Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 98: Đấu trường sinh tử




Đấu trường Hắc Sát, đã lâu rồi không trở lại. Cũng bởi quá lâu, nên tất cả điểm của hắn đều bị thu hồi, hắn trở lại thân phận Đấu sĩ vô danh.

Bách lão còn đang ngủ, bảo rằng thực lực hiện tại chưa đủ để luyện khí, cần nghỉ ngơi thêm một thời gian. Hắn tu luyện đã đạt đến bình cảnh nhất thời không có cách nào tăng tiến, ngồi không nhàn rỗi lãng phí thời gian, liền quyết định đến đây thực chiến.

Bên trong Đấu trường vẫn cực kỳ huyên náo, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng gì từ cuộc chiến bên ngoài. Hắn được sắp xếp ngẫu nhiên một trận chiến, nhưng chỉ một chiêu là hạ xong đối thủ.

Nói chung có chút nhàm chán, khi mà mười hai trận toàn thắng, đều là thắng áp đảo.

“Tiểu tử, ngươi tham gia đánh sinh tử đi! Phần thưởng gấp mấy lần kia kìa!”

Khối cầu đột nhiên cất tiếng. Quân giật mình tức điên lên, cái lão già chết tiệt này lúc nào cũng thế.

“Ta đến để tập luyện, không phải để giết người! Muốn nhiều phần thưởng thì đánh thêm vài trận là được!”

“Ngươi thật là, tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ. Thực lực của ngươi đã vượt xa so với đồng giai, chiến đấu thông thường không còn nhiều ý nghĩa nữa. Chỉ trong sinh tử mới có thể bộc phát hết tiềm năng của mình!”

“Mặc kệ ông, ta không thích!”

“Cái đồ sợ chết. Ngươi không đánh sinh tử thì ta không giúp ngươi rèn pháp khí nữa!”

“Thế thì ông cũng đừng hòng có được cái tàn hồn kia!”

“Ngươi…ngươi…”

Bách lão liền đổi giọng:

“Hay là thế này, chúng ta sẽ tìm những tên nào khét tiếng ở đây rồi thách đấu chúng. Những kẻ hay làm điều xằng bậy ai cũng ghét, chết là xứng đáng. Ngươi có giết chúng cũng không ảnh hưởng đến bản tâm!”

“Những kẻ đấy đều có thực lực rất mạnh mới có thể càn quấy!”

“Tính mạng của ta và ngươi dính liền nhau, làm sao ta để ngươi chết được! Kẻ địch thực sự của ngươi còn mạnh hơn thế hàng chục, thậm chí hàng trăm lần. Ngươi thân cô thế cô, phải dựa vào bản lĩnh của mình mới có thể sống sót được!”

Quân suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý. Hắn dùng mấy viên linh thạch trung phẩm, gạ lấy được thông tin của vài kẻ hay gây rối ở đây.

“Tên này được này: Ngụy Khai, đấu sĩ cấp năm, tính tình hung hăng bạo lực, khi thi đấu thường ra tay nặng nề đánh trọng thương, tàn phế đối thủ, thậm chí từng một lần giết người. Đã bị trừng phạt nhưng tính xấu không bỏ…”

Hắn cùng Bách lão bắt đầu tính toán. Đấu sĩ cấp năm, chí ít tu vi cũng rơi vào khoảng Hoàng giai ngũ đẳng, nhưng thực tế có thể mạnh hơn. Bởi vì kẻ này hung ác nên khi sắp xếp ít có ai nguyện ý đấu cùng, thành ra thứ hạng không cao mà thôi.

“Quyết định vậy đi! Ta gửi lời thách đấu!”

Hắn tới bàn đăng ký chuẩn bị. Khi thông tin công bố việc có kẻ muốn đánh sinh tử với Ngụy Khai, phân nửa người có mặt trong Đấu trường đều có chút kinh ngạc, kèm theo kích động, liền lũ lượt kéo nhau đặt cược. Chênh lệch thấy rõ, nếu đặt vào hắn thì một ăn tám, còn Ngụy Khai chỉ ăn một chấm năm mà thôi.

“Tiểu tử, đánh một trận ăn cả tháng! Nhất định phải đánh hết sức nghe chưa!”

“Ta biết rồi!”

Quân bước lên sàn đấu đứng chờ. Chỉ một khắc sau, đám đông ồn ào phía dưới bị một tên trung niên quát tháo, rẽ lối mà vào. Dáng hắn cao lớn, cởi trần, có một vết sẹo dài giữa ngực. Mặt vuông, một đôi ranh nanh dài mọc ngược từ hàm dưới hếch lên như của loài thú dữ.

Y bước lên sàn đấu, lập tức một tấm màn chắn được dựng lên như chiếc bát úp ngược nhốt cả hai vào trong.

Ngụy Khai vừa vào đã chửi mắng:

“Con m nó! Lâu lắm mới được thư giãn gân cốt, ngươi không được chết sớm, lão tử sẽ nhẹ nhàng với ngươi!”

“Đa tạ! Nếu đã vậy, ngươi nhường ta ba chiêu đi!”

“Nhóc con, tới đây!”

Quân lập tức đạp mạnh chân xuống đất. Bóng hắn vút đi như tia chớp, đầu quyền đã tới trước ngực Ngụy Khai. Cuồng sư mãnh hổ hiển hiện, uy thế kinh người.

Ngụy Khai vội bắt chéo hai tay chống đỡ. Nhưng y không thể ngờ lực đạo của đối phương lại kinh khủng như vậy, hai cẳng tay y như muốn gãy ra, cả thân thể bị đánh bay đụng vào màn chắn ầm ầm.

Còn chưa kịp khôi phục, thì Quân đã đến trước mặt tung ra một quyền móc hàm đấm y bay ngược lên trời. Mà trên đó Quân đã chờ sẵn từ lúc nào, một cước đạp ra đánh y bay xuống dưới, đập vỡ cả sàn đấu, khói bụi tung mù mịt.

Quân đáp đất, hai vai rung rung, cái cổ lắc lắc.

“Đúng là lâu lắm mới được thư giãn gân cốt, thoải mái thật!”

Đám đông vây quanh ai nấy đều tròn mắt, nhưng tiếp theo là hò reo sung sướng. Phần vì kẻ bị đánh ai cũng ghét, phần vì vui mừng khi đã đặt vào hắn.

Bên dưới đống đất đá Ngụy Khai bò dậy, một chiếc nanh đã bị đánh gãy. Y như con thú hoang gào thét, nội lực không ngừng tuôn ra, quả nhiên là Hoàng giai ngũ đẳng.

Hai tay y lôi ra hai cây búa lớn, sức nặng có lẽ phải đến sáu, bảy ngàn cân. Một bước nhảy ra, búa lớn đến trước mặt. Quân vận sức.

“TOÁI KHÔNG QUYỀN!”

Tay không va chạm với búa lớn. Trước ánh mắt kinh dị của Ngụy Khai, cây búa như đập vào thiết bảng, cứng không thể tả, nặng không thể lay chuyển. Thậm chí cánh tay của y còn run lên vì đau nhức.

Ngụy Khai bị Quân đánh lùi ngược trở lại, trong mắt ánh lên sát khí. Hai tay y bắt quyết thi triển một đấu pháp nào đó điều khiển hai cây búa xoay tròn lao đến tấn công. Uy lực so với trước phải tăng lên hai, ba lần.

Quân không đối đầu trực tiếp nữa mà sử ra Lăng vân bộ, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, như cơn gió lướt trên mặt đất. Hai cây búa như lưu tinh bay lượn, liên tục nhằm vào hắn mà bổ tới nhưng đều bị hắn tránh né nhẹ nhàng.

“Đồ hèn! Chạy như chó, có giỏi thì tới đây!” Ngụy Khai chửi.

“Cẩn thận y giấu hậu chiêu!” Khối cầu nhắc nhở.

Quân gật đầu, phóng xuất linh thức bao trùm xung quanh mình, đồng thời di chuyển dần về phía Ngụy Khai.

Quả nhiên khi đến cách y độ hơn mười mét, hắn phát hiện ba cây châm nhỏ như cây tăm theo sau một cây búa đang phóng tới. Hắn không né tránh mà lao đến, hai cánh tay cơ bắp giữ chặt lấy cây búa. Đoạn hắn xoay người mượn lực, dùng chính sức mạnh của cây búa đập thẳng vào ba cây châm nhỏ.

Ba cây châm bắn ngược trở lại phía Ngụy Khai, y giật mình vội vã nhảy lùi về sau né tránh. Chớp thời cơ Quân cầm cây búa nhảy lên đập xuống, Ngụy Diên vội vã kéo cây búa còn lại về che chắn nhưng vẫn bị đập văng đi một đoạn.

Quân cầm búa trên tay lấy đà ném mạnh, cây búa lao đi như tên bắn, chẳng khác nào đang thi triển một đấu pháp cao cấp. Ngụy Khai lần nữa trúng đòn, phun máu nằm lăn ra đất.

Ngụy Khai miệng đầy máu, mắt đỏ ngầu, toàn thân nội lực xuất ra, ngưng tụ thành một thủ ấn hình dạng giống cây búa. Ấn to như ngôi nhà, nặng nề và thô kệch. Có lẽ là sát chiêu của y?

Đại ấn hùng hổ rơi xuống đè lên người Quân, muốn đem hắn nghiền nát thành thịt vụn mới hả dạ.

Quân nắm chặt bàn tay phải, Luyện thể thuật được triển khai, Kim cang cương khí xuất hiện bao trùm nắm đấm. Nương theo đường đi của cự quyền, từng tiếng nổ đì đùng phát ra, không khí xung quanh như bị vặn vẹo một chút.

“ĐÙNG! ĐÙNG!”

Quyền này của hắn đấm thẳng vào đại ấn. Đại ấn run lên bần bật rồi từ từ rạn nứt, sau đó là vỡ vụn trước ánh mắt kinh sợ của Ngụy Khai. Quân lao lên, đấm thẳng vào ngực trái của y. Trái tim trong lồng ngực bị chấn động mạnh mẽ, lập tức ngừng đập. Ngụy Khai cứ như thế mà chết đi.

Quân ung dung thu hết tất cả đồ của Ngụy Khai cất vào người rồi bước xuống sàn đấu. Đám đông phía dưới hô hào hò hét trong sung sướng. Kẻ nào đặt Quân đã giàu chỉ sau một đêm, sao mà không vui cho được!

Hắn đến bên bàn thanh toán, lấy hết phần thưởng của mình.

“Theo quy định của đấu sinh tử, ngươi được quyền giữ lại toàn bộ chiến lợi phẩm, hoặc bán nó cho Đấu trường. Ngươi chọn cái nào!”

“Ta giữ hai cây búa, còn lại quy đổi hết thành linh thạch!”

Cô gái ngồi bàn đăng ký gật đầu, rất nhanh mọi thủ tục đã xong. Hắn cũng không ở lại nữa mà trở về phòng trọ.



“Thế nào, ta nói không sai chứ!”

“Cảm giác giết người không phải kẻ thù thật khó tả!”

Hắn trước giờ đều là bị ép vào tình thế phải hạ sát đối phương, chứ chưa bao giờ chủ động gây chiến.

“Vô duyên vô cớ bị đánh giết là việc thường ngày, đâu đâu cũng xảy ra. Ta chỉ giúp ngươi làm quen dần mà thôi. Đối thủ tiếp theo ta đã lựa chọn cho ngươi rồi, tên này sẽ không ngu ngốc như Ngụy Khai đâu!”

Quân gật đầu đồng tình. Vừa rồi Ngụy Khai chủ quan nên bị hắn đánh phủ đầu không kịp trở tay. Đến đấu pháp cuối cùng cũng thi triển vội vàng không được trọn vẹn.

“Hổ Lạp, đấu sĩ cấp sáu, thân pháp quỷ dị, lấy hành hạ đối thủ làm niềm vui, những ai sống sót sau khi đấu với y đều bị ám ảnh tâm lý. Từng tham gia năm trận sinh tử, giết được cả đấu sĩ cấp bảy…”

Quân xem thông tin nhau mày. Đấu sĩ cấp bảy đa số là Hoàng giai thất đẳng, bét nhất cũng là lục đẳng đỉnh.

“Ông chắc muốn đánh với tên này chứ?”

“Đương nhiên! Đánh với tên này chắc chắn ngươi sẽ thu hoạch được rất nhiều! Ta đi ngủ đây!”

Khối cầu cất tiếng ngáp dài rồi chui xuống đáy hồ nằm im.



Ngày hôm sau, hắn bước lên sàn đấu trong tiếng hò reo vang dội. Lần này là một ăn hai mươi mốt, những kẻ điên khùng mới dám đặt tay vào hắn.

Đối diện Hổ Lạp lại gầy như que củi, người nhỏ con chỉ cao chưa đến vai hắn, tay dài ngoằng đến tận gối, cầm hai thanh đoản đao màu xanh biếc. Mắt y nhỏ ti hí giống như ai đó cầm cây bút lông tùy tiện gạch hai đường trên khuôn mặt. Nhưng trái lại hai tai to tướng vểnh ngược cùng chiếc mũi khoằm xuống như của loại chim ưng. Đặc biệt y có một chiếc đuôi dài lắc lư phía sau giống của loài rắn.

Y bước từng bước nhẹ như loài mèo hoang, rồi đột ngột biến mất, đoản đao đã kề sát vào cổ Quân. Hắn giật mình nghiêng người né được, tung một đấm phản công. Nhưng thân hình Hổ Lạp tan biến như làn sương đen, cú đấm chỉ rơi vào khoảng không trống rỗng.

Linh thức của hắn lập tức được tuôn ra, dò xét trong phạm vi mười mét chung quanh, không ngờ hoàn toàn không phát hiện ra điều gì, cứ như thể Hổ Lạp biến mất khỏi sàn đấu.

“Bách lão, y đâu rồi? Bách lão!” Quân dò hỏi.

Nhưng khối cầu lại im thin thít nằm dưới đáy không hề nhúc nhích.

“M kiếp, dậy mau! Lão già này! Dậy mau!” Hắn la lối om sòm, vửa chửi vừa gọi.

“Vù! Xẹt!”

Một tia sáng lướt qua, hắn giật mình vội né tránh, sờ trên cổ đã thấy có một đường cắt ngọt lịm, máu đang chảy ra. May mắn chưa cắt vào động mạch, mới chỉ xuyên qua lớp da, nhưng là đủ để hắn toát mồ hôi hột.

“Ta không tin không tìm ra ngươi!”

Quân lập tức vận sức đạp mạnh lên sàn đấu, nội lực quét ngang khiến sàn đấu nứt nẻ, lan ra từng rãnh chân chim ngoằn ngoèo. Cảm thấy chưa đủ, hắn liên tiếp dùng nội lực của mình bùng phát trên diện rộng, muốn dùng cách này ép Hổ Lạp lộ diện.

Quả nhiên không chịu được áp lực dồn nén, Hổ Lạp buộc phải lộ diện lùi ra xa phạm vi ảnh hưởng. Quân chớp thời cơ lao đến, nhưng đón chờ hắn lại là một cái bóng tan biến. Hổ Lạp đã xuất hiện ở một chỗ khác, rồi vụt biến mất như chui vào lòng đất.

Quân giở bài cũ, đập phá sàn đấu nhưng kết quả vẫn vậy, chẳng thể đụng vào người Hổ Lạp được. Ngược lại còn bị y bằng một đấu pháp kỳ dị nào đó, đột ngột trồi lên cắt xén mấy nhát trên người Quân rồi lặn mất tăm. Vết thương đều ở những chỗ chí mạng nhưng lại không hề sâu, chỉ cắt qua lớp da cứ như y đang chơi đùa với hắn vậy.

“Lẽ nào y biết thuật độn thổ? Chui vào lòng đất né tránh linh thức dò xét rồi bất ngờ tập kích?”

Linh thức thăm dò bị hạn chế bởi những nơi có mật độ vật chất đậm đặc. Quân lập tức ngừng lại, dùng linh thức tỏa trên bề mặt sàn đấu, cố gắng cảm nhận những rung động nhỏ nhất.

“Đây rồi!”

Hắn lập tức xoay người ra sau, vừa đúng lúc cái bóng của Hổ Lạp xuất hiện. Hai cánh tay của Quân vươn ra, tóm chặt lấy hai cổ tay của Hổ Lạp. Nhưng chỉ thấy cái miệng của y nở ra một nụ cười dị hợm, thân hình lại lần nữa tan biến rồi xuất hiện phía sau lưng Quân chém xuống một nhát.

Hắn đau điếng người, lập tức đạp Lăng vân bộ lướt lên không trung cách xa mặt đất. Trên tay trường thương xuất hiện.

“Nếu quả thật ngươi trốn trong đất, thì để ta phá hủy toàn bộ sàn đấu này, xem ngươi trốn ở đâu!”

Thương ảnh bủa giăng khắp nơi, ầm ầm lao xuống. Liệt địa thương thi triển, đất đá đâm lên. Hắn để mặc cho hai đấu pháp của mình tàn phá bừa bãi. Sàn đấu bị đánh vỡ nát bét, gạch đá đều hóa thành bột mịn.

Quả nhiên đúng như dự đoán, khi mà sàn đấu liên tục bị công kích không có chỗ nào an toàn, Hổ Lạp buộc phải hiện thân. Hai thanh đoản đao trong tay y sáng loáng, đôi tai vểnh lên rung rung rồi thoắt biến đến bên cạnh Quân. Trường thương như múa, vạn thương giăng kín sàn đấu như thiên la địa võng không chừa lại kẽ hở nào.

Điều kỳ dị xảy ra, thương ảnh đâm vào Hổ Lạp như đâm vào không khí, hoàn toàn xuyên thấu thân thể y mà không để lại thương tích gì. Còn Hổ Lạp thì như ma như quỷ, lao thẳng vào trán Quân biến mất.

...