Nhạc Sơn biến sắc, nhận ra ngón tay khổng lồ trước mặt không phải thứ đơn giản có thể chống đỡ.
Lẽ dĩ nhiên, đấu pháp càng mạnh thì càng tốn thời gian chuẩn bị, và y hiện tại đã không kịp thi triển đấu pháp để chống lại. Trong khi đó đối phương đã ngưng tụ xong cự chỉ, chuẩn bị công kích rồi.
Có trời mới tin rằng một Võ giả lại có thể sử ra đấu pháp Huyền giai thượng phẩm! Với chênh lệch một đại cảnh giới, ai cũng sẽ chủ quan mà thôi.
Nhạc Sơn biết mình rơi vào bẫy của Quân, cắn răng mặt đỏ như gấc, ném ra một tấm ngọc bội. Tấm ngọc bội biến lớn thành một chiếc ô trùm hắn vào trong.
Cự chỉ mang theo cuồn cuộn thổ nguyên lực, điểm xuống chiếc ô một tiếng “ĐÙNG” thật lớn.
Mặt đất dưới chân Nhạc Sơn rung chuyển, nứt ra từng mảng. Chiếc ô oằn mình ra chống đỡ, tại vị trí tiếp xúc đang cự chỉ bị ấn lún xuống từng chút một.
Quân ở đằng xa mồ hôi nhễ nhại, ngón trỏ run run đang không ngừng ấn xuống. Hắn cảm giác rằng không chỉ xương ngón tay, mà cả bàn tay đang muốn gãy ra, đau đớn không thể tả.
“ẦM!”
Cự chỉ nổ tung, dư chấn xung quanh quét sạch mọi thứ. Nhạc Sơn dù nấp bên trong chiếc ô vẫn bị đẩy văng đi, chôn vùi trong tầng tầng lớp lớp đất đá và cành cây đổ gãy.
Quân vẫn còn chút sức lực, vội vã chạy tới cạnh Mạnh Thần vác lên vai, còn tay thì móc ra một tấm phù lục dán vào bắp đùi.
Ngay lập tức, hai chân hắn như được tiêm thuốc kích thích, thoắt một cái đã vụt chạy biến mất trong rừng.
…
Dưới tán rừng già dày đặc, một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, bóng như lưu tinh lướt trên mặt đất. Trên vai hắn còn cõng theo một người khác nữa.
Nhờ vào hai tấm Tốc hành phù mà mặc dù nội lực cạn kiệt, Quân vẫn có thể duy trì được tốc độ còn nhanh hơn cả khi bình thường.
“A Thiết! Bỏ ta xuống! Đau quá!”
“Mạnh Thần! Cố gắng một chút! Sắp về tới căn cứ rồi!”
“Ta không chịu nổi nữa! Đau quá!”
Mạnh Thần lăn lộn trên vai Quân khiến cả hai suýt ngã, vừa lúc hai tấm phù dán trên chân hắn mờ dần.
“Tiêu rồi, Tốc hành phù sắp hết tác dụng rồi! M kiếp!”
Quân chửi thề, tìm đại một hang nhỏ trốn vào, sau đó lấy cành lá che đi phía trước.
Mạnh Thần hai tay ôm đầu, lăn lộn trên đất thở hổn hển không ngừng rên rỉ. Quân không biết giải độc, chỉ đành nhét cho hắn một viên đan có tác dụng giảm đau rồi giương mắt nhìn hắn chịu giày vò.
Mãi một lúc sau cơn đau qua đi, Mạnh Thần mới khôi phục một chút, ánh mắt đờ đẫn. Quân đưa cho hắn một bình nước. Mạnh Thần uống xong một ngụm, chửi thề:
“M kiếp, cái chân gãy này đau quá. Nhưng nếu dùng nội lực để tự chữa trị thì vết độc lại còn đau hơn cả chục lần!”
“Nếu không phải ta kéo ngươi đi cùng…”
Quân đang định nói thì Mạnh Thần giơ tay cản lại.
“Ta còn chưa chết! Nhân lúc Nhạc Sơn chưa đuổi đến ngươi mau chạy đi. Y muốn giết ngươi chứ không phải ta. Cùng lắm thì bị hành hạ một chút thôi, ta còn chịu được!”
“Giờ chạy cũng không kịp! Có lẽ là số mệnh của ta. Trước khi chết còn gặp được tri kỷ như ngươi, xem như có bạn có bè rồi!” Quân lắc đầu cười khổ.
“Chết chết cái con khỉ! Ngươi đi mà chết! Ta còn muốn sống, sống khoẻ là đằng khác!” Mạnh Thần chửi.
“Ta thì sức cùng lực kiệt, ngươi thì vừa gãy chân vừa bị hạ độc. Sức còn chẳng có mà chạy nói gì đến đánh lại!”
“Chắc bây giờ có cao thủ nào đó xuất hiện may ra thì cứu được!”
“Nơi rừng rú thế này đào đâu ra, hoạ chăng…”
Quân bỗng dưng ngừng lại:
“Mạnh Thần, số pháp trận lẫn phù chú của chúng ta có thể ngăn cản Nhạc Sơn bao lâu?”
“Ta nghĩ may mắn thì được ba ngày!”
Quân nghe xong liền gật gù.
“Giờ ngươi ngậm cái này vào, ta sẽ nẹp cái chân kia cho ngươi, rất đau đấy!”
Quân ném một cuộn khăn bảo Mạnh Thần cắn chặt, lấy ra một cuộn dây cùng ba thanh gỗ được hắn tranh thủ đẽo gọt trong lúc trò chuyện rồi bắt đầu kéo thẳng chân cho Mạnh Thần trước khi nẹp.
…
Hắn tranh thủ bố trí tất cả những gì có thể xung quanh chiếc hang nhỏ: hai tòa pháp trận, Bộc địa phù, Liệt hỏa phù, Ảo ảnh phù,…Sau đó bắt đầu khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một viên Yêu đan Hoàng giai ngũ đẳng ngày trước đánh giết được.
Mạnh Thần thấy vậy liền hỏi:
“Ngươi định làm gì?”
“Ta có một bí pháp có thể luyện hóa được viên đan này. Nếu thành công sẽ có được sức mạnh của Hoàng giai ngũ đẳng. Mạnh Thần, trong mấy ngày nay ngươi phải tự chăm sóc bản thân!”
Nói xong hắn chầm chậm đưa viên Yêu đan vào bên trong đan điền.
Ngụy đan thuật, không ngờ thực sự có ngày sẽ dùng đến nó. Dù thành hay bại, thì đây là cách duy nhất mà hắn nghĩ ra hiện giờ.
…
Sợi dây liên kết mảnh dẻ nối liền đan điền và Yêu đan xuất hiện. Hai giọt nội lực từ hai bên chầm chậm chảy sang gặp nhau ở chính giữa, rồi như nước với lửa không ngừng ăn mòn lẫn nhau khiến cả sợi dây rung lắc dữ dội muốn đứt gãy.
Quân cắn răng chịu đựng, dùng hết sức bình sinh mà khống chế không để điều tồi tệ xảy ra. So với lần trước tại thành Cổ Đằng, lần này khó hơn nhiều bởi hắn cần thật sự luyện hóa để biến viên Yêu đan này thành Nguyên đan của mình chứ không phải đơn thuần chỉ là hấp thu nội lực từ nó.
Mồ hôi trên trán túa ra chảy thành dòng ướt đẫm cả bộ quần áo trên người, hơi thở dồn dập lúc nhanh lúc chậm. Phải đến một ngày một đêm sau, nhịp thở của hắn mới trở về bình thường.
Ngày thứ hai, Mạnh Thần nghe thấy những tiếng động ầm ầm bên ngoài hang đá. Kẻ địch đã tìm đến cửa rồi.
Nhạc Sơn như con thú hoang, tay cầm đại kích không ngừng bổ lên pháp trận bảo vệ bên ngoài. Pháp trận theo đó mà rung lên dữ dội như muốn đổ vỡ, nhưng vẫn dẻo dai chống cự.
“Hừ! Ta xem các ngươi trốn được bao lâu!”
Y lấy ra một chiếc châm nhỏ bằng ngón tay, nhỏ lên đó một giọt máu rồi lẩm nhẩm đọc khẩu quyết. Tức thì chiếc châm xoay tít mù lao tới đâm thẳng lên tòa pháp trận, dần dần đâm xuyên thủng một lỗ nhỏ.
Nhạc Sơn không chậm giây nào cầm kích đánh thẳng lên điểm yếu. Từng vết rạn nứt xuất hiện rồi lan rộng ra bốn phương tám hướng. Kích thứ hai đập xuống, pháp trận vỡ ra một mảng lớn.
Nhạc Sơn nhanh chóng theo đó mà chui vào. Nhưng chưa kịp vui mừng thì “Ầm! Ầm! Ầm!” ba tiếng nổ vang lên. Mặt đất dưới chân sụt ra một hố lớn đem y vùi xuống, cảnh vật xung quanh cũng lập tức biến đổi nhốt y vào trong ảo ảnh.
Bên trong hang động, Quân ngồi xếp bằng yên tĩnh như một pho tượng đá. Hắn thở rất chậm, mỗi lần thở ra hít vào đều mang theo một lượng lớn linh khí trong thiên địa, càng lúc càng nhiều.
Bấy giờ đã qua ba ngày, Nhạc Sơn đang ở ngoài phá tòa trận pháp cuối cùng. Tốc độ của y nhanh hơn nhiều so với dự đoán. Mũi châm nhọn kia hẳn là một pháp khí lợi hại chuyên dùng để phá trận, nó đang không ngừng bào mòn tầng bảo hộ, sắp sửa xuyên thủng một lỗ trên lớp màn chắn.
“Rắc! Rắc!”
Dưới sự công kích mãnh liệt của Nhạc Sơn, pháp trận không chịu nổi ầm ầm vỡ nát. Mạnh Thần bên trong sắc mặt kịch biến, cố lết cái chân gãy lùi sâu vào trong hang.
Nhạc Sơn nhìn Quân đang ngồi bất động, cười gằn một tiếng, đại kích trong tay lập tức bổ xuống, muốn một nhát lấy mạng không dây dưa như lần trước nữa.
“COONG!”
Đại kích đột nhiên ngừng lại không thể giáng xuống. Quân mở bừng hai mắt, nội lực toàn thân như ngọn lửa bùng lên dữ dội, hai tay hắn nắm chặt đại kích của Nhạc Sơn giữ lại.
Nương theo tiếng gầm rú man rợ, một đầu mãnh hổ một đầu cuồng sư hiện lên trên cánh tay phải của hắn. Nhạc Sơn cũng vội vã xuất ra một quyền đối lại.
“ẦM!”
Cuồng sư mãnh hổ gào thét, va chạm với cự quyền huyết khí, đẩy lùi Nhạc Sơn ra khỏi cửa hang.
Quân chậm rãi bước ra ngoài, mỗi bước đi tràn trề sinh lực, hiên ngang oai hùng.
Nhạc Sơn hai mắt đỏ ngầu không tin vào những gì đang diễn ra trước mặt:
“Hoàng giai tam đẳng? Không thể nào! Không thể nào!”
Quân nắm hai đầu quyền vung lên, cảm giác sức mạnh cuồn cuộn không để đâu cho hết. Hắn chưa bao giờ thấy mình mạnh mẽ như lúc này, tưởng như dùng tay không cũng có thể phá núi mở đường.
“Nếu thêm một ngày nữa thì tốt. Yêu đan ta chưa luyện hóa hoàn toàn, thành ra chỉ có thể phát huy uy lực của Hoàng giai tam đẳng đỉnh mà thôi!” Hắn thầm nghĩ bụng.
Đoạn hắn lấy ra trường thương của mình, chĩa thẳng về phía Nhạc Sơn.
“Ta không muốn đánh với ngươi, nhưng ngươi lại năm lần bảy lượt truy cùng đuổi tận. Vậy ta chỉ còn cách giết ngươi!”
“Hahaaa! Hoàng giai tam đẳng thì sao? Ngay cả Hoàng giai thất đẳng lão tử cũng đã từng giết qua! Để ta cho ngươi chết trong đau đớn!”
Y dứt lời, đại kích trên tay biến lớn, to như cây cổ thụ đâm tới.
“KHÔI TINH ĐIỂM ĐẤU!”
“LIỆT ĐỊA!”
Khác với những lần trước, chông đá lần này không đâm về phía Nhạc Sơn mà dựng lại thành hàng lũy che chắn trước người Quân. Khi đại kích của Nhạc Sơn phá hết tầng tầng lớp lớp chông đá, thì Quân đã ngự Lăng vân bộ lơ lửng trên không.
“XUYÊN VÂN!”
Mũi thương phá không lao xuống, xé toạc những gì mà nó đi qua.
“KHÔI TINH PHÁ NGUYỆT!”
Đầu kích như lưu tinh bay lượn, trường thương như giao long múa vuốt. Cả hai quấn lấy nhau bạo tạc không trung.
Giao long vỡ tan, lại hoá thành hàng trăm ngàn mũi thương ảnh giăng đầy trời, không ngừng đâm về phía Nhạc Sơn.
Nhạc Sơn tay trái nắm thành quyền vung ra, huyết khí bùng nổ dày đặc ngăn cản thương ảnh, còn bản thân y thi nhảy phốc lên mang đại kích đánh tới. Quân lập tức lật bàn tay trái, một cỗ năng lượng ập xuống khiến Nhạc Sơn khựng lại, mất đà rơi xuống đất.
Bạch ngọc bát lại xuất hiện đè trên đầu y. Nhạc Sơn lần trước chủ quan, lần này đâu còn khinh thường như thế, liền lấy ra một chiếc vòng tay nhỏ ném lên. Vòng tay biến lớn xoay tròn chung quanh chiếc bát ôm chặt lấy nó. Bạch ngọc bát nhanh chóng bị vô hiệu hóa, không những thế nó còn bị chiếc vòng bắt lại rơi vào tay Nhạc Sơn.
Nhạc Sơn cười gằn thu cả hai vào người rồi cầm kích xông lên chém.
“KHÔI TINH TRÓC BÚT!”
Xung quanh Quân lập tức đất đá cuồn cuộn đâm lên. Bốn thương “Liệt địa” liên tiếp được thi triển, tạo nên một hàng rào dày đặc bảo vệ hắn vào trong.
Nhưng đại kích khổng lồ từ trên trời bổ xuống, thế lôi đình toái nhạc, núi còn có thể phá, huống chi là mấy hàng rào chông đất.
Bốn hàng đá nhanh chóng vỡ vụn, nhưng thứ đại kích đập vào không phải là Quân, mà là một chiếc chuồng đồng cứng rắn. Có điều chuông đồng cũng bị đánh bay vào vách đá. Nhạc Sơn lại ném ra chiếc vòng tay, định bụng cướp lấy món pháp khí này ép Quân lộ diện, nhưng so với bát ngọc thì khó lấy hơn nhiều, phần vì được Quân bên trong trực tiếp điều khiển.
Ngay khi chiếc vòng tay nhấc bổng chuông đồng lên, thì một cỗ lực lượng khổng lồ cũng theo đó bạo phát mà ra, hất tung cả hai bay tít mù lăn lộn dưới đất.
Nhạc Sơn giật mình lùi lại, không ngờ rằng vẫn để Quân có đủ thời gian thi triển đấu pháp. Nhưng lần này y cũng đã có chuẩn bị, đại kích trên tay vũ động, linh khí không ngừng tụ về, hóa thành một cột trụ đen thui, đằng đằng sát khí.
“KHÔI TINH NỘ THÍCH!”
Phía bên kia một cự chỉ vàng kim xen lẫn màu nâu đất đã thành hình, thổ nguyên lực như sóng triều cuồn cuộn không ngừng dung nạp vào bên trong.
“NHỊ CHỈ BẠT SƠN!”
Đại kích hóa thành cột trụ đen, rồi cột trụ đen một hóa thành bảy, phô thiên cái địa ầm ầm đổ xuống.
Cự chỉ vàng nâu mang theo sức mạnh của cả một tòa núi nhỏ, quét sạch mọi thứ trên đường đi.
Tán rừng già chớp mắt hóa thành bình địa khi vụ va chạm xảy ra. Mặt đất khô khốc và nóng bỏng, còn trơ lại vài gốc cây to bằng mấy người ôm đang cháy xém. Khói bốc lên mờ mờ ảo ảo, xoáy lên vài luồng rồi tản mát trong không trung.
Quân thở hổn hển quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tanh tưởi, gắng sức chống thương chậm rãi đứng dậy. Đòn vừa rồi đã tiêu hao hết nội lực trong người. Tất nhiên hắn không tự tin đến mức cho rằng nó có thể giết được Nhạc Sơn, chỉ hy vọng có thể nhân lúc khiến y bị thương mà giết chết.
Nhưng không kịp cho hắn thở dài, từ đống đổ nát trước mặt, một cánh tay trần trụi nhô lên. Nhạc Sơn từ từ đứng dậy, quần áo trên người rách nát tả tơi, vảy ở nửa người phải đã vỡ vụn như bị ai đó cạo sạch, còn đang rớm máu. Trước ngực có một vết cháy sém, da thịt nhăn nheo đáng sợ.
Nhạc Sơn nhổ một bãi nước bọt, với tay thu đại kích về phía mình, kéo lê nó trên mặt đất tiến về phía Quân. Y không nói gì, nhưng ánh mắt đỏ ngầu như con thú săn mồi khát máu, man rợ và điên cuồng.
Quân cắn răng giơ thương ra đỡ lấy một kích như trời giáng của Nhạc Sơn. Một kích này bấy giờ lại nặng như núi, hai cánh tay của hắn như bột nhão, cả người nhũn ra, hai mắt tối sầm lại không còn biết gì nữa.
...*