Đêm tối yên tĩnh, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào trong đình viện, thi thoảng xung quanh đình viện lại vang lên những tiếng kêu rả rích của côn trùng, làm cho không gian tràn ngập sinh cơ.
Phong Huống ngồi im trong đình nhỏ giữa sân, hai mắt khép hờ, một bàn tay không ngừng gõ nhịp lên đùi, tựa hồ như đang tự hỏi cái gì đó.
Bỗng nhiên, lão dừng tất cả các động tác của mình, nói:
- Trương huynh! Đã đến đây thì xuất hiện đi, đừng giấu đầu hở đuôi như vậy muốn để lão phu cười vào mặt sao?
- Ha ha... - Một đạo tiếng cười khẽ vang lên, nói:
- Sớm biết không thể gạt được cảm ứng của ngươi, Linh Sư chính là Linh Sư, ở phương diện này chiếm tiện nghi rất lớn so với chúng ta.
Một vị lão giả từ trong bóng tối đi ra, lão tiến vào trong tiểu đình, không hề khách khí ngồi xuống bên cạnh Phong Huống.
- Hừ! Lục Mặc để cho các ngươi thời gian ba ngày, ngươi mãi hôm nay mới đến tìm lão phu, thực là không có thành ý. - Phong Huống bất mãn nói.
Vị lão nhân kia cười khổ một tiếng, nói:
- Lão phu khi nhận được tin tức thì lập tức chạy tới đây, trừ ngươi ra còn có Đặng lão nhân cũng phải thu xếp, ngươi còn nói là không có thành ý sao?
Phong Huống vung tay lên, nói:
- Ít nói nhảm, chuyện này ngươi tính giải quyết thế nào?
Lão già kia than nhẹ một tiếng, nói:
- Cho dù những người đó ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan ngửi được Dẫn Bức Hương, nhưng cũng chưa chắc đã do người Trương gia chúng ta phóng thích. - Lão ngẩng đầu lên, nói:
- Trăm năm qua, Trương gia chúng ta tuy rằng kiệt lực khống chế, nhưng vẫn không thể tránh được có một ít Dẫn Bức Hương thoát ra ngoài. Trong đó còn có một ít rơi vào trong những môn phái đối địch, điều này ngươi không thể phủ nhận a.
Phong Huống mặt lạnh nói:
- Nói như vậy ngươi tính toán phủi toàn bộ trách nhiệm?
Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Lão phu biết ngươi và Đặng lão nhân không dễ nói chuyện, nhưng lão phu cũng có điều muốn nhắc nhở các ngươi. Nếu thật có người vu oan giá họa ba nhà chúng ta tranh đấu, như vậy tông môn sẽ không có chỗ tốt. Hơn nữa... - Lão đột nhiên dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Huống chi, sắp tới Truyền Thừa Tháp sắp mở ra, đây chính là chuyện đại sự trăm năm qua của bổn tông, liên quan tới sự hưng thịnh của tông môn, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực để vượt qua cửa ải khó khăn này mới tốt a.
Sắc mặt Phong Huống cũng dần dịu xuống, nói:
- Cũng đúng. Muỗn lão phu không truy cứu nữa cũng được, nhưng phải đưa cho ta một ít đồ. - Cổ tay lão rung lên, từ trong ống tay áo có một tờ giấy trắng bay ra, rơi xuống trước mặt lão nhân kia.
Lão già cầm tờ giấy lên nhìn, cơ mặt hơi co rúm lại.
Trong lòng lão thầm mắng: "lão già này quả nhiên không dễ nói chuyện, hắn nhất định là sớm có tính toán."
Chẳng qua, việc đã như thế này cũng không thể không chấp nhận, lão chỉ đành cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi. Lão phu đáp ứng ngươi.
Vẻ mặt Phong Huống cuối cùng cũng hiện ra nụ cười, nói:
- Vậy đa tạ Trương huynh. Ha ha... Trời đã tối rồi, lão phu cũng không lưu Trương huynh lại nữa.
Lão già lắc đầu không nói gì, thân hình nhoáng lên cái đã biến mất giống như quỷ mị.
*************
Ngày tiếp theo, Doanh Thừa Phong từ trong biệt viện của Chấp Pháp Đường quay trở về Phong phủ.
Sự việc lần này ở Chấp Pháp Đường chỉ là sấm to mưa nhỏ, tuy rằng mọi người đều nhận ra Dẫn Bức Hương, nhưng Trương gia lại phủi sạch trách nhiệm. Đám người Đặng Hạ cũng không lấy ra được chứng cứ, cho nên Lục Mặc đem việc này ép xuống.
Doanh Thừa Phong và đám người Đặng Hạ mặc dù trong lòng không phục, nhưng bên ngoài cũng chẳng nói gì.
Vào giờ khắc này, Doanh Thừa Phong thậm chí còn có chút hối hận, nếu như có thể bắt sống tên sĩ cấp cường giả họ Trương hoặc là Đan Siêu mang về, như vậy cục diện bây giờ sẽ khác.
Tuy nhiên, lúc đấy dưới tình huống đàn dơi đầy trời không ngừng công kích, hắn không thể nào làm được điều đó.
Về tới phòng nhỏ của mình trong Phong phủ, hắn tự nhốt mình trong phòng, dường như đang giận dỗi điều gì. Nhưng trên thức tế, Doanh Thừa Phong từ lúc quay trở về tông môn thì hắn đã đoán được kết quả này. Có một số việc cũng không phải là dựa vào suy nghĩ của hắn là làm được, hiện tại thực lực của hắn còn quá yếu, thậm chí còn không có tư cách bước lên bàn cờ.
Chẳng qua, sẽ có một ngày hắn làm cho tất cả mọi người không dám xem nhẹ sự tồn tại của hắn nữa.
"Cốp... Cốp... Cốp..."
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cứt đứt suy nghĩ của hắn.
Doanh Thừa Phong thu liễm tâm thần, mở cửa ra, Phong Huống đang chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng ở ngoài cửa.
Phong Huống đi vào trong phòng, như vô tình đánh giá xung quanh, nói:
- Thừa Phong! Ngươi đối với phán quyết của Lục Mặc có vẻ không phục lắm?
Doanh Thừa Phong gãi đầu, nói:
- Đệ tử không phục.
Phong Huống bật cười nói:
- Ngươi không phục, lão phu cũng không phục.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, không thể tưởng được lão nhân gia người lại trực tiếp nói như thế:
- Sư tổ! Nếu ngài cũng không phục, vì sao không tạo áp lực với Chấp Pháp Đường Lục Mặc trưởng lão?
Phong Huống chần chờ một chút, nói:
- Lão phu hỏi ngươi, ngươi là hoài nghi Trương gia, hay là có chứng cứ chứng minh?
Doanh Thừa Phong sửng sốt nửa ngày, hắn lắc đầu nói: - Chỉ là hoài nghi. - Chẳng qua trong lòng hắn cũng thầm nghĩ: "Đáng nhẽ, ta cũng có chứng cứ rõ ràng, nhưng đáng tiếc rằng tất cả đều đã chết."
Phong Huống mỉm cười, nói:
- Trương gia có nội tình thâm sâu, chỉ bằng vào phán đoán của ngươi căn bản không thể vặn ngã bọn họ a.
Doanh Thừa Phong vẻ mặt đau khổ, nói:
- Sư tổ! Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho bọn họ sao?
Phong Huống cười lớn, lão vung tay áo nói:
- Mang vào đây.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, mấy người bê theo mấy cái hộp vào, cẩn thận đặt chúng lên mặt bàn, rồi mới cung kính lui xuống.
Phong Huống phất tay một chút, nói:
- Đây là lễ vật Trương gia bồi tội, ngươi hãy xem đi, còn oán hận gì nữa không?
Doanh Thừa Phong thoáng động, hắn tiến lên, mở chiếc hộp thứ nhất ra.
Bên trong cái hộp này đặt ba trăm bình ngọc, hắn mở một chiếc bình ra, mùi hương quen thuộc mau chóng xộc vào mũi của hắn.
Trung phẩm Dưỡng Sinh Đan, cỗ này không ngờ lại có tới ba nghìn viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan.
Đảo ánh mắt một vòng, những đan dược này đối với hắn mà nói thì không tính là cái gì. Nhưng nếu đưa cho chú của hắn, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn với lão nhân gia và những môn hạ của mình.
Bên trong chiếc hộp thứ hai vẻn vẹn chỉ có mười chiếc bình ngọc.
Doanh Thừa Phong mở một chiếc bình ngọc ra, bên trong đó là thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, số lượng lên tới một trăm, ngoài ra còn có ba viên cực phẩm và một viên đan dược màu vàng sẫm mà hắn không thể nhận ra được.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong đối với Đan Đạo cũng không hiểu biết bao nhiêu, cũng chưa từng thấy qua siêu phẩm đan dược trong truyền thuyết. Nhưng hắn cũng hiểu được, viên đan dược kia tuyệt đối không phải là Dưỡng Sinh Đan.
Bởi vì viên đan dược này cũng không có mùi hương như Dưỡng Sinh Đan, nhưng hắn cũng biết đan dược này tuyệt đối có giá trị cao hơn rất nhiều so với đống đan dược kia cộng lại.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Doanh Thừa Phong, Phong Huống mỉm cười, nói:
- Đây là sĩ cấp Tạo Hóa Đan.
Thân hình Doanh Thừa Phong khẽ run lên, nói:
- Tạo Hóa Đan...
Loại đan dược này như sấm ở bên tai, đối với tất cả sĩ cấp thập tầng chân khí mà nói, bọn họ nguyện ý trả giá hết thảy mọi thứ để có thể đổi được một viên đan dược này.
Bởi vì khi dùng viên đan dược này, lúc tấn công bức tường chướng ngại cuối cùng của sĩ cấp lên sư cấp cường giả sẽ làm tỷ lệ thành công tăng thêm năm thành.
Với tư chất tu luyện của Doanh Thừa Phong, nếu muốn tấn chức sư cấp cường giả thì khẳng định phải dùng loại đan dược này, hơn nữa một viên còn chưa chắc đã đủ cho hắn thuận lợi đột phá.
Phong Huống chậm rãi gật đầu, nói:
- Đan Dược Đường của bổn tông hàng năm đều có thể luyện chế ra một đám Tạo Hóa Đan, nó ngoại trừ dùng để cung cấp làm thù lao cho đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ, còn phân một ít cho một vài thế lực lớn trong tông môn. Với bộ mặt của lão phu cũng có thể vì ngươi mà đòi nội đường Chú Tạo Đường đòi được một viên, nhưng đáng tiếc là, bổn môn có một luật lệ, một người nhiều nhất chỉ có thể lĩnh một viên Tạo Hóa Đan. Bất kể là thành công hay thất bại ngươi cũng không thể lĩnh thêm viên thứ hai.
Doanh Thừa Phong giờ mới hiểu được sự khổ tâm của lão nhân gia ông ấy, hắn hướng về phía Phong Huống vái một cái thật sâu, thấp giọng nói:
- Thừa Phong! Tạo Hóa Đan tuy rằng vẻn vẹn chỉ là sĩ cấp đan dược, nhưng là đan dược khiến cho tất cả các thế lực trong tông môn thèm thuồng nhất. Ha ha... Lão phu từ tay Trương lão nhi kia lấy được một viên cũng đủ để hắn đau lòng rồi.
Doanh Thừa Phong bất cười, chẳng qua Phong Huống nói cũng không sai.
Một viên Tạo Hóa Đan có thể tạo thành sư cấp trưởng lão thực lực cường đại a.
Sĩ cấp và sư cấp kỳ thực có chênh lệch rất lớn, địa vị ở trong tông môn cũng hoàn toàn bất đồng. Trương gia làm như vậy cũng là hành động bất đắc dĩ, nếu có thể mà nói thì tin tưởng rằng bọn họ tình nguyện xuất ra cả vạn viên Dưỡng Sinh Đan chứ không muốn lấy ra Tạo Hóa Đan.
- Còn có hai hộp, ngươi mở ra nhìn xem, xem có hài lòng hay không. - Phong Huống khẽ vuốt râu mỉm cười nói.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, đem hai cái hộp còn lại mở ra.
Ở trong hai cái hộp này, để một khối sắt màu đỏ, cùng với một hòn đá màu xanh nhàn nhạt trông rất mê người.
- Sư tổ! Cái này... - Doanh Thừa Phong hai mắt sáng ngời, hắn tự nhiên nhận ra hòn đá nhò nhỏ này nhất định là một viên Phong Linh Thạch có thuộc tính quý hiếm, còn khối sắt kia cũng không biết là cái gì.
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Lão phu xem qua cây trường thương của ngươi, thanh trường thương đó rất tốt, vô luận là thiết kế linh văn hay phối hợp linh lực thuốc tính đều có thể nói là cực phẩm. Chẳng qua, chúng đều có chỗ thiếu hụt.
Thân hình Doanh Thừa Phong hơi cứng lại, nói:
- Mời sư tổ chỉ điểm.
Phách Vương Thương ở trong tay hắn tuyệt đối là con bài lớn nhất chưa lật, hắn chính bằng vào uy lực của một thương này mà có thể chém giết cường địch trong Cửu Khúc Thập Bát Loan. Nếu như có thể làm cho thanh trường thương này càng thêm hoàn mỹ, hắn tuyệt đối không tiếc phải trả giá.
- Thanh trường thương này cái duy nhất thiếu sót chính là nguyên liệu chế tạo. - Phong Huống mỉm cười nói:
- Nguyên liệu chế tạo thanh trường thương này chẳng qua chỉ là tinh cương bình thường mà thôi, mặc dù là tinh cương tốt nhất nhưng dù sao cũng còn xa mới có thể so sánh được với những tài liệu đặc thù. - Lão chỉ vào tàng sắt màu đỏ, nói:
- Vật này chính là Hỏa Vân Thạch, bẩn thân nó có Hỏa hệ lực lượng cường đại, nếu dung nhập vào trong trường thương như vậy có thể nâng cao uy lực của nó lên mấy lần.
- Mấy lần? - Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi khí lạnh, trái tim của hắn không ngừng đập mạnh.
- Không sai. Hơn nữa sau khi dung nhập Hỏa Vân Thạch vào bên trong, lão phu còn có thể truyền cho ngươi bí pháp. Ha ha... Nếu vận may tốt, trường thương của ngươi có lẽ có thể thêm một loại thuộc tính.
Doanh Thừa Phong quá vui mừng, chút bất mãn trong lòng đã ném lên chín tầng mây.
Dùng chuyện lần này để đổi lấy nhiều bảo vật như vậy thì tuyệt đối đáng giá.
Chỉ có điều, nội tình Trương gia thâm hậu như vậy, thì ngày sau nếu có cơ hội, nhất định phải để cho bọn họ xuất thêm nhiều máu một chút.