- Ám khí của vãn bối quả nhiên không thể làm gì được ngài.
Trong khoảng khắc chiếc chủy thủ phát nổ, sát khí cường đại trùng kích ra toàn bộ không gian xung quanh, vô số mạnh mang theo uy hiếp tử vong bay đi khắp nơi trong phòng thử binh khí.
Doanh Thừa Phong sớm có chuẩn bị cho nên cả người đã núp sau một đống chướng ngại vật, hơn nữa còn khởi động lực phòng ngự của tấm thuẫn và bộ đồ da, đem toàn bộ lực công kích của những mảnh vụn đó ngăn cản lại.
Nhưng mà, Phong Huống vẫn có chút không ổn.
Tuy nói, lão đã nhìn thấy kết quả do ám khí bùng nổ để lại, nhưng khi tự mình cảm thụ lực sát thương của loại ám khí này mới thấy được sự chênh lệch rất lớn. Cho nên lão cũng chỉ hơi đề phòng mà thôi, chứ không cho rằng loại ám khí này có thể tạo thành uy hiếp với hắn.
Nhưng khi tinh thần chi lực ẩn chứa sát khí của Doanh Thừa Phong đảo qua chủy thủ, dẫn phát lực lượng ẩn chứa bên trong đó mà trong lòng Phong Huống không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy phát lạnh.
Lão cảm ứng được, từ trên thanh chủy thủ tản mát ra khí tức khủng bố, cỗ khí tứ này cũng không phải chỉ có một đạo, mà là từ vô số mảnh nhỏ tạo thành.
Tuy rằng mỗi một đạo khí tức không được lão để vào trong lòng, nhưng khi mấy ngàn luồng khí tức chất chồng lại thì chúng sẽ bởi vì lượng mà thay đổi chất, không ngờ lại làm cho lão có cảm giác sởn tóc gáy.
Là một cường giả thành danh lâu năm, tốc độ phản ứng của Phong Huống đạt tới cực điểm. Lão quát lớn một tiếng, trên người lập tức xuất hiện một tầng ánh sáng, bao phủ lấy lão vào bên trong.
Ngay khi luồng ánh sáng này tỏa ra, chiếc chủy thủ kia cũng nổ tung cùng một lúc.
Tuy nói đại bộ phận mảnh nhỏ của chủy thủ đều bay đi khắp các hướng, nhưng do số lượng khổng lồ của nó, cho nên bất cứ phương hướng nào cũng có nhiều mảnh vụn bắn tới. Chỗ Phong Huống đứng tuy rằng khá xa nhưng vẫn có mười mảnh vụn bắn tới, mỗi một mảnh nhỏ có lực tấn công tương đương với một đòn toàn lực của cường giả thập tầng chân khí. Một khi mười đòn công kích tập trung tại cùng một chỗ thì sức phá hoại sinh ra đủ để vượt qua cùng cấp bậc.
Nếu đó là Doanh Thừa Phong thì cho dù gã có cả bì giáp và tiểu thuẫn phòng ngự cũng rất khó mà toàn vẹn.
Nhưng Phong Huống thì khác. Trên người hắn, ánh sáng màu trắng đột nhiên xoay tròn giống như một cái bánh xe đang quay.
Mỗi một mảnh nhỏ tiến vào trong lốc xoáy lập tức bị lực lượng cực mạnh kéo cho quay vòng. Trong quá trình quay đó, năng lượng của chúng từ từ bị tiêu hao gần như mất hết. Cuối cùng hóa thành hư ảo, chỉ còn là những miếng sắt vụn từ trong lốc xoáy rơi xuống.
Chỉ trong chốc lát, ánh sáng trắng biến mất, đồng thời trước mặt Phong Huống có một loạt tiếng "lạch cạch" vang lên.
Cúi đầu nhìn xuống những miếng sắt chỉ to bằng cái móng tay, Phong Huống cảm thấy ớn lạnh.
Lão cười khổ rồi lên tiếng:
- Thừa Phong! Uy lực của thứ ám khí này không hề tầm thường. Nếu như sử dụng nó một cách hợp lý thì ngay cả lão phu cũng có khả năng bị chết như thường.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình lên tiếng:
- Phong sư tổ! Người quá khiêm nhường rồi. Linh khí hộ thân của ngài hết sức lợi hại, cho dù ám khí có nổ tung cũng không thể làm cho người bị thương được.
Phong Huống lắc đầu nguầy nguậy, nói:
- Ngươi nhầm rồi. Ít nhiều thì lão phu cũng có sự chuẩn bị từ trước. Hơn nữa vị trí đứng lại khác. Nếu đứng đối diện để đón thì... ha ha! Kết quả thực sự là khó nói.
Tuy rằng vừa rồi lão sử dụng lực lượng phòng ngự làm cho hơn trăm miếng sắt biến mất khiến cho chỉ còn lại một chút những mãnh vụn sót bắn tới mà thôi. Nếu như lão ở đứng vị trí trung tâm chủy thủ nổ tung, phải đối mặt với cả vạn miếng sắt tấn công thì có lẽ linh giáp phòng ngự của lão cơ bản cũng bất lực.
Chỉ với lực lượng của lão thật sự không dám khẳng định sống sót trong đám loạn kích đó.
Sau khi thở dài một tiếng, ánh mắt của Phong Huống nhìn Doanh Thừa Phong có chút gì đó khác thường.
Tu vi chân khí của tiểu gia hỏa này hiện giờ mới chỉ là thất tầng, ở trên con đường tu luyện Linh Sư mới chỉ vừa tạo lập được cơ sở. Vậy mà dưới cơ duyên xảo hợp, tiểu tử này lại có thể chế tạo được linh khí uy hiếp tới lão.
Cho dù loại linh khí này là loại ám khí tiêu hao, thì đây cũng là chuyện tương đối giỏi rồi.
Nếu để cho tiểu tử này có không gian trưởng thành, để thực lực của hắn đạt tới mức như lão thì còn làm ra chuyện kinh thế hãi tục nào nữa?
Trong lúc mơ hồ, lão có vài phần chờ đợi. Có lẽ, tiểu tử này ngày sau thật sự có thể trở thành một người có thể khiêu chiến đại nhân vật trong Linh Đạo thế gia.
Sau một lát, Phong Huống thôi suy nghĩ, nói:
- Thừa Phong! Sau này ngươi có dự định gì không?
Doanh Thừa Phong giật mình nói:
- Tiểu tử muốn ở bên ngài tu luyện linh đạo.
Phong Huống hơi gật đầu, nói:
- Linh đạo tự nhiên là cần phải tu luyện. Nhưng với thiên phú của ngươi, muốn phát huy ưu thế của mình tới mức cao nhất thì không chỉ vùi đầu, đóng cửa tu luyện là có thể được.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời:
- Xin sư tổ chỉ bảo.
Phong Huống nghiêm túc nói:
- Lực tinh thần của ngươi không hề yếu, trong đám linh sư cùng cấp bậc có thể nói là vô cùng xuất sắc. Hơn trong lực tinh thần của ngươi ẩn chứa sát khí. Đây chính là cánh tay đắc lực của ngươi.
Âm thanh của lão đột nhiên trở nên sắc bén:
- Có điều sát khí trên người ngươi vẫn còn yếu. Mặc dù hiện tại có thể ứng phó, nhưng nếu ngươi trở thành cường giả sư cấp thì sát khí đó lại trở nên rất yếu.
Doanh Thừa Phong hết sức thông minh nên hiểu ngay ý của lão: - Ngài muốn vãn bối ra ngoài tu luyện, mở rộng... a! Tích lũy sát khí?
Vốn hắn định nói là tăng cường giết chóc nhưng nghĩ lại có chút hơi quái vì vậy mà mới thay đổi. Có điều cách thức tích lũy sát khí cũng chỉ có thể thông qua việc liên tục giết chóc. Vì vậy mà lời nói của hắn lại trở thành giấu đầu hở đuôi.
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Tiểu tử ngươi nói không sai. Những người như chúng ta mặc dù tu luyện Linh Đạo so với Linh Sư bình thường thì có thể đi xa hơn, nhưng phải trả giá cũng nhiều hơn vài lần. Loại quá trình tích lũy sát khí này cũng chỉ có những Linh Sư như chúng ta mới có thể đi làm.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nói:
- Sư tổ! Ông trời thủy chung vẫn luôn công bình, muốn có được thành tựu cao thì phải trả giá cố gắng rất nhiều.
Trên mặt Phong Huống hiện lên một nụ cười vui mừng, lão nhìn Doanh Thừa Phong càng lúc càng thấy hài lòng.
Trước khi nói những lời này, lão còn có chút lo lắng Doanh Thừa Phong sẽ chống đối hay không với lời của lão.
Bởi vì ở trong Khí Đạo Tông, ngoại trừ lão ra những Linh Sư còn lại một khi xác định thân phận, lập tức được bảo vệ giống như trân bảo. Loại chuyện nguy hiểm như tích lũy sát khí này vĩnh viễn không bao giờ phát sinh trên người bọn họ.
Lão lo lắng Doanh Thừa Phong cũng nghĩ hưởng thụ cuộc sống an nhàn không có nguy hiểm này.
Mặc dù nói làm như vậy thì sẽ không gặp được nguy hiểm, nhưng một lúc sau, nhất định sẽ mài mòn ý chí chiến đấu của hắn. Ngoài ra, sát khí ẩn chứa trong tinh thần lực lượng của hắn còn không thể tiến lên mà còn thụt lùi đi, thậm chí cuối cùng sẽ hoàn toàn tiêu biến mất.
Nếu như quả thật như vậy thì thật sự quá đáng tiếc.
Cũng may Doanh Thừa Phong cũng hiểu sâu được đạo lý đó, đối với việc ra ngoài để tích lũy thêm sát khí cũng không hề bài xích.
Đưa tay vào trong người, Phong Huống lấy ra một chiếc túi nhỏ, nói:
- Tích lũy sát khí và tu luyện Linh Đạo chính là hỗ trợ lẫn nhau, giống như hai chân đi ở trên đường, thiếu một cái cũng không được. Đây là ba tờ phù lục bảo mệnh lão phu đòi được cho ngươi, ngươi hãy cầm lấy phòng thân đi.
Doanh Thừa Phong cung kính nhận lấy, hắn nhìn chiếc túi nhỏ trong tay, thần tình đầy vẻ tò mò.
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Phù lục cũng là một trong các nhánh của Linh Đạo, chẳng qua người tu luyện chúng rất ít, cho nên chưa từng lưu truyền rộng rãi. Nhưng Phù Đạo Chi Thuật cường đại vô cùng, nếu như có thể tu luyện tới cảnh giới đăng phong tạo cực thì có uy lực dời non lấp biển, nghiêng trời lệch đất.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi khí lạnh, hắn tự nhiên biết Phong Huống đối với người tu luyện Linh Đạo tuyệt đối không nói lung tung, lão nếu nói chiếc phù lục này có uy lực như thế thì khẳng định sẽ không sai.
Phong Huống rung đùi đắc ý, nói:
- Lão phu đem phương pháp sử dụng phù lục này truyền lại cho ngươi. Ha ha... Vì có được ba chiếc phù lục này mà lão phu phải tốn không ít khí lực đâu.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong đảo qua người Phong Huống từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ: "Những vết bầm tím trên trán lão nhân gia và vết rách trên quần áo chẳng lẽ cũng vì vậy mà bị sao?"
Phương pháp luyện chế phù lục có lẽ rất khó, nhưng cách sử dụng lại rất dễ dàng.
Chỉ cần cầm phù lục trong tay, đem tinh thần lực lượng rót vào trong đó để dẫn phát lực lượng ở bên trong đó.
Như vậy chỉ cần là Linh Sư có tinh thần lực lượng cầm trong tay chiếc phù lục này thì nhất định có thể dẫn phát nó.
Phong Huống nói lại một lần nữa, rồi cẩn thận dặn dò:
- Ba cái phù lục này uy lực không hề nhỏ, nó chính là đồ bảo mệnh cho ngươi. Ngươi ra ngoài thí luyện, nếu gặp phải nguy hiểm thì hãy kích phát lực lượng của phù lục. Ha ha... Ba cái phù lục có thể bảo vệ tính mạng ngươi ba lần. Chẳng qua... - Lão nghiêm túc nói:
- Nếu ngươi dùng hết hai tờ, vậy không được tiếp tục thí luyện bên ngoài nữa, bằng bất cứ giá nào ngươi cũng phải quay trở về sơn môn cho lão phu. Nhớ kỹ chưa?
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng trở nên ấm áp, nói:
- Vãn bối hiểu.
Phong Huống khẽ hài lòng vuốt râu, ánh mắt nhìn về phía xa, nói:
- Ám khí như vậy ngươi có thể chế tạo vài thanh, trong lúc nguy cấp có lẽ còn có thể cứu ngươi một mạng.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, chuyện này quan hệ tới an nguy tính mạng của hắn, cho dù là Phong Huống không nói thì hắn cũng tuyệt đối không quên.
Khẽ phất tay, Phong Huống nói:
- Lão phu cho ngươi ba ngày để chuẩn bị, sau ba ngày thì cầm lệnh bài của lão phu tới Chấp Pháp Đường đưa tin, để cho bọn họ tìm cho ngươi chỗ tốt nhất để tu luyện. Đi đi.
Doanh Thừa Phong chắp tay vái chào với Phong Huống, sau đó lựa chọn hơn mười thanh chủy thủ rời đi.
Hắn phải lợi dụng tốt khoảng thời gian ba ngày để rèn ra vài thứ.
Chỉ bằng vào ba cái phù lục cùng với mười chiếc ám khí này, cho dù là hắn gặp phải cường giả như Phong Huống cũng tự tin có thể bảo vệ được mình.
Chờ hắn ly khai khỏi phòng thử binh khí, thân hình Phong Huống lóe lên một cái đã đi tới góc phòng. Lão ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn những dấu vết ở trên vách tường mà vẻ mặt có chút cảm khái.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng, tự nói một mình:
- Tiểu tử này thật không đơn giản. Nếu sớm biết hắn có loại năng lực này lão phu cần gì phải vung tay vung chân với sư huynh. - Lão lắc lắc đầu, bật cười nói:
- Quên đi. Có thêm ba cái phù lục là có thêm ba lần cơ hội bảo vệ tính mạng, cuối cùng có thể đạt tới mức nào thì phải xem vào vận mệnh của hắn...