*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thôi." Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, Xương Long đế cảm thấy không thể để nhi tử mình bị ủy khuất, vì vậy bỏ qua ý tưởng để cho nữ nhi Đỗ gia trở thành Thái tử phi.
"Trẫm sẽ xem cho con một chút." Xương Long đế thở dài, " Lúc trẫm lớn cỡ như con vậy, bên cạnh cũng không thiếu người."
Thái tử chỉ không nghe hai câu phía sau này, đứng dậy làm một đại lễ với Xương Long đế: "Đa tạ phụ hoàng chăm sóc nhi thần."
"Mặc dù sinh ở hoàng gia, rất nhiều chuyện không thể tùy tâm sở dục, nhưng trẫm cũng không muốn con tìm Thái tử phi mà cả hai nhìn nhau lại sinh chán ghét." Xương Long đế khoát tay, "Nếu có nữ tử thân phận thích hợp, con lại có hảo cảm, có thể nói trước cho trẫm."
Thái tử nói : "Phụ hoàng, chẳng qua nhi thần có chút kén chọn ở việc hôn sự, nhưng cũng không say mê với tư tình nhi nữ. Nếu ngài muốn cho nhi thần hữu tình hữu ý đối với vị quý nữ kia, vậy cũng khó khăn."
"Lăn lăn lăn." Xương Long đế nghe nói như thế muốn giận , phất tay đuổi Thái tử trở về đi ngủ.
"Giờ thần cáo lui trước." Thái tử rất thức thời mà chuẩn bị lăn.
"Đợi một chút." Xương Long đế ném cho Thái tử một hồng bao, "Cầm đi, bao áp tuổi."
"Đa tạ phụ hoàng." Thái tử cất hồng bao đi.
Xương Long đế lại bắt đầu thở dài, hi vọng sang năm, có thể có mấy đứa cháu muốn hồng bao.
Sau khi Thái tử đi, cha già Xương Long đế quan tâm, lại phái người cũng tặng cho mỗi hoàng tử công chúa hồng bao. Đại Tấn có một thói quen, mỗi đêm trừ tịch thì trưởng bối cho hậu bối chưa thành hôn hồng bao. Mặc dù hắn có 5 nam 4 nữ, hơn nữa tuổi cũng không nhỏ, nhưng không có một ai thành thân.
Hoàng đế cũng phiền hôn sự con cái.
Huynh muội Hoa gia trở lại Hoa phủ đã khuya lắm rồi, rửa mặt nằm ở trong chăn mềm mại, Hoa Lưu Ly ôm hoài niệm đối với cha mẹ, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai nàng ngủ thẳng rất trễ mới rời giường.
"Một năm mới bắt đầu là mùa xuân, một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm." Hoa Trường Không thấy Hoa Lưu Ly chưa có tỉnh ngủ, "Hôm nay là mùng một năm mới, muội ngủ trễ như thế?"
"Năm mới mùng một có thể ngủ nướng, ngụ ý một năm này muội cũng có thể ngủ nướng, triệu chứng tốt." Hoa Lưu Ly dùng xong bữa ăn sáng, tinh thần đã từ từ khôi phục, "Tam ca, hôm nay đi ra ngoài một chút đi, mùng một tránh ở nhà đọc sách, muốn xem sách một năm."
"Ngụy biện." Hoa Trường Không đưa tay bắn cái trán của nàng, "Ca dẫn muội đi ra ngoài một chút."
Đầu năm bên ngoài sẽ rất náo nhiệt, huynh muội bọn họ đợi ở trong phủ, quả thật có chút vắng lặng. Hoa Trường Không biết, muội muội đang nhớ phụ thân cùng mẫu thân.
Huynh muội hai người thay y phục xong liền ra cửa, Hoa Trường Không biết muội muội lười biếng không muốn đi đường, cố ý để cho người làm bao bọc xe ngựa, mới mang theo nàng đi ra ngoài.
Trên đường cái quả nhiên đầy ắp người, có người bán hàng rong tươi cười khắp nơi, có hài tử nghịch ngợm nháo muốn mua ăn vặt, còn có nam nữ trẻ tuổi thẹn thùng xấu hổ đi cùng một chỗ, cho dù bốn phía là đám người chật chội, cũng không cách nào tách tình ý ngọt ngào giữa bọn họ.
Hoa Trường Không biết Hoa Lưu Ly thèm ăn, như trộm mua một chút ăn vặt nhét vào xe ngựa, nhỏ giọng nói: "Không được ăn quá nhiều, đồ phía ngoài không sạch sẽ."
"Tam ca có tâm ý, muội sẽ coi là không thích ăn những thứ này, cũng sẽ quý trọng." Hoa Lưu Ly vén rèm cửa sổ xe lên đối dịu dàng cười một tiếng với Hoa Trường Không, để rèm xuống, mới cùng Diên Vĩ dựa đầu vào phân chia đồ ăn vặt.
"Kinh Thành thật là một địa phương tốt." Hoa Lưu Ly cảm khái, "Nam bắc hai nơi đông tây hai phương, tất cả đồ ăn ngon, cũng có thể tìm được ở kinh thành."
Cũng không trách người Kinh Thành không nhìn xa, mỗi ngày ăn quá no, lúc rỗi rãnh không có chuyện gì làm, không phải muốn tìm chút chuyện ra ngoài?
Trên đường cái thỉnh thoảng có nha sai đeo đao của Kinh Triệu Phủ tuần tra qua, các hàng rong thấy nha sai cũng không sợ, quen biết còn sẽ chủ động chào hỏi, cảnh tượng vui vẻ phồn thịnh.
Hoa Lưu Ly đại khái có thể hiểu, vì sao phụ thân tôn sùng Đương