Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1494




Lúc này Vệ Khang cũng đã hồn vía lên mây, thanh Hỗn Độn thần thương kia của Khương Tư Nam quét ngang hư không bốn phía, phong mang không gì sánh nổi, bây giờ hắn đã chống đỡ đến cực hạn, căn bản không phải đối thủ của Khương Tư Nam.

Vừa nghe thấy lời Tần Minh, hắn lập tức không nói nửa lời, cấp tốc bay đến nơi xa.

- Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!

Khương Tư Nam cười lạnh một tiếng, đạp ra một bước, cả người hóa thành một đạo thần hồng, ngang trời mà đến.

Hơn nữa một đạo quang mang mênh mông bắn ra từ trên lồng ngực Khương Tư Nam, tốc độ Vệ Khang tức thì biến chậm đi nhiều, Khương Tư Nam dễ dàng đuổi tới hắn sau lưng hắn.

- Cái gì?! Cánh nhiên là lực lượng thời gian?

Vệ Khang kinh hồn bạt vía, trong mắt đầy vẻ kinh hãi khó mà tin tưởng.

Phốc!

Hắn hơi cắn răng, đột nhiên phun ra một búng máu tươi, lúc này chỉ nghĩ làm cách nào để thoát được một mạng, hơi đâu còn lo lắng cái khác? Đồng thời trong lòng hắn cũng hối hận không thôi, nếu sớm biết tiểu tử Khương Tư Nam này khủng bố như thế, đánh chết hắn cũng không dám bám theo.

- Nhưng mà, đã muộn!

Cho dù hắn lấy tinh huyết thúc giục, để tốc độ gia tăng một đoạn lớn, nhưng dưới lực lượng giảm tốc của thời gian, nháy mắt phong mang Hỗn Độn thần thương đã đi đến sau lưng.

- Đừng mà...

Vệ Khang kêu thảm một tiếng, trong mắt đầy vẻ không cam tâm và hối hận, nhưng cả người đã bị Hỗn Độn thần thương xuyên thủng, toàn bộ tinh huyết, nguyên thần đều bị Hỗn Độn thần thương hấp thu sạch sẽ.

Liền cả vô số điểm tinh mang tràn ra trên chiếc cung lớn kia cũng bị Hỗn Độn thần thương hấp thu, đồng thời chỉ tích tắc đại cung đã biến thành một mảnh sắt vụn.

- Cái gì?!

Tần Minh nghe được tiếng kêu thảm của Vệ Khang, càng là kinh hồn bạt vía, hoảng không chọn lộ cực tốc tháo chạy tới tiền phương, di chuyển ra ngoài hư không, cuống cuồng phi hành trong hoang dã.

- Tốc độ ngươi quá chậm!

Một khắc sau, thanh âm nhàn nhạt của Khương Tư Nam đã vang lên bên tai Tần Minh, khiến hắn sợ đến toàn thân run rẩy, trong mắt đầy vẻ kinh khủng.

Lúc này hắn làm gì còn tia chiến ý nào? Cơ hồ sắp bị Khương Tư Nam dọa cho phá đảm!

Đường đường cường giả Đại La Kim Tiên viên mãn, chỉ thiếu một bước nhỏ nữa thôi là có thể đạp tới cảnh giới bán bộ Tiên Vương, cánh nhiên bị một tên bát tinh cổ thần mới vừa đột phá đuổi giết cho trốn chui trốn nhủi như chuột.

- Tha ta... Một mạng...

Tần Minh chỉ còn kịp nói ra bốn chữ, khắc sau Hỗn Độn thần thương cũng đã xuyên thủng lồng ngực hắn, trực tiếp hút khô hắn thành xác không, sau đó khẽ run lên, nháy mắt liền tiêu thành tro bụi.

Chớp mắt, hai đại hộ pháp của Côn Trạch Thánh vương đều thân chết nói tiêu.

- Chiến đấu ở đây ba động quá lớn, chỉ sợ sẽ dẫn lên người có tâm chú ý, nên rời đi trước thì hơn!

Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, cả người lập tức xé nứt hư không, thi triển Đại Na Di chi thuật, rời khỏi nơi này.

Mà hắn vừa rời đi lâu, liền có vài đạo thần niệm vô cùng cường đại nhìn quét khu vực này một phen, sau cùng không thu được kết quả gì mới chậm rãi tán đi.

...

Thiên Đình Nhân tộc.

Nghe nói ở thời kỳ viễn cổ, chín tầng trời Tiên giới có một đại thế lực chí cao vô thượng, được xưng là Viễn Cổ Thiên Đình.

Viễn Cổ Thiên Đình chỉ huy chu thiên, là trung tâm của Chư Thiên vạn giới, tất cả thế lực, Thánh Địa, tông môn, cổ tộc đều thần phục dưới trướng Viễn Cổ Thiên Đình.

Chỉ là đến sau bởi vì một trận đại kiếp cuốn sạch Chư Thiên, khiến Viễn Cổ Thiên Đình phân liệt tan rã, thế nên trọn cả chín tầng trời Tiên giới mới có cục diện như bây giờ.

Tuy Viễn Cổ Thiên Đình tan biến, nhưng một bộ phận truyền thừa của Viễn Cổ Thiên Đình vẫn được người giữ lại, nhờ đó có người kiến lập Thánh Địa, có người kiến lập cổ tộc lánh đời, mà số được đến nhiều truyền thừa nhất là Nhân tộc và Yêu tộc.

Nhân tộc kiến lập Thiên Đình Nhân tộc,

Yêu tộc thì kiến lập Thiên Đình Yêu tộc, hai bên địch thị lẫn nhau, đều tự xưng là người thừa kế chính thống của Viễn Cổ Thiên Đình, hận không thể tiêu diệt đối phương, độc chiếm truyền thừa Viễn Cổ Thiên Đình.

Chỉ là vô số năm tháng qua đi, hai đại Thiên Đình cũng dần dần suy thoái, hiện nay trong toàn bộ Tiên giới, cường giả cấp Đế đều tiến vào trong Hỗn Độn vực hải, số ở lại cường đại nhất cũng chẳng qua là bán bộ Tiên Đế.

Thế nên hiện nay thực lực Thiên Đình Nhân tộc và Thiên Đình Yêu tộc cũng chỉ tương đương với Thánh Đại cấp Đế.

Thậm chí, hiện nay thực lực Thiên Đình Nhân tộc còn không bằng Thần Tiên học viện.

Hùng Thiên Đô chính là đô thành Thiên Đình Nhân tộc, thống soái ức vạn dặm thổ địa Trung Châu, đứng sừng sững ở trung tâm Thái Tiêu Thiên.

Đây là một tòa cự thành vô cùng khổng lồ.

Tường thành cao vạn trượng, toàn thân tán phát ra quang mang thần bí, óng ánh không chút tì vết như là lưu do, là do một loại tiên kim thần bí chú tạo mà thành, bao phủ một khu vực phương viên mười mấy vạn dặm.

Tòa thần thành to lớn này khiến rất nhiều thành trì đều phải u ám thất sắc trước mặt nó.

Lúc Khương Tư Nam đứng trước cửa thành Hùng Thiên Đô, trong lòng cũng không khỏi tán thán không thôi, trên thần thành kia khắc họa phù văn đại trần, tán phát từng luồng thần mang vô cùng cường đại, nếu toàn lực phát động, chỉ sợ dù là cường giả Tiên Vương tiến vào cũng sẽ bị oanh giết thành bã trong nháy mắt.

Đây là Thánh Địa của toàn Nhân tộc, tuy giờ đã suy thoái, nhưng vẫn có được kiêu ngạo của chính nó.

Khương Tư Nam hiển lộ tu vi mình ở cảnh giới Thất Tinh cổ thần, chước nạp một khối tiên tinh, sau đó liền tiến vào trong Hùng Thiên Đô.

...

- Thu Nguyệt công chúa, thái tử điện hạ phân phó, trước khi đọ võ chiêu thân được cử hành, các ngươi không thể rời khỏi Tê Phượng điện! Thế nên, mời công chúa trở về cho!

Một nam tử trung niên thanh âm the thé, da mặt trắng nõn, bộ dạng ăn mặc như là thái giám, trên mặt mang theo một tia da cười thịt không cười gằn giọng nói.

- Trần Cung Trần tổng quản, ngươi cũng dám ngăn trở ta, chẳng lẽ không sợ sư tôn trở về tìm ngươi tính sổ?

Một nữ tử tiếu lệ thân mặc váy dài đỏ thẫm, dáng người tha thướt lạnh giọng nói

- Thu Nguyệt công chúa đừng cầm lão tổ tông ra hù dọa tạp gia! Lần này lão tổ tông đi Hỗn Độn vực hải, tưởng muốn xung kích bình cảnh Đại Đế, ít nhất phải cần thời gian trăm năm, sợ là không kịp trở về cứu ngươi! Tạp gia chỉ nghe mệnh lệnh từ thái tử điện hạ, công chúa đừng khiến lão nô phải khó xử!

Trần Cung thoáng khom người, trên mặt mang theo ý cười khiêm nhường nhưng lại băng lãnh, khắp người tán phát ra khí tức cường đại, khiến nữ tử tiếu lệ trước mắt lập tức bị áp bách giật lùi ra sau.

Ba!

Cửa lớn cung điện bị trực tiếp đóng lại, Trần Cung cứ thế bàn tọa trước cửa cung điện, khí thế quanh thân dần dần trở nên mịt mờ.

- Đáng ghét! Tên tiện nhân thái tử kia giam lỏng chúng ta ở chỗ này, chúng ta căn bản không ra được, phải làm thế nào đây?

Trên mặt nữ tử tiếu lệ lộ ra một tia nôn nóng.

- Thu Nguyệt, đừng gấp! Lần này sư tôn đột nhiên rời đi, chỉ sợ là xảy ra chuyện gì, chúng ta không thể tự loạn trận cước, phải bình tĩnh mới có thể tìm được cách thoát thân!

Trong cung điện phú lệ đường hoàng, sau tấm bình phong đi ra ba nữ tử phong hoa tuyệt đại, một người khí chất hờ hững ôn uyển, một người ung dung đại khí, một người lại lãnh nhược băng sương.

Nếu Khương Tư Nam ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra, bốn người này chính là Phương Tình Tuyết, Diệp Tích Quân, Long Ngưng Tuyết và Long Thu Nguyệt.