Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 70: Lưỡng đầu thọ địch




Từ Đô tay cầm trường đao, một mình tiến vào hang đá. Mấy chục người bên ngoài đều nín lặng nhìn vào bên trong, nghe ngóng động tĩnh.

Mười phút sau, âm thành ào ào như đá vỡ vang động, Từ Đô lao vút ra ngoài cửa hang, theo sau là hàng tấn cát bụi vụn nát cùng với tiếng rít rè rè.

Thạch giáp tích xuất hiện, toàn thân khảm đầy đá tảng, đứng trên bốn chân to bằng cột nhà. Nó phóng đôi mắt lồi liếc ngang ngó dọc, đảo liên tục một vòng khắp nơi, rồi rít lên đe doạ.

Từ Đô vung trường đao bổ mạnh, đao cương xé gió bay đi, chém lên Thạch giáp tích nhưng chỉ làm rụng mất một tảng đá trên người.

Hai mắt con thằn lằn sáng lên, tức thì một tảng đá khác gần đó lập tức bay đến, hoàn hảo đắp vào vị trí thiếu sót vừa rồi. Đồng thời, một tảng đá khác to cỡ chiếc xe lao thẳng đến chỗ Từ Đô.

Thạch giáp tích là một giống yêu thú khá kỳ lạ, đấu pháp hoàn toàn dựa vào việc điều khiển đất đá xung quanh mình. Khảm chúng lên người làm thành lớp giáp cứng rắn là một cách phòng ngự rất lợi hại.

Mà nói về công kích thì với tu vi Hoàng giai thất đẳng, con thằn lằn này có thể điều khiển những khối đá lên đến mười vạn cân. Ở nơi đồi núi như thế này, trong vòng trăm mét chính là thế giới của nó, nó chính là bá chủ ở đây!

Từ Đô mặt không biến sắc, trường đao trên tay vũ dũng, đao khí quét ngang, dễ dàng chém khối đá ra thành trăm mảnh.

Thạch giáp tích rít the thé, đập mạnh chiếc đuôi có gắn một cục đá lớn như đầu chuỳ xuống đất, chạy tới chỗ kẻ địch không do dự.

Chỉ chờ có vậy, Từ Đô vung đao hét lớn ra hiệu, tức thì từ dưới đất vụt mọc lên bốn bức tường cây xanh rì.

Tường cây vươn từng chiếc lá, thò ra những chiếc rễ ngoằn ngoèo to như bắp đùi người lớn, hoá thành lồng giam nhốt chặt lấy Thạch giáp tích.

Chỉ trong chớp mắt, Thổ nguyên lực bên trong nhà tù ấy bị rút sạch, những tảng đá trên người thằn lằn không tự chủ mà rụng xuống từng mảng. Còn yêu tức giận vô cùng, vung cái đuôi như cây búa lớn đập mạnh vào bức tường cây khiến nó rung lên ầm ầm, cành lá vỡ nát.

Sáu người lập trận đứng bên ngoài mặt mày tái mét, nhắm mắt nhắm mũi gồng mình chống cự. Sức mạnh của Hoàng giai thất đẳng yêu thú lớn cỡ nào, bọn họ thừa biết. Vì vậy trước khi mở trận, ai cũng thủ sẵn vài viên đan hồi phục trên người, hở ra là nhét ngay vào miệng.

“Yêu tích! Chịu chết đi!”

Từ trên đầu nó, một hình trận nữa được hình thành. Hai mươi lăm người còn lại của đội săn tập trung toàn bộ nội lực vào một điểm, rót hết lên người Từ Đô.

Toàn thân ông ta bạo phát quang mang, trường đao trên tay sáng bừng ánh sáng màu tím sẫm, hoá lớn dựng sừng sững giữa núi rừng.

“Đoạn giang đao quyết!”

Đây chính là Huyền giai trung phẩm đao pháp mà Từ Đô có được, thứ giúp ông ta đứng vững tại thành Cổ Đằng này hơn hai mươi năm. Ông ta từng dùng nó đả bại không ít cao thủ lục đẳng.

Đao này xuất ra, xẻ sông cắt núi, lấy cứng phá cứng, hoặc là chặt đôi đối thủ, hoặc là tự mình gãy đao, không hề có chút giữ lại.

Dù Thạch giáp tích dài tới hơn mười mét, nhưng đối diện với lưỡi đao khổng lồ dài đến hai mươi mét kia cũng chắc khác gì con chó con.

Bốn bức tường cây rút đi Thổ nguyên lực, tấm giáp cứng bằng đá bị rơi rụng phân nửa, lực phòng ngự giảm sút nghiêm trọng. Ngay cả khả năng tấn công cũng bị áp chế mất năm sáu phần.

Hai mắt nó sáng rực, dùng hết sức mạnh rít lên một tiếng. Từ dưới mặt đất một cột chông đá nhọn hoắt vụt thẳng lên trời. Cột đá cứng vô bì, to lớn hung tợn, đâm thẳng vào đại đao đang bổ xuống trên kia.

Hai bên chạm nhau, bụi tung mù mịt, đất đá nát vụn, cuồng phong rít gào.

Từ Đô nắm sức mà chém, đại đao uy mãnh sắc bén, lại nhận thêm sức lực của cả đội săn, mạnh mẽ gấp bội từ từ ép xuống.

Thạch giáp tích mặc dù cường đại, nhưng sức của nó chỉ non nửa bình thường, đối diện với thế công như vũ bão, thực không thể chống lại.

Cột chông đá vỡ nát thành từng mảnh, đại đao ầm ầm lao xuống, chém thẳng lên thân hình to lớn của nó chia gọn thành hai nửa, máu tươi đổ xuống thấm đỏ mặt đất.

Cả đội săn mặt ai cũng tái mét, người nằm vật ra thở phì phò, kẻ ngồi bệt hít lấy hít để, nhưng trong mắt ai cũng sung sướng, miệng cười toe toét.

Quân ngồi trên vách đá cao, âm thầm tán thưởng. Hắn trước đây cũng từng đi săn ở thành Thanh Sơn, tự biết rằng săn thú không phải là chuyện dễ.

Lần này Từ Đô từ phân tích yêu thú, lập bẫy bày trận, phối hợp nhân lực, chọn thời điểm ra tay dứt khoát một đòn chí mạng không hề dây dưa. Quả thật là kẻ quyết đoán đầy kinh nghiệm, chẳng trách có thể chiến thắng tới ba lần.

Từ Khánh thì đã nhảy tót xuống dưới, chạy lại chỗ cha cùng chia vui. Còn hắn chưa xuống, vẫn ngồi trên cao quan sát chung quanh.

Bởi hắn nhận ra một điều khiến bản thân hứng thú. Đó là thị lực của hắn lại tăng thêm vài phần, có thể nhìn thấy chuyển động của những vật nhỏ ở tận cách xa hơn một cây số. Còn nếu tập trung quan sát, thậm chí là cách gần hai ngàn mét vẫn có thể nhìn thấy một con thỏ đang nhảy nhót.



“Từ đoàn trưởng!” Hắn nhảy xuống.

“Ông mau thu dọn rồi rời đi! Đằng kia có khoảng ba mươi người đang tiến lại đây!”

“Bọn chúng là ai?” Từ Đô hỏi.

“Ta không biết, nhưng thấy trang phục chủ yếu là màu xám, có thêu hình một cái đầu ngựa!” Quân lắc đầu.

“Là Mã Diện! Chắc bọn chúng thấy động tĩnh nên tới đây! Các huynh đệ, nhanh tay lên, chúng ta đi!” Từ Đô ra lệnh, cả đám lập tức rút gọn chuồn sạch.



Đám người Mã Diện khi tới nơi, thì chỉ còn lại một ít thịt vụn và mấy khúc xương trắng.

“Đoàn trưởng, chúng ta tới chậm rồi! Thạch giáp tích đã bị kẻ khác cướp mất…”

“Là Từ Đô! Bọn chúng lần trước trộm của ta một con, lần này lại thêm một con!”

“Món nợ này, nhất định phải đòi lại!” Mã Diện giận dữ.

“Đúng! Phải đòi lại!”

“Giết hết bọn chúng!”

“Các huynh đệ, lần theo dấu, gặp là giết, không cần nể nang!”

Đội săn Mã Diện bừng bừng khí thế, lại ào đi như một cơn gió.



Đã hai giờ trôi qua, cuộc rượt đuổi chưa có hồi kết. Từ Đô dẫn người chạy đằng trước, Mã Diện đuổi theo phía sau không hề có ý định bỏ cuộc.

Vừa rồi đám Từ Đô dốc sức giết yêu tiêu hao rất lớn, lại bị săn đuổi không kịp nghỉ ngơi, e là mới chỉ khôi phục được ba, bốn phần, đối chiến không phải là cách hay.

Mà ông ta cũng không ngờ bọn Mã Diện đeo bám dai như vậy. Thông thường tầm nửa giờ không có kết quả là sẽ bỏ cuộc, bởi săn người đâu có giống săn yêu!

Đã là đội săn dày dặn kinh nghiệm, thì một khi bị phát hiện, gần như khó lòng bắt được. Nhưng lần này lại gặp phải kẻ dở hơi, thật sự vô cùng đau đầu.

Quân đi cạnh Từ Khánh, trong lòng không lo lắng lắm, bởi với bản lĩnh của mình, hắn tin rằng muốn chạy thì ở đây không có ai giữ được. Bất quá lương tâm không phép, hắn muốn làm người xấu nhưng trong lòng rất không thoải mái và cực kỳ khó chịu, nên đành tiếp tục đi theo.

Còn phía bên kia mặc dù tình thế ngặt nghèo, nhưng Từ Đô vẫn hết sức bình tĩnh, dẫn mọi người luồn lách qua những con đường nhỏ, những nơi chưa hề có dấu chân người đi, mấy lần tránh thoát khỏi vòng vây.

Có điều đời không như mơ, kẻ địch đâu phải chỉ có một! Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một toán cũng cỡ ba mươi người, hai bên bất ngờ giáp mặt coi bộ rất khó coi.

Là Ngưu Đầu liệp yêu đoàn, phù hiệu có hình một cái đầu trâu. Bọn chúng đang lần theo dấu yêu thú thì ở đâu đám người Từ Đô hớt hải chạy ra.

Đoàn chủ Ngưu Đầu liếc mắt một lượt.

“Hahaaa! Từ Đô, ma xui quỷ khiến lại để cho ta gặp ngươi. Lão tử muốn diệt các ngươi từ lâu rồi!”

Từ Đô âm trầm.

“Ngưu Đầu, ngươi nghĩ có thể làm gì được chúng ta!”

“Các ngươi rõ là mới trải qua chiến đấu, coi bộ chỉ còn ba bốn phần sức lực. Ấy vậy mà vẫn muốn lớn tiếng doạ nạt!”

“Doạ? Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, hoặc là tự động rời đi. Còn nếu ngươi muốn đánh, thì hỏi ý kiến thanh đao này trước!”

Từ Đô giơ trường đao ngăn cản, chĩa thẳng về phía Ngưu Đầu, dẫn người của mình từ từ rút chạy.

Còn phía Ngưu Đầu cười nham hiểm chẳng hề động thủ, săn thú cũng mặc kệ luôn, dù không đánh nhưng nhất định quấn lấy đám Từ Đô chẳng chịu buông tha, không cách nào có thể đuổi đi được.

Hai bên còn chưa kịp lao vào đánh nhau thì bên thứ ba đã tới, Mã Diện cùng ba mươi người xuất hiện!

Ngưu Đầu thấy thế cười lớn:

“Hahaaa! Quả nhiên ta đoán không sai, ngươi thật sự đang bị truy đuổi! Từ Đô, để xem lần này ngươi chạy thế nào!”

Thế cục đã thành một chọi hai, số lượng kẻ địch gấp đôi. Mã Diện cùng Ngưu Đầu đều là Hoàng giai ngũ đẳng, tuy thực lực bình thường yếu hơn Từ Đô, nhưng hai người khoẻ mạnh đánh một kẻ đang mệt mỏi, thì kết quả xem như đã định rồi.

Mã Diện nhận ra tình cảnh, lập tức đề nghị.

“Ngưu Đầu huynh, cùng nhau hợp tác, chiến lợi phẩm chia đôi. Thế nào?”

“Được, nhưng đến lúc ấy, ta muốn mang con gái ông ta về!”

“Hahaa! Ngưu Đầu huynh khẩu vị tốt đấy!”

Hai tên đứng cười ha hả chỉ trỏ, chưa đánh mà đã bắt đầu tính chuyện phân chia.

Từ Khánh bị bọn chúng coi như món đồ, tức giận muốn chửi mắng nhưng bị Từ Đô ngăn lại:

“Hai con cùng với hắn rời mau đi khỏi đây, mang toàn bộ yêu đan trở về! Tuyệt đối không được quay lại. Chờ xử lý xong bọn chúng ta sẽ theo sau!”

“Không được! Con ở lại cùng!” Hai anh em nghiêm giọng.

“Các con ở lại chỉ tổ vướng tay chân. Mình ta mới có thể toàn tâm toàn ý chống địch. Lăn lộn mấy chục năm, có chuyện gì mà ta chưa từng gặp. Các con yên tâm đi!” Từ Đô trấn an, rồi đoạn quay sang nhìn Quân gật đầu.

Hắn chẳng nói chẳng rằng, kéo tay hai người cùng nhau bỏ chạy.

“Lần này hy vọng cảm giác của ta không sai!” Từ Đô thở dài.

Mã Diện và Ngưu Đầu nhìn thấy liền châm chọc.

“Ô kìa, có ba con chuột nhắt bỏ trốn! Đã xin phép ai chưa!”

Lập tức, hai tên Hoàng giai nhị đẳng của hai phe, dẫn theo mỗi bên bốn người truy bắt.

Từ Đô không hề ngăn cản, để mặc bọn chúng đuổi theo. Ông ta cầm trường đao, đối diện với hai cao thủ không chút sợ hãi. Đám người sau lưng ông cũng tràn đầy khí thế, nội lực toả ra khắp người, lăm lăm vũ khí, quyết sống mái một phen.