Lập tức linh khí từ đâu ào ạt tập trung đổ về như xoáy nước khổng lồ, ngưng tụ thành hư ảnh một bàn tay với ngón trỏ to lớn màu vàng kim rực rỡ, toả ánh sáng loá mắt.
“Huyền giai thượng phẩm!”
Mã Diện cùng Ngưu Đầu hai mắt nhìn nhau. Mặc dù hoảng sợ, nhưng biết rằng khó tránh kiếp nạn, chỉ đành liều mạng một phen.
“Tiền bối nói lời giữ lời! Chỉ cần chúng ta đỡ được thì hãy bỏ qua chuyện này!”
Trên người bọn họ nội lực bùng lên, cả hai thay nhau bắt ấn, ngưng tụ ra hư ảnh một trâu một ngựa.
Ngựa màu xám tro mắt đỏ bờm xanh, bốn vó màu tím. Trâu đen to lớn, sừng trắng mắt vàng, hừng hực khí thế sẵn sàng quyết chiến.
Hai đấu pháp này chính là nguồn gốc cho cái tên của bọn họ. So với Đoạn giang đao quyết của Từ Đô thì yếu hơn nửa bậc, nhưng miễn cưỡng vẫn được xếp vào hàng Huyền giai trung phẩm. Cả hai cùng hợp lực thật là có sức đỡ được cự chỉ vàng kim trên kia!
Người áo đen nhíu mày, rõ là không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.
“Haha! Ta thành toàn cho các ngươi!”
Nương theo tiếng cười vang động là ba tiếng nổ ầm ầm ầm từ bên trong hắn ta vang lên. Tiếng sau to hơn tiếng trước, đồng thời khí thế lẫn uy lực của cự chỉ cũng theo từng tiếng nổ mà tăng lên bội phần, đã phải gấp mười lần ban nãy.
Ngón trỏ khổng lồ từ trên trời chầm chậm giáng xuống, sóng năng lượng cuồn cuộn toả ra ép cho mặt đất nát vụn, cây cối đổ rạp, gió cuốn nổi lên ào ào.
“Khinh người quá đáng!”
Mã, Ngưu biến sắc, cắn răng cắn lợi. Ngựa thì hý, trâu thì rống hung dữ lao tới dốc sức ngăn cản. Nhưng so với cự chỉ to lớn trên không kia, bọn chúng nhỏ bé như mấy con chó con, trông thật tội nghiệp.
“Đầu trâu mặt ngựa mà dám hỗn láo! Chết hết đi!”
Người áo đen gằn giọng, ngón trỏ của y cứng rắn ấn xuống. Cự chỉ vàng kim cũng theo đó mà sáng bừng lên, ép vỡ nát hư ảnh trâu ngựa như dí chết một con gián, rồi hung hăng đè bẹp thân hình của Mã Diện cùng Ngưu Đầu xuống sâu hai mét đất.
Cát bụi sỏi đá văng tung toé mù mịt, cây cối gãy đổ bừa bãi xung quanh thành một đống bừa bộn như thể có cơn bão mới quét qua.
Mã Diện cùng Ngưu Đầu nằm im bất động không rõ sống chết, còn người áo đen thì thu lấy hết đồ trên người bọn chúng cất vào túi.
Từ Đô rạo rực trong lòng, sức mạnh to lớn nhường này, làm sao mà đỡ nổi. Ông ta tự hỏi nếu là bản thân dùng Đoạn giang đao quyết, liệu sẽ trụ được mấy giây.
Càng làm ông ta lo lắng hơn, là người áo đen bấy giờ quay lưng lại, từng bước tiến gần tới chỗ ông ta. Từ Đô hoảng hốt chắp tay.
“Tiền bối tha mạng! Ta bị đuổi cùng giết tận, bất đắc dĩ phải ở đây liều mạng. Không biết đã đắc tội với ngài!”
“Hai kẻ kia đã xong, giờ tới lượt ngươi. Nói ta nghe ngươi muốn chết thế nào?”
“Việc này…Tiền bối nhất định muốn giết, ta không có cách chống cự. Chỉ xin ngài tha mạng cho đám người bên dưới, bọn họ không có tội tình gì. Với lại, cầu xin ngài hãy cứu giúp hai đứa con của ta! Chỉ cần bọn chúng sống sót, ta chết không hối tiếc!”
Từ Đô thở dài quỳ mọp, một lạy cúi đầu. Người áo đen im lặng một giây.
“Đứng dậy đi! Hai đứa con của ngươi vẫn còn sống, đang nằm đằng kia.”
Từ Đô nghe xong toàn thân giãn cả ra, thở dốc. Từ đâu mọc ra một cao thủ Huyền giai, đơn giản một đòn đã hạ gục hai kẻ địch. Đối với ông ta thật không biết là phúc hay hoạ. Nhưng những lời này vừa thốt ra, thì ít nhất không phải hoạ.
Ông ta vội vã đi theo người áo đen, quả thật đã tìm thấy Từ Quang vẫn còn bất tỉnh, cả người đầy vết thương. Còn Từ Khánh thì nửa mê nửa tỉnh. Từ Đô ôm hai đứa con vào lòng, nước mắt chảy dài.
Một lát sau mới nói được mấy câu.
“Từ Đô cảm tạ ơn cứu mạng!”
“Không cần. Ta được một thanh niên cầu xin. Vừa khéo trên người hắn có thứ ta muốn, nên mới tiện tay ra mặt. Ngươi muốn thì cám ơn hắn đi!”
“Thanh niên? Lẽ nào là…” Từ Đô giật mình ngẫm nghĩ, vội hỏi thêm.
“Tiền bối, người đó đâu rồi?”
“Hắn đang làm giúp ta chút chuyện, khi nào xong sẽ thả hắn về. Ta không phải kẻ thích giết người, ngươi có thể yên tâm hắn vẫn còn nguyên vẹn!”
“Tiền bối, còn một việc này ta muốn cầu xin ngài. Không biết…” Từ Đô ngập ngừng một chút.
“Nói đi!”
“Đội săn của ta bây giờ đã chẳng còn mấy người, đường về hiểm nguy trùng trùng. Sợ rằng vẫn khó tránh khỏi cái chết…”
Người áo đen nghe xong, ngẫm nghĩ:
“Đổi lại ta được gì?”
“Vừa rồi chỉ pháp kia của tiền bối mang theo Thổ nguyên lực dồi dào. Ta lại mới thành công giết được Thạch giáp tích Hoàng giai thất đẳng. Vật quý nhất của con yêu này không phải yêu đan mà chính là đôi mắt. Đó mới là tinh hoa mà nó dùng để sử dụng Thổ nguyên lực xung quanh. Nếu tiền bối luyện hoá nó, nhất định uy năng của chỉ pháp sẽ tăng lên mấy phần!”
Từ Đô vừa nói vừa lấy ra hai con ngươi màu xám tro dâng lên.
Người áo đen thu lấy đôi mắt ngắm nghía, cất vào trong túi rồi lấy ra một vài vật.
“Con khôi lỗi này vốn đạt đến đẳng cấp Hoàng giai thất đẳng đỉnh phong. Do có một vài tổn hại nên bây giờ chỉ còn mạnh ngang với lục đẳng. Nhưng nói về độ bền, thì vẫn hơn xa Hoàng giai thất đẳng nhân loại!”
“Số đồ này trên người hai tên đầu trâu mặt ngựa hẳn là đủ cho ông dùng!”
“Đã giúp thì giúp cho trót. Ở đây ta còn một ít đan dược trị thương, ông cầm lấy chia cho mọi người!”
Người áo đen ném lại một chiếc túi trữ vật, xong vụt bay đi mất hút, bỏ lại Từ Đô đang ôm hai đứa con cùng mười người còn sót lại của đội săn.
…
Bên một dòng suối nhỏ róc rách giữa rừng, có một người áo đen đang chầm chậm đi tới.
Đột nhiên hắn ta ôm ngực phun ra một ngụm máu đen, mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy đổ gục xuống phải ngồi dựa vào một gốc cây ngay đó.
Hắn móc ra mấy viên đan dược uống một hơi hết sạch, ngồi thở hổn hển. Mất chừng nửa ngày sắc mặt mới hồng hào hơn chút, áng chừng khôi phục được một hai phần.
Hắn rời dòng suối, tìm đến một hang động nhỏ tối tăm chui vào. Đoạn hắn từ từ đưa tay lên mặt lột trần lớp mặt nạ da người, để lộ gương mặt của mình.
Đúng vậy, đó chính là gương mặt của Quân, nhưng nhợt nhạt vô cùng.
Võ giả ngũ đẳng dùng một ngón tay dí chết hai Hoàng giai ngũ đẳng? Chuyện hoang đường như vậy nếu để kẻ khác biết được thật không biết thành Cổ Đằng này sẽ loạn đến mức nào!
Để xem, hắn đã phải dùng những gì để làm được việc không tưởng như vậy.
Mặt nạ Hắc Sát không chỉ tạo gương mặt giả mà còn che đi khí tức của mình.
Hai tấm Nguỵ khí phù lấy được trong Bí cảnh giúp hắn toả ra khí thế của bậc Huyền giai.
Lăng vân bộ pháp vận dụng tối đa, nhờ vào lớp áo choàng đen dài che đi tầng sương mờ hai chân, thành công đánh lừa mọi người.
Tam hợp chỉ - Nhất chỉ phách địa chấn nhiếp lũ đầu trâu mặt ngựa. Nhưng như vậy chưa đủ để đả bại chúng.
Mà lá bài tẩy cuối cùng, chính là giây phút hắn dẫn nổ ba tầng tam trọng đan điền, khiến nguồn nội lực hùng hậu trong nháy mắt bùng nổ như sóng triều cuồn cuộn, mới giúp cho chỉ pháp trở nên uy mãnh như vậy.
Đồng thời hắn phải vận cả luyện thể thuật cường hoá cơ thể mới chịu được sức ép khổng lồ. Nếu không chắc chắn kinh mạch toàn thân đã vỡ nát cả rồi!
Nhưng dù thành công nhất kích tất sát, thì hắn cũng phải chịu tổn thương không nhỏ. Đúng là giết định một ngàn thì bản thân cũng chết tám trăm.
Chờ đan điền, kinh mạch khôi phục lại phải mất cả tháng. Hắn nhục thân mạnh mẽ sẽ hồi phục trước. Bây giờ phải tìm về chỗ đám người Từ Đô, mượn bọn họ bảo vệ bản thân cái đã rồi an dưỡng nội lực sau. Vấn đề là cần chuẩn bị một vài câu chuyện để kể cho cả đội nghe.
…
Trong căn lều nhỏ dựng tạm, Từ Khánh chậm rãi mở mắt, đã nhìn thấy cha ngồi bên cạnh.
“Cha…” Cô cất giọng nói yếu ớt.
“Con tỉnh rồi!” Từ Đô mừng rỡ vội vã lại gần.
“Ca ca con đâu rồi?”
“Đừng lo, nó không sao. Con uống chút thuốc đi!”
Từ Đô đút cho cô vài thìa nước thuốc màu xanh sẫm. Từ Khánh nhăn mặt, nhưng vẫn cố uống hết bát thuốc.
Lát sau ánh chừng khoẻ hơn một chút, hai cha con bắt đầu kể lại những chuyện vừa xảy ra.
“Lần này may mắn gặp được cao thủ cứu giúp mới giữ được tính mạng. Không biết hắn hiện giờ thế nào!” Từ Đô thở dài.
“Nếu vị tiền bối đó đã đồng ý ra tay thì chắc sẽ không hạ độc thủ với hắn.” Từ Khánh nói.
Bỗng nhiên từ bên ngoài có tiếng ồn ào, rồi một người hớt hải chạy vào trong lều.
“Đoàn trưởng! Hắn…Quân…hắn về rồi…”
Từ Đô mừng rỡ, liền đỡ con gái nằm xuống dặn dò nghỉ ngơi rồi tức tốc chạy ra.
“Đoàn trưởng vẫn khoẻ chứ!”
Từ Đô nhìn gương mặt tươi cười, liền bước tới ôm chầm lấy hắn.
“Tốt! Tốt! Chúng ta nợ ngươi một mạng!”
“Đoàn trưởng…nhẹ tay một chút!” Hắn nhăn nhó.
Từ Đô bấy giờ mới buông tay nhìn Quân từ đầu đến chân rồi dẫn hắn tới lều của mình.
“Ngươi có sao không?”
“Không sao, vẫn còn đi lại được!”
Từ Đô nheo mày, lập tức bắt lấy tay hắn kiểm tra. Quân cũng không phản kháng, để mặc cho nội lực của ông ta tràn vào thân thể.
Một lát sau Từ Đô giật mình sắc mặt khó coi.
“Thế này mà nói không sao? Kinh mạch trăm đường đều có thương tổn, đan điền khô cạn nứt nẻ! Giống như là bị kẻ nào đó giày vò rút sạch thì đúng hơn!”
Quân cười không nói. Hắn đã đoán sẽ có tình huống này xảy ra. Nhưng với tổn thương mà hắn gặp phải, cộng thêm tu vi mới là Hoàng giai ngũ đẳng Từ Đô, đương nhiên ông ta không thể phát hiện bí ẩn bên trong.
Mặt khác hắn tuỳ ý cho ông ta đụng chạm, chính là ngầm nói rằng bản thân không hề giấu giếm điều gì, cũng là nói hắn tin tưởng ông ta không làm hại mình. Từ Đô sống ngần ấy năm tự khắc hiểu được điều đó.
“Ngươi và vị Huyền giai đó làm sao mà gặp được nhau!”
Quân thành thật.
“Thực ra chúng ta đã biết nhau từ trước, khi cùng thám hiểm di tích cổ. Vị tiền bối đó nhìn trúng một vật nhưng trên đó có cấm chế chỉ cho phép tu vi dưới Huyền giai chạm vào. Ông ta liền bảo ta đi lấy đồ, đổi lại hứa sẽ làm giúp ta một chuyện. Ta may mắn lấy được nó nhưng đúng lúc xuất hiện vòng xoáy cuốn tới đây. Ta không ngờ ông ta cũng theo sau đến rừng Cổ Đằng này. Duyên phận trớ trêu lại đúng nơi ông ta bế quan tu dưỡng nên gặp mặt. Sau đó thì…”
Hắn ngồi kể ra câu chuyện mà mình đã chuẩn bị từ trước một cách thật nhất có thể.
Từ Đô nghe xong gật gù không nói gì rồi đưa cho hắn mấy viên đan được chữa thương, sắp xếp cho hắn một nơi nghỉ ngơi yên tĩnh. Xong xuôi lại tới căn lều của Từ Khánh trông chừng.
Quân lững thững đi về lều của mình, ngả lưng làm một giấc cái đã. Hắn mệt lắm rồi, có chuyện gì thì cũng để mai tính!
…