Từng dòng khí lưu nóng nực phát tán trong huyệt động, một con Huyết Bức cả người đỏ rực phi hành linh hoạt giữa không trung, nhưng ở bốn phía xung quanh lại có một tấm lưới đỏ tươi, đem toàn bộ đường lui của nó chặn hết lại.
Chiếc lưới lớn này chính là do Lâm Đào thi triển thủ đoạn dùng Hỏa hệ chân khí tạo thành, có thể luyện chân khí tới mức này đúng là đáng để tự hào.
Con Huyết Bức cảm nhận được lực lượng cường đại của đám lửa này, nó kiệt lực bỏ chạy. Tuy nhiên, bất kể nó chạy thế nào cũng không thể thoát ra được thiên la địa võng.
Con Huyết Bức này quả thật là cường đại, khi Doanh Thừa Phong cảm ứng Huyết Bức trong vòng trăm trượng, khí tức của nó gần tiếp cận với đầu thiên niên Huyết Bức.
Cho dù là lúc Doanh Thừa Phong cảm ứng được sát khí trên người nó cũng có chút hết hồn.
Nếu như bên cạnh không có Lâm Đào coi tiền như rác, hắn khẳng định sẽ không dễ dàng tìm tới đây.
Chẳng qua, do bị vũ lực cường đại của Lâm Đào trấn áp, con Huyết Bức này vẫn như trước chỉ một lát đã chết.
Sau một hồi tiếng kêu bén nhọn vang lên, con Huyết Bức từ giữa không trung rớt xuống, nó lăn qua lăn lại mấy vòng trên mặt đất vài vòng mới dừng lại.
Lâm Đào thu tay lại, lạnh lùng nói:
- Thu lấy đi.
Trên mặt hắn mặc dù không có chút tình cảm nào, nhưng thanh âm lại có chút mệt mỏi, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong có vài phần buồn bực.
Trên đường đi, tiểu tử này lại một lần nữa phát hiện ra Huyết Bức cường đại.
Ngoại trừ khoảng cách tới chỗ bọn hắn quá xa, đường đi có vài phần ngoằn ngoèo, Lâm Đào cũng không nắm rõ đường đi cho nên mới bỏ qua, còn lại có năm con Huyết Bức đều bị lão giết chết.
Năm con Huyết Bức này quả thật con sau cường đại hơn con trước, đặc biệt là con vừa xong ngay cả lão cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.
Lâm Đào có chút cảm giác lần này lão khẳng định có thể tìm được địa điểm của con thiên niên Huyết Bức Vương.
Trong lòng lão thay đổi vô số ý niệm, có tiểu tử này bên người, lão ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan tuyệt đối như cá gặp nước. Vào thời khắc này, lão thậm chí còn có chút do dự, sau khi chuyện này hoàn thành, có nên giết người diệt khẩu không.
Doanh Thừa Phong tiến lên, xử lý xong thi thể của con Huyết Bức, hắn ngẩng đầu lên, hỏi:
- Tiền bối! Tu vi của ngài mạnh như vậy, ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan phát hiện một con Huyết Bức cường đại là lập tức có thể giết chết, làm sao còn phải hao tổn tâm tư ghi chép lại tọa độ của Huyết Bức?
Lâm Đào trầm ngâm một chút, nói:
- Con Huyết Bức đó vô cùng giảo hoạt, giết chết một vài con thì không sao, nhưng nếu gặp một con là giết một con, như vậy rất nhanh sẽ hình thành một vùng không có con Huyết Bức nào. Điều này sẽ làm cho con Huyết Bức đó cảnh giác, thậm chí còn di chuyển vào sâu trong huyệt động.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt thoáng hiểu ra, chỉ có điều trong lòng hắn cũng hơi giật mình đối với hiểu biết của lão giả này với thiên niên Huyết Bức.
Đúng như lời Lâm Đào nói, lão ở đây quan sát đàn dơi hơn mười năm, từ trong biểu hiện của chúng có thể phát hiện ra được có tồn tại Huyết Bức hay không, hơn nữa còn hiểu được Huyết Bức có mạnh hay không.
Quá trình này cũng không hề đơn giản, muốn từ một ít dấu vết để có được phán đoán chính xác, ngoại trừ Doanh Thừa Phong nhờ vào Trí Linh có thể nhanh chóng đưa ra đáp án thì phải có kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Đưa mắt nhìn toàn bộ thiên hạ sợ rằng cũng chỉ có nhân tài như lão tĩnh tâm lại, quan sát từng đặc điểm của một loại sinh vật hơn mười năm để tổng kết ra kinh nghiệm.
Chẳng qua, hiệu suất làm việc như vậy cũng không cao, trách không được cho đến tận nay lão cũng không thể tìm ra được tung tích thiên niên Huyết Bức Vương.
- Đi thôi. - Lâm Đào chậm rãi nói:
- Chờ tới lúc ngươi phát hiện khí tức đầu dị thú nào cường đại hơn nữa thì có lẽ đấy chính là mục tiêu cuối cùng của ta.
Lần này gặp được Huyết Bức có khí tức cường đại quả thật chỉ kém một bậc so với thiên niên Huyết Bức Vương mà thôi.
Chẳng qua, Doanh Thừa Phong cũng nhìn ra bề ngoài thì Lâm Đào làm rất nhẹ nhàng nhưng thực tế đã gần như đem toàn lực rồi. Chờ tới lúc lão gặp thiên niên Huyết Bức Vương, giữa hai người nhất định sẽ bộc phát ra một hồi long tranh hổ đấu, khi đó có lẽ chính là cơ hội cho hắn.
Hai người một lần nữa tiếp tục di chuyển, sau khi qua vài cái thông đạo, trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng động.
Hắn phát hiện ra thông đạo này chính là cái thông đạo mà tên đại sư huynh bỏ chạy, mà phía trước không xa chính là nơi hai tên đệ tử của Lâm Đào đồng quy vu tận.
Doanh Thừa Phong mặc dù phát hiện ra điều này nhưng ngoài mặt lại không chút biểu hiện khác thường nào, dường như lần đầu tiên đi vào cái thông đạo này.
Bước chân Lâm Đào bỗng nhanh lên một chút, chỉ vài bước là đã đi tới chỗ ngoặt của một động khẩu.
Doanh Thừa Phong thoáng cười lạnh trong lòng, bước chân nhanh hơn, bám sát phía sau.
Lâm Đào mặc dù lợi dụng tinh thần lực lượng của hắn, nhưng Doanh Thừa Phong sao lại không lợi dụng ngược lại đối phương? Khi hai bên đều có nhu cầu, hắn không muốn bởi vì chút hiểu lầm nho nhỏ mà trở mặt thành thù.
- Aaa...
Thân hình Lâm Đào hơi run rẩy một chút, lão bộc phát ra tiếng rống giận dữ, thê lương.
Doanh Thừa Phong đi tới bên người lão, đưa ánh mắt nhìn thì không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Ở trên mặt đất thông đạo có hai cỗ thi hài, chẳng qua hoàn toàn khác với lúc Doanh Thừa Phong rời đi. Hai bộ thi hài này đã chỉ còn lại toàn xương trắng, huyết nhục trên người bọn họ không còn chút nào. Ở chỗ hai bộ xương chỉ còn lại mảnh vụn quần áo, binh khí và phòng cụ để chứng minh thân phận của bọn họ.
Sắc mặt hơi thay đổi, Doanh Thừa Phong thoáng đưa tay che miệng, nhanh chóng đi lại một góc tường nôn khan vài tiếng.
Chỉ có điều, lúc này trong bụng hắn cũng không có gì, cho nên không nôn ra được cái gì cả.
Lâm Đào đột nhiên xoay người, từ trên thân thể lão phóng xuất ra sát khí nồng đậm tới cực điểm.
Nhưng mà, khi thấy được biểu hiện của Doanh Thừa Phong, sát khí trên người lão chậm rãi thu liễm đi. Doanh Thừa Phong nôn khan nửa ngày, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nói:
- Tiền bối! Đây là chuyện gì vậy?
Lâm Đào lạnh lùng nói:
- Người chết. Chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy qua sao?
- Người chết đương nhiên đã gặp qua, nhưng... - Doanh Thừa Phong đưa ánh mắt sợ hãi liếc nhìn về phía hai bộ xương, sau đó mới dời mắt đi nói:
- Nhưng bộ dạng như vậy thì lần đầu tiên nhìn thấy.
Lâm Đào than nhẹ mộ tiếng, nói:
- Đây là hai đồ nhi của ta. Bọn chúng phụng mệnh lão phu tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan tìm kiếm thiên... Vật kia. Ài! Đáng tiếc chính là, bọn chúng tuy rằng tìm được rồi nhưng không thoát khỏi độc thủ của nó.
Doanh Thừa Phong thoáng sửng sốt, nói:
- Ngài làm sao biết họ đã tìm được?
Lâm Đào trầm giọng nói:
- Ngươi xem xương cốt của bọn chúng.
Doanh Thừa Phong thoáng do dự một chút, dường như cuối cùng cũng lấy được dũng khí đưa ánh mắt nhìn hai bộ khung xương kia.
Hai bộ xương kia lộ ra làm cho lòng người lạnh lẽo, chỉ cần người có lá gan nhỏ sợ rằng khi nhìn thấy chúng đã lập tức thất thanh kêu lên.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi động, giống như muốn tiếp tục nôn mửa. Cũng may nửa ngày sau, hắn cuối cùng đã khôi phục được bình tĩnh, dùng ánh mắt nghi ngờ để đánh giá.
Đột nhiên, hắn kinh hô một tiếng:
- Xương cốt... Xương cốt của bọn họ đều màu đen.
Lâm Đào nắm chặt hai tay, trầm giọng nói:
- Không sai. Xương cốt của bọn chúng đều là màu đen, cái này chỉ có khả năng là bọn chúng bị vật kia hút hết máu trong cơ thể. Ài... Chẳng qua từ trên màu sắc của xương cốt thì bọn chúng sau khi chết mới bị hút máu. Điều này cho thấy bọn chúng không phải là khoanh tay chịu chết, mà hợp lực chống cự, sau khi hơn nửa máu trong cơ thể mất đi mới vì vậy mà mất mạng. - Lão thở dài một hơi n ói:
- Không phải bị vật kia hút máu mà chết thì cũng coi như là một vận may của bọn chúng.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi dương lên, trong lòng hắn thầm phục lão gia hỏa này đã nghiên cứu Huyết Bức tới mức thấu triệt rồi.
Chỉ từ trên màu sắc của bộ xương cốt đã có thể đoán đại khái ra được mọi việc.
Chẳng qua, lão tuyệt đối không thể ngờ được hai người này không phải bởi vì đồng lòng chống địch rồi chết, mà bởi vì nội chiến cho nên mới dẫn tới lưỡng bại câu thương.
Nếu hai sư huynh đệ bọn chúng có thể đồng tâm hiệp lực thì sớm đã có thể chạy thoát khỏi một kiếp này.
Lâm Đào vung tay lên, đánh mạnh về phía mặt đất. Quyền kình mạnh mẽ của lão tung ra liên tục chỉ thoáng chốc đã có thể tạo thành một chiếc huyệt động lớn trên mặt đất.
Lão vung tay lên một lần nữa, đem hai cỗ hài cốt đẩy vào trong chiếc huyệt.
Cũng không biết lão bởi vì thương tâm quá độ, quên mất không tháo hai kiện linh khí xuống mà trực tiếp đưa nó vào trong huyệt động cùng.
Rồi lão dùng tay mình hất đất đá ở xung quanh xuống huyệt động.
Doanh Thừa Phong cảm thán một tiếng, cái này gọi là người hết là hết, hắn cũng tiến lên thuận tiện giúp lão nhân chôn hai bộ thi thể. Hai tay không ngừng vun đất xuống huyệt động, trong lòng cũng không ngừng nghĩ:
- Đây chính là sư phụ các ngươi chính tay hợp táng các ngươi cùng một chỗ. Ân oán giữa các ngươi thì khi xuống hoàng tuyền hãy cố gắng mà giải quyết nốt.
Tuy rằng hắn cảm thấy được nếu như hai người này mà có lựa chọn như vậy tình nguyện dù phơi thây ngoài hoang dã, cũng tuyệt đối không muốn hợp táng cùng một chỗ.
Lâm Đào ở trước phần mộ vừa dựng lên đứng yên một lúc nói:
- Tiểu tử! Ta dám khẳng định vật kia gần đây, ngươi nhất định phải tìm ra nó.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Tiền bối! Thứ này nếu có thể giết hai cao đồ của ngài, nhất định không thể tầm thường được. Ngài vì sao phải kiên trì mạo hiểm tính mạng như vậy? Không bằng mời thêm vài người nữa trợ giúp.
Lâm Đào chậm rãi lắc đầu, mặt âm trầm không nói lời nào.
Lão làm sao lại không biết thiên niên Huyết Bức Vương không dễ đối phó, nhưng lão càng thêm biết nếu đem tin tức này truyền ra ngoài, như vậy với thực lực của lão thì đừng mong có thể nhúng tay vào.
Vì vật ấy, hắn phải hao phí hơn mười năm thời gian ở trong này, mắt thấy đại công sắp cáo thành thì sao có thể cam tâm buông tay.
Doanh Thừa Phong nhún vai, nói:
- Được rồi. Nếu ngài đã quyết định thì tiểu tử cũng chỉ đành nghe lệnh.
Hắn thu liễm tâm thần, đem tinh thần lực lượng phóng thích ra ngoài, tiến nhập vào trong linh khí.
Tiếp theo, tinh thần lực lượng trải qua khuếch đại cả chục lần bắt đầu phát tán ra xa.
Tinh thần lực vô hình vô sắc xuyên qua vách đá, xuyên qua không gian, dùng phương thức khó có thể hình dung lan tràn ra khắp nơi trong huyệt động.
Xa xa, một cỗ sát khí cường đại, tà ác, giống như ánh trăng giữa ban đêm tản mát ánh hào quang vô tận.
Hai mắt Doanh Thừa Phong đột nhiên trợn tròn lên, thân thể hắn hơi run rẩy, thần tình kinh hãi nói: