Nam tử trên cao khoanh tay trước ngực mỉm cười.
“Hà Khôi, mấy năm không gặp, thực lực đã tăng tiến không ít nhỉ!”
“Là ngươi?”
Hà Khôi nhíu mày.
“Nhạc Sơn! Trước đây có thể từng chung một chỗ. Nhưng bây giờ Huyết linh tông các ngươi cấu kết Kim khuyết môn ý định thôn tính Triều Quốc, dù có chết ta cũng phải kéo ngươi đi cùng!”
“Kéo ta đi cùng? Hahaaa! Vậy ta muốn xem ngươi kéo ta bằng cách nào!”
Nam nhân cười lớn nhảy xuống, chậm rãi bước từng bước đến gần. Mỗi bước đi để lại một dấu chân in trên nền đất cứng, khí tức cũng theo đó mà tăng dần lên. Một thân tu vi Hoàng giai lục đẳng hoàn toàn hiển lộ.
“Các ngươi không ai được nhúng tay, để hắn cho ta!”
Vừa dứt lời thân thể y đã vọt lên, cự quyền cứng rắn tung ra.
Hà Khôi tay trái điều khiển ba thanh phi kiếm xếp chồng lên nhau cản lại, còn tay phải trường đao loé lên chém một đường nhằm thẳng vào đỉnh đầu đối thủ.
Nhạc Sơn thu quyền lách người, lại tung một đấm vào mạn sườn Hà Khôi. Hà Khôi giơ đao ra đỡ, mượn lực phản chấn nhảy lùi lại kéo dài khoảng cách. Ba thanh phi kiếm lần lượt phóng về phía đối thủ đều bị Nhạc Sơn dùng tay không đánh văng hết cả.
“Hahaa! Chưa gì đã bỏ chạy thế!”
Hà Khôi không thèm đáp lời. Y thừa biết so về cận chiến chẳng thể nào qua được đám Huyết linh tông cường tráng, muốn giết được Nhạc Sơn thì phải tránh xa một chút mới có cơ hội.
“Thanh phong kiếm quyết! Phong sát!”
“Khai sơn bá đao! Địa nộ!”
Hai tuyệt kỹ được Hà Khôi tung ra, kiếm khí như mưa, cuộn cuồn không dứt. Đao cương cuồng mãnh, lạnh lẽo hung hiểm. Đao pháp cùng kiếm pháp hoà trộn với nhau tạo thành một cơn lốc dữ tợn, cày nát mọi thứ trên đường đi, ầm ầm lao tới Nhạc Sơn.
Nhạc Sơn không dám khinh thường, toàn thân đã hiện lên một tầng huyết khí dày đặc.
“Huyết ngưng song thủ!”
Huyết khí ngưng tụ thành hai thủ chưởng to lớn lao tới giữ chặt lấy cơn lốc. Cơn lốc đao kiếm tuy có phần yếu đi, nhưng không hề dừng lại, vẫn hung dữ khoá chặt vào Nhạc Sơn. Mà phía bên kia song thủ đã xuất hiện từng vết rạn nứt rồi ầm ầm vỡ nát. Cơn lốc không còn gì cản đường vụt lao tới nhấn chìm Nhạc Sơn vào bên trong.
Cả hai phe trông thấy cảnh này đều phải ngây người dừng lại quan sát. Phía Triều Quốc thì hô hào nhiệt liệt bởi Hà Khôi không ngờ có thể áp đảo được Nhạc Sơn, trong khi bản thân vừa mới trải qua chiến đấu, tiêu hao chắc chắn không nhỏ.
Còn phe Huyết linh tông thì có phần khó coi. Đường đường là Hoàng giai lục đẳng cao hơn một tiểu cảnh giới, lại đang toàn thịnh vậy mà mới vài ba chiêu đã bị áp chế. Riêng Hà Khôi vẫn nắm chặt trường đao chăm chú nhìn vào cơn lốc.
Bỗng một tia sáng loé lên, theo sau là một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc. Cả cơn lốc bị một sức mạnh bùng nổ từ bên trong đánh tan nát, kiếm khí đao cương tung toé tán loạn.
Nhạc Sơn đứng giữa đổng đổ nát, nửa thân trên trần trụi trổ đầy những hoa văn ngoằn ngoèo kỳ dị. Y cao lớn hơn trước thấy rõ, trên đầu mọc ra hai chiếc sừng đen nhỏ quay ngược về sau, tóc dài màu bạch kim phủ xuống đến vai. Hai cánh tay mọc ra một lớp vảy hình thoi màu tím nhạt kéo dài cho đến ngón tay, nơi mọc ra mấy chiếc vuốt sắc nhọn.
Y cất tiếng nói ồm ồm:
“Có thể ép ta dùng đến Yêu linh phụ thể! Hà Khôi, ngươi chết cũng có thể nhắm mắt được rồi!”
Đoạn y lao lên, tốc độ phải gấp hai, ba lần khi trước. Năm móng tay sắc như năm con dao nhọn bổ thẳng vào cổ họng Hà Khôi. Hà Khôi vội vã lùi lại, vừa kịp giữ được mạng, rồi tận lực kéo dài khoảng cách đôi bên. Nhưng tốc độ của Nhạc Sơn quá nhanh, Hà Khôi đi đến đâu, Nhạc Sơn đã đuổi đến đấy ép hắn phải cận chiến.
Hà Khôi không thể thoát ra được, lập tức biến chiêu, quay tròn ba thanh phi kiếm chung quanh mình biến thành một bức tường bảo vệ, ngăn cách hai người với nhau.
“Thanh phong kiếm quyết! Phong thuẫn!”
Nhạc Sơn tung liền mấy đấm khiến bức tường gió lung lay, nhưng vẫn còn đứng vững. Y tức giận lấy ra một thanh đại kích đen kịt, u ám.
Đại kích nặng nề bổ xuống phong thuẫn, chẻ nó ra làm hai. Ba thanh phi kiếm bị đánh văng đi, ảm đạm vô quang rơi xuống mặt đất. Còn Hà Khôi ôm ngực ho khan nhổ ra một bãi máu, dĩ nhiên đã thụ thương không nhẹ.
Đám người Huyết linh tông thấy thế sĩ khí tăng vọt, không ai bảo ai lao vào chém giết phía quân Triều Quốc. Chẳng mấy chốc nhân thủ Triều Quốc đã mất một nửa. Số còn lại chật vật vừa đánh vừa rút chạy. Cuộc tấn công lần này đã thất bại hoàn toàn.
…
Quân và Mạnh Thần cũng không ngoại lệ. Nhưng nhờ hắn tinh ý mà phát hiện ra đám Huyết tông cố ý câu giờ chờ tiếp viện mà hai người nhanh chân chạy trước một bước, kịp thời trốn thoát trước khi bị vây giết.
“Có ai đuổi theo không?” Mạnh Thần hỏi.
“Hình như không còn ai!” Quân quay đầu nhìn ngó một hồi.
“Nghỉ tí đã, ta chạy hết nổi rồi!” Mạnh Thần tìm một gốc cây ngồi xuống thở phì phò, lấy một bình nước ra uống một hơi cạn sạch.
“Ngươi giết được mấy tên?” Mạnh Thần hỏi.
“Bốn tên, đều là Võ giả cả!” Quân đáp.
“Cộng cả của ta nữa là được bảy trăm cống hiến thanh đồng! Đúng là cao hơn làm mấy nhiệm vụ kia thật, nhưng cũng dễ chết quá!”
Mạnh Thần vừa trả lời vừa lấy ra một mảnh ngọc bội.
Mảnh ngọc này bọn họ được phát khi tham gia đội quân. Nó sẽ ghi lại thành tích mỗi khi giết được một kẻ địch, làm cơ sở để đổi cống hiến sau này. Còn nó ghi lại bằng cách nào thì bọn hắn chịu.
Quân cười:
“Sắp về đến căn cứ rồi. Chuyến này tuy suýt chết nhưng kết quả vẫn còn tạm được!”
Có điều hắn vừa dứt lời, thì vù một tiếng, một thân hình rơi ngay xuống trước mặt bọn họ, cả người toàn máu là máu.
“Là…Hà Khôi!”
Quân giật mình nhìn về phía xa xa đằng sau đã thấy lấp ló bóng người truy hô đuổi theo.
Mạnh Thần vội vã chạy tới ôm lấy Hà Khôi. Y lúc này toàn thân đã mềm nhũn, chỉ còn lơ mơ thều thào:
“Cứu…t…a….”
Quân mặt mày xây xẩm chửi rủa liên tục. Thật là đen hết chỗ nói.
Người ở trước mặt, không thấy thì thôi. Còn đã thấy mà bỏ mặc sống chết thật sự hắn không làm được. Mà nếu cứu thì đồng nghĩa sẽ bị truy cùng giết tận!
Nhưng suy cho cùng dù đã ở thế giới này bao lâu đi nữa thì hắn vẫn là một con người bình thường, bản năng làm người không cho phép hắn thấy chết không cứu. Và Mạnh Thần cũng thế.
Vì vậy, mặc cho hai cái miệng không ngừng chửi thề, bọn hắn vội vã khiêng Hà Khôi cùng bỏ chạy.
Đám truy binh đã đuổi đến rất gần. Quân cắn răng, từ trong người lấy ra Trúc thanh diệp, pháp khí phi hành mà lâu lắm rồi hắn chưa dùng tới. Bởi thứ này mà lộ ra thì có khối người muốn giết hắn đoạt bảo.
Cả ba vội vã nhảy lên. Nhưng hai chân vừa mới chạm vào Trúc thanh diệp thì một bóng người đỏ rực đã lao tới kèm theo tiếng hét lớn.
“Đứng lại cho ta!”
Nhạc Sơn mang theo quyền kình ào ạt như cuồng phong đấm tới. Quân cắn răng cắn lợi, hai cánh tay lập tức bao phủ trong tầng tầng lớp lớp cương khí dày nặng.
Toái không quyền bạo liệt tung ra va chạm với quyền kình của Nhạc Sơn, dư chấn tạo thành một vụ nổ không khí hất văng mọi thứ xung quanh. Trúc thanh diệp ấy vậy mà mượn lực từ vụ nổ bay vút đi.
Nhưng Quân thì không may mắn như thế. Cả người hắn bị đánh văng rơi ra ngoài như diều đứt dây, xương cốt hai cánh tay muốn gãy ra từng khúc.
Hắn chật vật đáp xuống mặt đất, ném ra mấy hạt châu phát nổ thành đám khói bụi, vội vã chạy càng nhanh càng tốt.
Nhạc Sơn phủi tay xua đi đám bụi, vừa lúc truy binh phía sau đuổi đến. Nhưng bất ngờ Nhạc Sơn giơ tay ra hiệu dừng lại:
“Không cần đuổi nữa! Hà Khôi không chết cũng tàn phế!”
“Còn tên kia thì sao?” Một trong ba tên đầu lĩnh vừa nãy nói, ám chỉ đến Quân.
“Chỉ là một tên võ giả, trúng đòn của ta chắc chắn không sống qua đêm nay!”
Tên đầu lĩnh nghe xong gật gù, rồi vội vã chắp tay:
“Lần này may nhờ Nhạc huynh trợ giúp, nếu không chúng ta đã tổn thất nặng nề!”
“Chuyện nhỏ mà thôi.”
“Đáng tiếc nhiều huynh đệ không kịp chờ đến lúc cứu viện đã bỏ mạng!” Tên đầu lĩnh thở dài, buồn rầu nói.
Nhạc Sơn liếc mắt đã nhìn thấu ẩn ý của y:
“Những gì Huyết linh tông đã hứa nhất định không nuốt lời. Chỉ cần các ngươi trung thành, đương nhiên chúng ta sẽ không bạc đãi!”
Nói xong Nhạc Sơn ném ra một túi nhỏ cho tên đầu lĩnh.
“Các ngươi mau đi tiếp viện các nơi khác, đánh cho đám Triều Quốc không còn mảnh giáp!”
“Phải phải! Chúng ta đi thôi, đến vị trí số bốn.”
Cả đám người hò nhau chỉ trong vài hơi thở đã kéo đi hết. Còn Nhạc Sơn chậm rãi biến mất trong màn đêm của cánh rừng u tối.
…
Quân chạy đến một gốc cây lớn thì dừng lại, nhảy lên cành cao trốn vào đám lá rậm rạp. Hai cánh tay của hắn vẫn đau nhức vô cùng, trên mu bàn tay phải còn lưu lại một vết sần đỏ tía không ngừng ăn mòn da thịt.
“Đây là thứ quái quỷ gì vậy?”
Hắn bực bội cố gắng điều khiển nội lực bao vây ngăn cản nhưng vô ích. Thấy vậy, hắn dùng cách cũ ngày xưa tiêu trừ Huyết ấn, đem một luồng Xích hoả mới thu nhận được tiến đến tấn công.
Quả nhiên hiệu quả, dấu đỏ tía dần dần co nhỏ lại rồi mất hẳn, chỉ lưu lại một vết sẹo mờ mờ.
Quân thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp vui mừng thì từ bên dưới vọng lên tiếng nói trầm vang:
“Có thể trừ được Tử lân độc của ta, ngươi quả nhiên lợi hại!”
Nhạc Sơn đã đến từ lúc nào, đang khoanh tay đứng dưới gốc cây nhìn lên.
“Xuống đây đi, để ta xem ngươi là cao nhân phương nào!”
Quân trầm ngâm, rồi cũng nhảy xuống đứng đối diện. Bốn mắt nhìn nhau không nói lời nào, nhưng hắn cảm giác được từ trên người Nhạc Sơn một cỗ lực lượng to lớn, lớn hơn rất nhiều lần những người đồng giai hắn từng gặp, như Từ Đô chẳng hạn.
“Ngươi tên là gì?” Nhạc Sơn hỏi, vẫn thái độ ung dung như cũ.
“Chỉ là một tu sĩ nhỏ nhoi mà thôi. Đạo hữu nếu đã không có ý định giết ta, thì hãy để ta đi!” Quân đáp.
“Hahaaa! Ngươi dựa vào đâu mà dám nói ta sẽ không giết ngươi?”
“Ta đoán thế!” Hắn nhún vai.
“HAHAHA!” Nhạc Sơn cười một tràng dài.
“Tiểu tử, ngươi nói đúng rồi! Ta sẽ không giết ngươi, nhưng với một điều kiện…”
Nhạc Sơn ngừng lại chăm chú nhìn Quân.
“Là ngươi phải sống sót trước đã!”
Dứt lời, toàn thân Nhạc Sơn nở rộ, hai sừng mọc ra, tóc chuyển màu bạch kim và trên da xuất hiện từng miếng lân phiến tím nhạt. Hai bàn tay với mười móng sắc bén vụt lao tới nhắm chí tử vào cổ họng của Quân.
Quân cũng không còn giữ lại điều gì. Hai chân sử ra Lăng vân bộ pháp chớp mắt đã vượt ra ngoài mười mấy mét. Trường thương xuất hiện, linh khí bạo liệt tụ lấy mũi thương kim tuyến.
“Xuyên vân!”
…