Tào Tặc

Chương 121: Một hảo hán, ba người giúp




Tào Bằng mỉm cười nói:

- Điển thúc phụ! Con không phải nói ở trên đó...mà là trong triều đình. Hiện giờ Gián Nghị đại phu có quan hệ hợp tác với cha. Tứ ca của đệ còn làm Bắc Bộ úy ở Lạc Dương cùng với chức Tây Bộ đốc bưu tào duyện. Tướng quân Nguyên Nhường và đại ca của ta có quan hệ rất tốt, hơn nữa tỷ phu và Quách Tế Tửu có tình đồng môn. Cha tới Huỳnh Dương thì còn gì rắc rối?

Điển Vi nghe thấy vậy thì bừng tỉnh. Tất cả những người còn lại đều gật đầu.

Vô tình Tào gia tới Hứa Đô đã tạo ra một tấm lưới lớn. Mặc dù tấm lưới đó còn rách rưới nhưng cũng đã hình thành nên quy mô đơn giản.

Tào Cấp trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói:

- Thúc Tôn! Nếu ngươi cảm thấy rắc rối thì thôi. Có điều ta thấy Bằng nhi nói cũng có lý. Mẹ ngươi ở lại chăm sóc a Nam, một mình ngươi đi Hải Tây đúng là phải có người. Có Bằng nhi đi theo ngươi, a Nam cũng yên tâm hơn. Vẫn là câu nói đó. Đừng có thấy Bằng nhi nhỏ tuổi nhưng kiến thức không hề kém. Không chừng còn có thể giúp ngươi được một chút...

- Chuyện này...

- Tỷ phu! Huynh thấy ta làm liên lụy tới huynh sao?

Tào Bằng giận tới tái mặt.

- Hay là huynh trở thành huyện lệnh Hải Tây nên không coi ta ra gì?

Câu nói này đúng là hơi nặng. Đừng có thấy Đặng Tắc lớn hơn Tào Bằng rất nhiều nhưng cũng không chịu nổi khi nghe Tào Bằng nói vậy.

- Ta không có ý đó. Có điều tình hình Hải Tây rất phức tạp, có khả năng gặp nguy hiểm.

- Chính vì vậy mà đệ mới muốn đi cùng với huynh. - Tào Bằng nói xong đứng dậy quát to:

- Người đâu! Mang đao của ta tới đây.

Hạ Hầu Lan cầm một thanh đao vội vàng đi tới.

Tào Bằng không nói hai lời, cầm lấy thanh đao rồi nhấn lò xo. Một âm thanh vang lên, thanh đao biến thành trường đao.

- Tỷ phu! Huynh đừng nghĩ rằng ta vẫn là tiểu a Phúc trước đây. Võ nghệ của ta có lẽ không so được với Điển thúc phụ, không sánh được với đại thúc Chu Thương nhưng người bình thường cũng không phải là đối thủ của đệ. Nếu huynh không tin, ta có thể múa cho huynh xem, đồng thời để cho Điển thúc phụ có lời bình...

Vừa nói, thân hắn giống như du long, thân theo đao đi, đao xoay theo người mà vũ động.

Lúc mới đầu, Đặng Tắc còn có thể nhìn rõ đâu là người, đâu là đao. Nhưng khi trường đao của Tào Bằng múa càng lúc càng nhanh, ánh đao lóng lánh, đao vân quay cuồng. Toàn thân y gần như bao phủ trong ánh đao. Đặng Tắc ngồi sau bàn không còn thấy rõ bóng Tào Bằng. Một làn đao khí từ từ tỏa ra khắp nơi.

Vương Mãi cầm chiếc đũa ném ra. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, rồi trong nháy mắt chiếc đũa bị cắt thành nhiều đoạn.

- Đao tốt. Đao pháp hay. - Điển Vi thấy vậy vỗ tay khen ngợi. Có điều y cũng không nhận ra Tào Bằng dùng đao pháp gì.

Đây chính là Thiên Cương đao trong Bạch Viên thông bối quyền. Kiếp trước, Tào Bằng không sở trường về đao pháp nhưng bây giờ cũng đã luyện được một thời gian. Vì vậy mà khi hắn sử dụng Thiên Cương đao cũng khiến cho Điển Vi gật đầu liên tục.

- Thúc Tôn! Nếu như một chọi một thì a Mãn và Đại Đầu muốn hơn a Phúc cũng phải mất năm mươi chiêu. Đầu Hổ có lẽ có thể đánh ngang tay với a Phúc, cho dù muốn hơn cũng phải mất trăm chiêu mới có thể thắng. Còn Đại hùng thì nếu đánh nhau thật chưa chắc đã là đối thủ của a Phúc.

Câu nói của Điển Vi khiến cho Đặng Tắc giật mình. Cái mạng của y là do Vương Mãi liều chết cứu ra. Bản lĩnh của Vương Mãi thế nào y cũng biết. Một vài đại hán bình thường không phải là đối thủ của Vương Mãi.

Mà nay Vương Mãi dẫn khí nhập cốt đã tới một cảnh giới mới vậy mà muốn thắng a Phúc lại khó khăn như vậy? Suy nghĩ của y vì vậy mà cũng có chút thay đổi.

Làm sao mà y không muốn đưa những người này đi cùng? Một người ở nơi đất khách quê người có thể nói là thân cô thế cô. A Phúc có bản lĩnh, hơn nữa lại luôn xuất hiện những suy nghĩ cổ quái... Có lẽ mang hắn theo cũng là một chuyện tốt.

Sở dĩ Tào Bằng muốn rời khỏi Hứa Đô, nguyên nhân cũng rất đơn giản. Gần nhất hắn muốn đi gặp Lã Bố. Dù sao thì đó cũng là mãnh tướng số một trong Tam quốc. Xích Thố, Lã Bố đều là những cái tên nổi tiếng sau này. Nếu sống lại ở thời tam quốc mà không được nhìn thấy Lã Bố thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Điểm thứ hai, sau này khi Tào Tháo chinh phạt Viên Thuật xong, Tào Tháo và Hán đế sẽ có xung đột. Vì vậy mà Tào Bằng cũng không muốn ở Hứa Đô, bởi vì nơi này sẽ xảy ra một cơn lốc. Nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào. Nói cho cùng thì vẫn là câu cửa miệng, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Đối với những người ở Hứa Đô, Tào Bằng chỉ là một con muỗi không đáng kể.

Còn có điều quan trọng nhất, Tào Bằng cảm thấy bản thân ở lại Hứa Đô không có nhiều ý nghĩa. Ở đây có quá nhiều nhân vật khủng bố. Bản thân hắn nếu tiếp tục ở lại sẽ chịu áp lực rất lớn. Chẳng hạn như lúc nói chuyện với Quách Gia, hắn luôn cảm thấy áp lực.

Cho dù là ai thì cũng phải cố gắng hết sức để giao lưu. Hắn hy vọng có thể nhân cơ hội này mà tăng thêm một chút kinh nghiệm, đồng thời cảm nhận phong cảnh của tam quốc.

Có điều, Tào Bằng cũng không nói những điều đó với bất cứ ai.

Đặng Tắc do dự một chút rồi trầm giọng nói: Bạn đang xem tại -

- Chuyện này sẽ bàn sau. Để cho huynh suy nghĩ một lúc.

- Vậy huynh cứ từ từ mà suy nghĩ. Ta đi nói với tỷ tỷ.

Tào Bằng đứng dậy đi nhanh ra ngoài, đồng thời nói to:

- Ta nói với tỷ tỷ ở Quảng Lăng có rất nhiều mỹ nữ, tỷ phu không cho ta đi là có dụng tâm riêng.

- Này! Ngươi đứng lại cho ta.

Đặng Tắc liền bật dậy đuổi theo Tào Bằng.

Vương Mãi quay sang nhìn Vương Mãnh....

- Đầu Hổ! Nếu con muốn đi thì cứ đi.

- Thật không?

- Chỉ cần Thúc Tôn đồng ý cho a Phúc đi thì ta cũng cho con đi.

Vương Mãi không nói hai lời liền đứng dậy đi ra ngoài.

- Đầu Hổ! Con đi đâu?

- Giúp a Phúc nói chuyện với tỷ tỷ a Nam... Nếu Đặng đại ca không đồng ý cho a Phúc đi thì ta cũng nói với tỷ a Nam rằng a Phúc nói đúng.

Tào Cấp, Vương Mãnh, Điển Vi nhìn nhau rồi bật cười ha hả. Còn Đặng Tắc phải giải thích với Tào Nam một lúc. Cuối cùng mặc dù Tào Nam không nói gì nhưng có thể thấy được nàng cũng hơi nghi ngờ.

Nhưng Đặng Tắc tạm thời cũng không có thời gian nghĩ tới việc đó. Ngày hôm sau, y liền chuẩn bị lễ vật tới phủ Thượng thư để gặp Tuân Du. Tốt xấu gì thì Tuân Du cũng có ân với y. Không cần biết động lực của gã là gì nhưng tóm lại thì cũng giúp Đặng Tắc một chút. Hơn nữa gã còn tặng lễ vật rất nhiều. Nếu như không đáp lễ thì đúng là để cho người ta chê cười.

Còn Tào Bằng thì ở lại trong phủ giúp Trương thị thu dọn.

Đám người Chu Thương ở tiền viện. Nơi này cũng rộng với rất nhiều phòng. Mười mấy tỳ nữ thì ở hậu trạch do Hồng nương tử quản lý.

Trương thị không có thời gian để ý tới đám tỳ nữ đó. Người mà nàng tin tưởng nhất đó chính là Hồng nương tử. Vì vậy mà Hồng nương tử nhanh chóng trở thành quản sự trong Tào phủ.

Đối với chuyện này Tào Bằng không hề có ý kiến...

Đặng Cự Nghiệp là người thật thà liền làm tùy tùng cho Tào Cấp. Đừng có thấy Tào Cấp chỉ là một giám lệnh nho nhỏ với bổng lộc sáu trăm thạch nhưng theo quy định thì y có đủ tư cách để lập cho mình một tổ chức. Đương nhiên bổng lộc của những người đó phải do Tào Cấp bỏ ra. Không chỉ có Đặng Cự Nghiệp mà ngay cả Quách Vĩnh, Tào Cấp đều phải bỏ tiền. Quách Vĩnh phụ trách sổ sách, văn án. Đặng Cự Nghiệp không có nhiều bản lĩnh nhưng được cái cần mẫn có thể chạy việc và làm nhiều thứ... Chỉ cần nói rõ là làm cái gì thì Đặng Cự Nghiệp sẽ làm. Tổng thể mà nói thì Tào Cấp hoàn toàn yên tâm với y.

Trong tiết thu, ánh nắng hết sức rực rỡ...

Tào Bằng tìm người dựng ở phía sau một cái giá, sau đó treo một cái nồi lên. Tiểu Đặng Ngải được tắm dưới ánh nắng mặt trời.

- Tiểu Ngải ơi tiểu Ngải... Ngươi có phải là Đặng Ngải trong lịch sử kia không?

Tào Bằng hết sức buồn rầu vừa trông nôi vừa nói. Vấn đề này làm cho hắn suy nghĩ rất lâu. Sau khi biết cháu trai của mình tên là Đặng Ngải, hắn cũng hơi thấy buồn rầu. Không biết Đặng Ngải này có phải là Đặng Ngải đó hay không?

Truyện convert hay : Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần, Đừng Hắc Hóa