh văn.
Muốn đem Hỏa Vân Thạch thành công dung nhập vào trong Phách Vương Thương, lựa chọn bắt đầu từ chỗ đầu mũi thương không nghi ngờ gì chính là thích hợp nhất.
Chân khí của Doanh Thừa Phong mạnh mẽ tiến vào trong thanh trường thương, Hỏa hệ lực lượng ẩn giấu ở trong thanh trường thương bị cỗ lực lượng này kích phát, hóa thành từng đạo Hỏa hệ lực lượng khác thường phóng thích ra ngoài.
Dựa theo phương pháp Phong Huống ghi lại trong sách, muốn hoàn thành hành động dung hợp vĩ đại này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng bởi vì trong đầu hắn có Trí Linh, có thể đem chân khí phát huy tới mức tận cùng, cho nên Doanh Thừa Phong mới có thể vào thời khắc này để thử nghiệm.
Lực lượng tinh thần khống chế được chân khí, dựa theo Trí Linh cung cấp lộ tuyến mà bắt đầu vận chuyển.
Từ đầu trường thương xuất hiện một cỗ chân khí mạnh mẽ như thủy triều tràn sang Hỏa Vân Thạch.
Tảng đá kia quả thật giống như lời Phong Huống nói, đây quả thật là một bảo vật cực kỳ quý báu, khi bị Hỏa hệ lực lượng cường đại tấn công, thể tích của nó dần thu nhỏ lại với tốc độ rất thong thả.
Giống như có một thanh đao vô hình đang cạo tảng đá, những mảnh vụn rơi ra hóa thành một loại lực lượng thần kỳ tiến vào trong Phách Vương Thương.
Linh tính! Giờ phút này Doanh Thừa Phong có thể cảm ứng được một cỗ linh tính lực lượng khổng lồ. Cỗ lực lượng này so với lực lượng phong ấn bên trong Phong Linh Thạch còn mãnh liệt hơn vài phần.
Đó cũng không phải là cỗ lực lượng này tăng lên, mà chính là phẩm chất của chúng được nâng cao.
Khi dung nhập loại lực lượng này, uy lực của toàn bộ Phách Vương Thương sẽ đề cao lên rất nhiều.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng mừng thầm, Phong Huống sư tổ quả nhiên là một Linh Sư cường đại, lão nhân gia cung cấp phương pháp quả thực vô cùng hữu hiệu.
Nhưng mà ngay vào thời khắc hắn hoàn toàn trầm mình vào trong khoái cảm rèn lại linh khí, bên ngoài Phong Huống quỷ dị xuất hiện, hơn nữa còn dùng loại ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn vào trong phong của hắn.
- Phong sư thúc! - Lục Mặc cười khổ nói:
- Đều là tiểu chất không tới đúng thời điểm, quấy rầy ngài và Thừa Phong nói chuyện.
Phong Huống hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cũng không cần giải vây cho tiểu tử đó. Hừ... Tiểu tử kia không biết trời cao đất rộng không ngờ lại muốn dùng chính lực lượng của mình để dung hợp tài liệu đặc biệt. Thật sự là... Không biết tự lượng sức mình.
Lục Mặc trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử Doanh Thừa Phong kia thiên phú trên Linh Đạo quả thật kinh người, nhưng dù sao cũng bị giới hạn bởi tuổi tác và kiến thức, làm sao hiểu được nhiều như vậy. Nếu như lão nhân gia ngài không đưa đồ vật kia ra, hơn nữa còn không có nói rõ ràng, hắn làm sao dám lỗ mãng làm việc như thế?
Chỉ có điều, những lời này có đánh chết hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Ho nhẹ một tiếng, Lục Mặc khuyên giải, nói:
- Phong sư thúc! Doanh Thừa Phong đối với Linh Đạo cực kỳ mong chờ, khi gặp được một loại kỹ xảo mới lập tức không nhịn được mà muốn làm thử, đây cũng không phải là điều gì đáng trách. Dù sao, có ngài ở bên cạnh thì nhiều nhất chỉ là thành phẩm thất bại, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Phong Huống quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sát khí trên người hơi thoát ra lại lập tức thu lại, nói:
- Nói hươu nói vượn.
Sát khí do lão phóng thích ra tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng vẫn như trước làm Lục Mặc giảm giác được một trận hàn ý, thậm chí cả người nổi lên một tầng da gà.
Ánh mắt Phong Huống dừng lại ở trên cánh cửa đóng chặt trước mặt, lão thở dài một tiếng, nói:
- Đáng tiếc. Khối Hỏa Vân Thạch này ở trong tay Trương lão nhi kia cả mấy chục năm, được coi như bảo bối, lần này bị lão phu nhân cơ hội lấy được, vậy mà không nghĩ tới lại bị tiểu tử này lãng phí. Ài! Thật sư là người tính không bằng trời tính, định mệnh chú định a.
Khóe miệng Lục Mặc hơi giật giật vài cái, trong lòng âm thầm khinh miệt: "Hóa ra lão nhân gia ngài hùng hổ ra mặt vì Doanh Thừa Phong kỳ thật mục đích chính là bảo vật trong tay Trương gia lão tổ tông a."
Chẳng qua, bảo vật trân quý như vậy vào tay cuối cùng vẫn là tiện nghi cho Doanh Thừa Phong.
Ngay cả với lòng dạ của Lục Mặc, thì ở sâu trong tâm hồn hắn cũng không khỏi hâm mộ sự may mắn của Doanh Thừa Phong.
Hắn cũng thở dài một tiếng, an ủi nói:
- Phong sư thúc! Doanh Thừa Phong ở trên Linh Đạo thật sự có thiên phú rất lớn, sử dụng tinh cương và áo giáp bằng da bình thường có thể rèn ra linh khí, không ngờ lại toàn bộ đều là thượng phẩm. Có lẽ, lúc này đây hắn sẽ mang tới cho ngài một sự kinh hỉ.
Phong Huống chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt không tốt đánh giá Lục Mặc, trầm giọng nói:
- Ngươi... Tin tưởng sao?
Lục Mặc cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Ta tin mới là có quỷ a."
Doanh Thừa Phong dù sao cũng chỉ là con người chứ không phải là thần.
Lấy tu vi chân khí của hắn cùng với học thức trên Linh Đạo làm sao có khả năng hoàn thành loại bí pháp mà ngay cả Linh Sư chính thức cũng cảm thấy khó có thể học tập nổi.
Phải biết rằng, Phong Huống khi truyền thụ loại bí pháp này cho Doanh Thừa Phong cũng không phải là để cho hắn tự tay động thủ, mà là muốn tiểu tử này có một cái ấn tượng, để khi bản thân ở một bên quan sát có thể tích lũy kinh nghiệm.
Nhưng mà, không nghĩ tới lão vừa mới ra ngoài gặp Lục Mặc, Doanh Thừa Phong lại to gan lớn mật tự mình luyện chế. Thật sự cũng không biết là tiểu tử này đến tận cùng là ăn gan hùm hay sao mà lại dám làm việc lỗ mãng như thế.
Bỗng nhiên, sắc mặt Phong Huống trở nên ngưng trọng, dường như phát hiện ra chuyện gì khó tin vậy.
Trong phòng, ngoại trừ chân khí biến hóa ra còn có tinh thần lực lượng đặc biệt mà Linh Sư sở hữu đang lởn vởn, cho nên Lục Mặc cũng vô pháp cảm ứng được tình hình thực tế ở bên trong.
Nhưng Phong Huống thì không giống với hắn, lão tuy rằng cũng ở ngoài cửa nhưng lại có thể cảm ứng được mọi biến hóa ở trong phòng.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của lão là biết trong gian phòng đó nhất định đang xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn của lão.
Bất kể Doanh Thừa Phong sao lại lớn gan làm loạn, nhưng hắn ở trên Linh Đạo lại có thiên phú không ai so sánh nổi. Người tài giỏi như thế chính là trân bảo của toàn bộ Khí Đạo Tông, mặc kệ như thế nào cũng không thể để bị hại.
Cho nên, thanh âm của Lục Mặc cũng có vài phần xao động.
Phong Huống nhẹ nhàng khoát tay ngăn cản, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng hiện lên vẻ cổ quái.
Thật lâu sau, lão mới đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Lục Mặc! Không ngờ ánh mắt của ngươi lại chuẩn như vậy.
- A...
Lục Mặc há to miệng kêu lên một tiếng, làm như thế nào cũng không nghĩ ra được lại từ trong miệng Phong sư thúc nghe được một câu không đầu không đũa như vậy.
Ánh mắt Phong Huống hiện lên tia sáng khác thường, lão thì thào nói:
- Tiểu tử này có lẽ thật sự sẽ mang tới cho lão phu ngạc nhiên và vui mừng rất lớn.
"Hít..." Trong miệng Lục Mặc vang lên một tiếng hít sâu.
Hắn vừa rồi chẳng qua là nói lung tung mà thôi, cốt yếu là làm giảm lửa giận của Phong Huống xuống, nhưng từ sâu trong lòng hắn lại không từng hy vọng Doanh Thừa Phong lại có thể thành công.
Thế nhưng, Phong Huống sư thúc không ngờ nói tiểu tử này có lẽ thật sự có thể mang tới cho bọn họ ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Loại bí pháp dung hợp này ngay cả toàn bộ Khí Đạo Tông cũng không có bao nhiêu người có thể làm được. Vậy mà Doanh Thừa Phong chỉ bằng vào thực lực của người có thiên phú Linh Sư chẳng lẽ lại có thể làm được sao?
Nếu tiểu tử này thật sự làm được, như vậy thiên phú của hắn ở trên Linh Đạo sợ rằng đạt tới mức vô cùng đáng sợ a...
*****************
Được chân khí cường đại kích phát, Hỏa hệ lực lượng trong Phách Vương Thương cuồn cuộn không dứt, tuy rằng tốc độ không mau, nhưng lại liên tục không ngừng, làm cho Hỏa Vân Thạch chậm rãi mềm ra, hơn nữa dần bị thanh trường thương hấp thu.
Từng chút bột phấn từ trên Hỏa Vân Thạch dung nhập vào trong Phách Vương Thương, khiến cho thanh trường thương xảy ra biến hóa tinh tế.
Nhưng Doanh Thừa Phong cũng âm thầm kêu khổ không ngừng.
Chân khí của hắn do vận chuyển với cường độ cao, tốc độ tiêu hao thật quá mức kinh người.
Hỏa Vân Thạch chỉ mới hòa tan một chút nhưng chân khí trong cơ thể hắn đã vơi đi mất một nửa. Nếu dựa theo tốc độ này thì dù hắn đem toàn bộ lực lượng của mình ra cũng vô pháp hoàn thành toàn bộ quá trình dung hợp.
Tuy nói trong tay hắn có vô số đan dược, nhưng khi dùng lại bị hạn chế số lượng, hắn cũng không phải là cái động không đáy, dùng bao nhiêu cũng được.
Lúc này, trong lòng hắn xuất hiện một tia hối hận.
Bản thân hắn vẫn còn ít quan sát những kỹ xảo do các Linh Sư khác thi triển.
- Phương án thứ hai bắt đầu. - Bỗng nhiên, ở trong đầu hắn đột ngột vang lên thanh âm quen thuộc của Trí Linh.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn lập tức cảm ứng được, dưới sự khống chế của chân khí của mình Phách Vương Thương đã xảy ra biến hóa tinh tế.
Từ trên Phách Vương Thương phóng thích ra Hỏa hệ lực lượng cũng không có không giới hạn như trước, khiến ho khuếch trương ra ngoài, mà là khi đạt tới phạm vi thích hợp lập tức quay trở về.
Từ từ, tất cả lực lượng tạo thành một lộ tuyến quỷ dị quay trở lại, lấy Doanh Thừa Phong và Phách Vương Thương làm trung tâm, trong vòng bán kính ba thước không ngờ lại tạo thành một tình cảnh rất cổ quái.
Khi tình cảnh này hình thành, luồng ánh sáng phát tán rộng ra xung quanh cũng chậm rãi thu liễm lại, hơn nữa khoảng chừng trong vòng ba thước mới chậm rãi dừng hẳn.
Doanh Thừa Phong hơi nhướng mày lên, tuy rằng lúc này cũng không phải là hắn khống chế chân khí, nhưng bởi vì chân khí do bản thân cung cấp cho nên có thể cảm ứng được rõ ràng những biến hóa ở bên trong.
Lưới lửa - Trí Linh khi khống chế chân khí đã tham khảo cách vận chuyển của Lưới Lửa, nó đem chân khí đưa vào trong Phách Vương Thương, kích phát ra Hỏa hệ lực lượng trong trường thương. Hỏa hệ lực lượng phóng thích ra ngoài tạo thành một tấm lưới lửa, hơn nữa còn tạo ra một đường quay trở về.
Lộ luyến quay về của lưới lửa này kết thúc chính là thân thể Doanh Thừa Phong, chính xác hơn là đan điền ở trong cơ thể hắn.
Đặc điểm lớn nhất của lưới lửa này chính là nó vận chuyển không ngừng, như vậy tiêu hao chân khí sẽ giảm tới mức thấp nhất. Với tu vi chân khí bát tầng của hắn tuyệt đối có thể duy trì được tiêu hao chân khí của lưới lửa này.
Kể từ đó, bất kể Doanh Thừa Phong cung cấp nhiều ít bao nhiêu chân khí cho Phách Vương Thương, trong đó tuyệt đại bộ phận sẽ thông qua con đường này quay trở về đan điền của Doanh Thừa Phong.
Cách làm như vậy có thể nói là rất tài tình, so với biện pháp trong sách của Phong Huống ghi cho hắn thì còn cao minh hơn rất nhiều.