Quân tò mò nhìn đốm lửa lơ lửng trước mặt, không biết rằng ở phía ngoài cùng có một người khác đang nhìn hắn chằm chằm.
“Đây là lửa đã được phụ thêm Xích hoả. Các ngươi sẽ dùng nó để dung hợp phôi rèn!” Lưu Cơ nói.
“Dùng nó để khảo hạch dường như hơi quá rồi!” Một người lên tiếng.
“Việc này ngươi không cần lo lắng. Ta tự sẽ bẩm báo với Đường chủ!”
Đoạn Lưu Cơ quay sang nhìn hai người Quân và Lỗ Trọng Sơn.
“Hai đốm lửa này tuy không phải chân chính Xích hoả dưới lòng đất kia, nhưng uy lực vẫn hơn xa so với lửa bình thường, không cẩn thận mất mạng như chơi. Các ngươi có dám tiếp tục?”
Lỗ Trọng Sơn bước tới trước.
“Lưu đại nhân, ta đương nhiên tiếp tục. Chỉ là có kẻ hèn nhát mới thấy đã sợ không dám lên tiếng.”
Quân bây giờ mới hỏi bâng quơ.
“Lưu đại nhân, dùng nó thế nào đây?”
Bên ngoài không ít tiếng cười vang lên, đa phần là chế giễu vì một kẻ muốn tham gia khảo hạch lại không biết dùng lửa.
Lưu Cơ đáp.
“Trước tiên phải dẫn nó vào cơ thể để làm quen rồi mới tiến hành điều khiển. Xích hoả đã được luyện hoá nên ngươi không lo bị phản phệ. Nhưng còn việc cơ thể có chịu được hay không lại là chuyện khác…”
“Nếu vậy thì ta cũng đồng ý!” Quân nói.
Lỗ Trọng Sơn cười nham hiểm, lấy ra một viên đan dược uống vào rồi tiến tới trước. Ngọn lửa đỏ nhạt theo lòng bàn tay tiến vào cơ thể rồi biến mất. Ngay khắc sau, đã thấy toàn thân y nóng bừng, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn, rõ ràng đang bị thiêu đốt từ bên trong.
Lỗ Trọng Sơn liền bắt thủ ấn, nét mặt y dần giãn ra rồi hồng hào trở lại. Đoạn y nâng tay bùng lên một đốm lửa đỏ nhạt.
“Mặc dù còn cần đan dược bảo vệ kinh mạch, nhưng như thế đã là không tệ. Khống chế hoả diễm là điều mà Luyện khí sư cần phải biết.” Lưu Cơ nói rồi quay lại nhìn Quân.
“Ngươi vẫn còn cơ hội rút lui. Với tiềm năng của mình sớm muộn sẽ thành công…”
“Đa tạ đại nhân. Đến lúc đó có mệnh hệ gì còn phải nhờ ông cứu giúp!”
Hắn cười rồi tiến lên trước bắt lấy đốm lửa. Nhưng trái với suy nghĩ của tất cả, cơ thể hắn chẳng hề có biến hoá nào cả.
Mà chỉ một phút sau, ngọn lửa đỏ đã bùng lên trên tay hắn trước con mắt kinh ngạc của mọi người.
Dẫn lửa vào cơ thể? Bất kể là đan điền kinh mạch hay xương cốt máu thịt thì hắn đã vượt xa đám người ở đây có thể tượng tưởng. Huống hồ trong hắn còn có một ngọn lửa mạnh hơn gấp trăm lần.
“Thế nào Lỗ Trọng Sơn, chúng ta cùng nhau tham gia tiếp chứ. Hay là lần này ta làm chính còn ngươi trợ giúp?” Quân cười đểu.
Lỗ Trọng Sơn tức đến mặt đỏ tía tai nhưng không thốt lên được một lời phản bác nào. Thật sự là quá khó chịu.
Lưu Cơ trầm ngâm.
“Bắt đầu đi!”
Dưới sức nóng của Xích hoả, từng khối kim loại nhanh chóng hoá thành chất lỏng, nhưng để hoà trộn chúng với nhau lại là chuyện khác.
Ý định của Quân, là rèn ra một phôi thương tương tự như cây thương của hắn. Chín loại nguyên liệu này hắn dựa trên lý thuyết Quân thần tá sứ của Bách Thiên Binh cộng với Ngũ hành tương sinh tương khắc mà chọn lựa ra, lấy Kim nguyên lực làm chủ.
Ở bên kia, Lỗ Trọng Sơn luyện là một thanh đại đao hoả khí có phần giống với thanh đao trong nhiệm vụ vừa rồi. Trông y có vẻ khá tự tin, mà phôi đao kia dường như sắp hoàn thành.
Trái lại phía mình, quá trình dung hợp của Quân đang gặp khó khăn. Bảy nguyên liệu đầu tiên vốn hoà quyện với nhau nhưng khi cho cái thứ tám vào thì bọn chúng lập tức hoá thành xa lạ đẩy nhau ra toàn bộ.
“Xem ra phải dùng đến cách đó.”
Hắn cầm miếng khoáng thứ chín trên tay, lặng lẽ ném vào. Khối kim loại hoá lỏng tiến tới hoà trộn cùng hỗn dịch đủ màu đang không ngừng sục sôi. Ngay khi vừa tiếp xúc, sự kháng cự đã yếu đi trông thấy rồi dần dần mất hẳn. Một dung dịch đồng nhất theo đó chậm rãi hình thành.
Lỗ Trọng Sơn nhìn tác phẩm đã hoàn thành của mình, cười đắc ý. Phôi đao này ẩn chứa hoả lực còn dồi dào hơn thanh đao trước, hiển nhiên thừa đủ để y nhận được danh phận Luyện khí sư nhất phẩm.
Nhưng khi ánh mắt y quay sang Quân thì đột nhiên co rút lại, bởi khí tức từ phôi rèn của hắn hơn xa những gì y làm được.
Phôi thương của Quân ánh xanh lạnh lẽo, ngưng tụ Kim nguyên lực nồng đậm. Dù chưa thành phẩm nhưng so với phôi đao của Lỗ Trọng Sơn, thì chẳng khác nào đem voi so với chó lợn cả.
“Thành!”
Quân lẩm nhẩm, hoả diễm thu lại. Phôi thương dần dần nguội đi, nhưng ánh xanh vẫn như cũ không hề suy giảm, lại còn có phần sắc lạnh bá khí hơn.
Mười lăm vị giám khảo trầm ngâm không nói. Lúc sau Lưu Cơ mới tiến tới gần nhìn ngắm tác phẩm của Quân.
“Phôi thương này khí thế uy dũng, tin rằng khi thành phẩm ắt hẳn mạnh mẽ, trong cùng cấp nhất định xếp hàng đầu. Bách binh chi vương quả thật không phải nói suông. Ngươi không chỉ rèn ra hình, mà đem được cả ý của pháp khí vào trong, thật sự hiếm có. Nói ta xem, có phải là ngươi gặp may hay không?”
“Ta chỉ làm hết mình mà thôi!” Hắn đáp.
“Tốt! Tốt!” Lưu Cơ khen ngợi.
“Lưu đại nhân, còn ta thì sao?” Lỗ Trọng Sơn vội hỏi.
“Của ngươi cũng đạt yêu cầu!” Lưu Cơ liếc mắt.
Đoạn ông ta nói tiếp.
“Ta tuyên bố khảo hạch hôm nay kết thúc! Cả hai người đều nhận được danh phận Luyện khí sư nhất phẩm. Ngày mai có thể bắt đầu làm việc!”
Khi chỉ còn lại hai người, Quân nói.
“Lỗ Trọng Sơn, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu ngươi vẫn giữ ý nghĩ đụng chạm đến ta, thì ta sẵn lòng đón tiếp!”
Hắn bây giờ đã có vị thế để ngang hàng nói chuyện. Quả thật, thế giới mạnh được yếu thua, phải chứng minh được thực lực thì mới có quyền lên tiếng.
…
Quân ngồi trong một hang đá là nơi ở của Luyện khí sư nhất phẩm. Tuy đơn sơ nhưng tốt hơn nhiều so với ở tầng trên. Trên bàn của hắn có mấy món đồ vật, là phần thưởng khi hoàn thành khảo hạch.
Một cuốn sách do Luyện khí đường biên soạn, ghi lại nhiều kiến thức rất cần thiết để hắn tham khảo.
Năm mươi giọt Trừu tuỷ dịch, một viên Dung nguyên đan, một pháp khí hạ phẩm tuỳ ý. Hắn lựa một thanh phi kiếm nhỏ xíu, nhưng chất liệu khá tốt và có độ cứng cao, dự định để làm đòn ám sát khi cần, hoặc có thể nung chảy ra nếu muốn.
Những thứ đồ này với hắn hiện chỉ có Trừu tuỷ dịch là cần dùng ngay. Cộng thêm số có sẵn tổng bảy mươi giọt, hắn không chần chừ mà uống trước mười giọt.
Vừa xuống đến ruột, một cỗ khí lưu ấm áp đã xuất hiện lan khắp toàn thân. Cảm giác gân cốt cơ bắp giãn ra vô cùng thoải mái, như ai đó đang mát xa cho mình. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó. Hắn đần mặt.
“Khi dùng Trừu tuỷ dịch sẽ gây ra đau đớn mà sao ta chưa cảm thấy gì? Hay là chưa đủ lượng?”
Hắn quyết định uống một lúc cả sáu mươi giọt còn lại. Quả nhiên lần này đã thấy như có kiến cắn khắp da thịt, ngứa ngáy nóng bỏng. Hắn xếp bằng vận chuyển huyết khí, để cỗ nhiệt lưu kia chảy đến từng ngóc ngách, từng chân tơ kẽ tóc.
Sau mười phút mọi thứ dần trở lại bình thường, thân thể có vẻ như cũng mạnh hơn chút chút. Tác dụng ít ỏi này của Trừu tuỷ dịch khiến hắn thất vọng, so với lời giới thiệu thì kém quá xa. Nhưng hắn không biết rằng thân thể càng mạnh, thì tác dụng của nó càng kém. Cùng tu vi với hắn tu sĩ bình thường một lần chỉ dám dùng vài giọt mà thôi.
Bỗng nhiên bên ngoài hang đá có một bóng đen lướt qua, theo sau là một mũi phi đao cũng đen thui. Hắn không hề né tránh bởi đã nhìn ra phi đao này không hề nhắm vào mình, hơn nữa còn mang theo một mẩu giấy nhỏ. Hắn lấy mở ra, nội dung chỉ vẹn vẻn là một lời mời gặp mặt.
Người ngoài không có khả năng vào đây, còn nếu trong tầng hai này chỉ có mười lăm Luyện khí sư, có lẽ là một trong số bọn họ.
“Chỉ gặp mặt mà lại bày trò thế này, kẻ này muốn gì ở ta?” Quân suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi đến điểm hẹn.
…
Đêm tối đen như mực, mặt trăng đã ẩn mờ sau đám mây dày đặc, ánh sáng le lói từ ngọn núi rèn phát ra chẳng đủ để xuyên qua rừng cây. Quân nhờ vào thị lực phi thường mà vẫn nhìn thấy mọi thứ trong bán kính hai, ba mươi mét.
“Tiểu tử đến đây!”
Một tiếng gọi phát ra, dẫn hắn đến một tảng đá lớn bằng phẳng, nơi có một nam tử đang ngồi cạnh một bình rượu.
“Rượu này ngâm một viên yêu đan Hoàng giai thất đẳng!”
Nam tử ném bình rượu về phía hắn.
“Ta không thích uống rượu!” Hắn trả lại.
“Ta là Hàn Canh, cùng với Lưu Cơ là hai Luyện khí sư lục phẩm ở đây!” Nói xong lại uống một ngụm rượu.
“Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ muốn hợp tác với ngươi mà thôi!”
“Hợp tác?”
“Đúng vậy. Ta thấy ngươi rất có tiềm năng. Nhưng ở nơi đây đừng nghĩ có tài sẽ được trọng dụng. Ngươi đã bị Lưu Cơ nhắm vào, thì chắc chắn sẽ không được yên ổn!”
“Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy!” Hắn tò mò.
“Thứ lửa pha trộn Xích hoả vốn không được dùng để khảo hạch nhất phẩm. Hắn lấy nó ra vì muốn ngươi thất bại. Bởi hắn giống như ta, đều nhìn ra thiên phú của ngươi. Nếu ngươi thành công ắt sẽ trở thành cái gai phải nhổ, còn nếu thất bại, hắn được quyền thu nhận ngươi dưới trướng, biến ngươi thành nô bộc, lợi dụng khả năng của ngươi để luyện ra pháp khí cao cấp.”
“Đó chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi!”
“Vậy ngươi nghĩ dựa vào đâu ta lại có được suy đoán như vậy! Hơn nữa Lỗ Trọng Sơn và Lưu Cơ vốn có giao tình, dù ngươi có giỏi đến đâu cũng sẽ không thể sống yên lành ở nơi này!”
Hàn Canh cười, nói tiếp.
“Ngoài ta ra không ai đủ sức làm đối trọng với Lưu Cơ. Có ta che chở, ngươi có thể sống thoải mái ở đây!”
Quân lắng nghe một hồi, cảm thấy lời người này nói thế mà có phần đáng tin.
“Ngươi ở đây xem chừng cũng không dễ dàng gì. Nếu không sao lại cần tìm đến một người mới như ta!” Hắn bình thản.
“Đúng vậy! Ta từng xuất phát giống ngươi, so với Lưu Cơ giỏi hơn gấp mười lần. Nhưng đến bây giờ vẫn bị kìm hãm.” Y thẳng thắn thừa nhận.
“Đám người ở đây sợ hắn nhưng ta thì không. Ta không cam tâm thấy những người như ta và ngươi bị chôn vùi ở nơi khí ho cò gáy này. Ta từng kiêu ngạo một mình đối đầu với hắn, đến lúc nhìn lại thì đã không còn ai đứng về phía mình!” Y uống một ngụm rượu nói tiếp.
“Ngươi có thể không tin, nhưng sớm muộn ngươi sẽ phải lựa chọn một phe để tồn tại. Hãy suy nghĩ cho kỹ!”
Hàn Canh ném cho Quân một miếng ngọc giản nhỏ bằng lòng bàn tay còn bản thân thì xách bình rượu đi xiêu vẹo biến mất trong rừng cây u tối.
Quân cầm miếng ngọc giản trở về hang đá, phát hiện ra nó không chỉ dùng để truyền tin mà còn chứa đựng một lượng lớn thông tin về những người ở tầng này và mối quan hệ của bọn họ.
Lưu Cơ và Hàn Canh phân biệt là hai Luyện khí sư lục phẩm. Dưới bọn họ là hai ngũ phẩm, ba tứ phẩm, ba tam phẩm, ba nhị phẩm, thêm cả Lỗ Trọng Sơn và Quân thì hiện tại có bốn nhất phẩm, tổng cộng mười bảy người sinh hoạt ở tầng này.
Tính cách, sở thích, sở trường…đều có nhắc đến. Xem ra dù không biết mục đích thực sự của y là gì, nhưng ý đồ hợp tác dường như là thật!
…