Bên trong bảo kính, là một khoảng không gian giống hệt như bên ngoài, chỉ khác mọi thứ đối xứng ngược lại. Cũng có một toà Chính điện hoàng kim lấp lánh, nơi mà Bách Kim và Huyễn Minh đang bay vào bên trong.
“Chủ nhân!” Bách Kim run run bước tới.
Bên trong Chính điện hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ một viên châu to bằng đầu người đang lơ lửng, như ẩn như hiện có một hư ảnh, giống hệt với hư ảnh vừa nãy Huyễn Minh tạo ra. Chính là Bách Thiên Binh!
“Chủ nhân sao rồi!” Bách Kim lo lắng.
“Nguyên thần của ngài rất yếu ớt, tuỳ thời có thể tan biến!”
Huyễn Minh lấy ra mấy thứ đồ vừa nãy, vung tay lên, biến tất cả chúng thành những dòng linh khí tinh thuần, dung nhập hoàn toàn vào bên trong viên châu. Hư ảnh Bách Thiên Binh như cũng rõ ràng thêm được một chút.
“Chúng ta chỉ có thể tìm cách duy trì cho chủ nhân mà thôi! Ngài ấy không thể trùng sinh được nữa!”
“Chủ nhân uy chấn một đời, sao có thể nói tan biến là tan biến được! Ngươi không làm được, thì để ta!” Bách Kim nôn nóng vội tới trước, định lấy viên châu mang vào bên mình.
“Thiên đạo đã đánh dấu nguyên thần của chủ nhân, chỉ cần khí tức bị lộ ra, tự nhiên sẽ bị giáng Thiên kiếp, không ai có thể chống lại!” Huyễn Minh vội nói.
“Ngươi thử rồi?”
Huyễn Minh gật đầu.
“Nếu không sao Càn khôn đỉnh lại phải tự bạo Khí hồn, phong ấn chính mình chứ! Ta vốn đã có thể tấn cấp cực phẩm từ lâu, nhưng vì để duy trì nơi này, bảo vệ nguyên thần chủ nhân mà không tiếc tán đi tu vi, giờ chỉ còn là Hồn khí hạ phẩm. Chúng ta trả đại giá như vậy, trốn tránh Thiên đạo đã mấy vạn năm, bắt đầu không chống đỡ được rồi. Lần này mạo hiểm mở ra phong ấn, là vì thế giới trong này đã cạn kiệt linh khí. Nếu không có bổ sung từ bên ngoài, e chẳng mấy chốc mà sụp đổ!”
Bách Kim lặng lẽ thở dài.
“Không ngờ chỉ có bảy tên Địa giai vào đây, không biết kéo dài được bao lâu!”
“Ta chỉ bọn hắn đến chỗ Ngũ hành bồi nguyên thụ làm phân bón rồi. Chỉ cần luyện hoá hết bọn chúng, chí ít cũng chống đỡ thêm được trăm năm nữa.”
“Nếu chúng ta giết hết, e là lần sau sẽ không ai dám vào!” Bách Kim nói.
Huyễn Minh cũng gật đầu.
“Mấy tên được chọn vào Chính điện, sẽ để bọn hắn an toàn đi ra cùng với một ít cơ duyên. Số lâu nhâu kia thì đến cuối kẻ nào sống sót ta sẽ cho bọn chúng đi ra!”
“Mấy tên đó chẳng đáng bao nhiêu, ngươi thích làm gì cũng được. Nhưng bảy tên Địa giai nhất định phải trở thành dinh dưỡng cho nơi này!” Bách Kim đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Huyễn Minh gật gù, rồi đổi sang một chủ đề khác, giọng nói có phần nghiêm túc.
“Tên tiểu tử tên gọi A Thiết kia, ngươi tìm được hắn ở chỗ nào?”
“Tình cờ thôi. Nhưng ta thấy hắn có chút gì đó khác lạ, không giống bất cứ ai ta từng gặp!”
“Không sai! Ta cảm nhận được, bên trong hắn có khí tức không thuộc về thế giới này!” Huyễn Minh từ tốn.
“Cái gì? Không thể nào!” Bách Kim kinh ngạc thốt lên.
“Cảm giác của ta tuyệt đối không thể sai!”
“Chẳng lẽ hắn từ trên kia xuống đây?”
“Không giống lắm, dường như từ một thế giới tương tự chúng ta!”
“Càng không thể! Nếu hắn có khí tức Ngoại giới, tại sao Thiên đạo không bài trừ hắn?” Bách Kim nghi hoặc.
“Ta không biết! Có lẽ nào Thiên đạo biết nhưng chấp nhận hắn hay không?” Huyễn Minh lắc đầu, hỏi lại.
“Ngươi hỏi ta? Hừ, ta biết thế quái nào được!”
“Không cần biết bằng cách nào, nhưng dường như thật sự là hắn có thể né tránh sự trừng phạt của Thiên đạo?” Huyễn Minh ngờ vực.
“Ý ngươi là…” Bách Kim cũng chợt im lặng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng nghĩ tới điều gì đó!
…
Bách Kim cùng Huyễn Minh từ trong bảo kính bay vút ra ngoài, gặp lại hai người Quân và Uyển Thanh đang nhặt nhạnh.
“Bách Kim tiền bối! Hai người ra rồi! Nhìn xem chúng ta nhặt được thứ gì này!” Uyển Thanh vừa thấy bóng hai người đã vội reo lên, xoè tay khoe ra một chiếc vòng ngọc lấp lánh.
Quân cũng ngừng tay tiến lại chào hỏi.
“Thứ đồ này mà cũng dám giơ ra trước mặt ta!” Huyễn Minh bĩu môi, phất tay một cái.
Tức thì gần trăm cái xác nhanh chóng hoá thành bụi mịn, mọi dấu vết ô uế đều biến mất cứ như chưa từng xuất hiện, trả lại cho khu Chính điện vẻ uy nghiêm vốn có. Còn không để hai người bọn họ kịp định thần, Huyễn Minh đã nói tiếp:
“Ngươi tên Uyển Thanh phải không? Nghe Bách Kim nói có hứa cho ngươi ít đồ! Vừa hay cũng hợp mắt ta, vậy ta hớt tay trên của lão người sắt, tặng cho ngươi trước!”
“Thật sao! Uyển Thanh đa tạ tiền bối!” Cô nàng sung sướng, reo lên rối rít.
Dứt lời, từ bên trong bảo kính bay ra một tia sáng, xông thẳng vào mi tâm Uyển Thanh. Cô sững sờ một lúc, rồi mới mở to hai mắt, lắp bắp:
“Mê linh đại pháp!”
“Không sai, Mê linh đại pháp, chủ về mị hoặc huyền ảo. Thân thể ngươi yếu nhược, không thích hợp tu luyện pháp quyết bá đạo. Ngươi luyện bộ công pháp này, có thể thông qua linh thức khống chế địch nhân. Kẻ bị khống chế tuỳ ý sai khiến, ngay cả chết cũng không biết mình chết!” Huyễn Minh đắc ý.
Quân thầm cảm thán, pháp quyết thật đáng sợ, có thể điều khiển người khác, giết người không bẩn tay!
“Còn đây là Mê hồng kính, phối hợp với Mê linh đại pháp hiệu quả có thể tăng lên gấp bội, cho ngươi!” Bách Kim lật tay, lấy ra một chiếc bảo kính màu đỏ hồng, ném sang chỗ Uyển Thanh.
Cô nàng rối rít tạ ơn, mân mê bảo kính không rời!
Đoạn Huyễn Minh quay sang Quân, rất thẳng thắn:
“Tình huống của ngươi có chút đặc thù. Chúng ta muốn xin một bình tinh huyết của ngươi!”
Hắn giật thót, muốn xin máu của mình? Là ý gì đây!
“Hai vị tiền bối có thể nói rõ hơn được không?”
Bách Kim nhìn Huyễn Minh, rồi cất tiếng:
“Vừa rồi khi Huyễn Minh kiểm tra phát hiện ngươi mang dị thể hiếm gặp, cho rằng có thể thông qua ngươi tìm được cách cứu sống chủ nhân. Ngươi đã biết Huyễn ảnh thanh minh kính có thể soi rõ chân tướng vạn vật, vì thế hắn mới muốn xin tinh huyết của ngươi để tiếp tục nghiên cứu! Đổi lại, ngươi có yêu cầu gì, chúng ta sẽ đáp ứng!”
Quân suy nghĩ giây lát, biết rằng không có cách chối từ, bèn gật đầu:
“Hai vị đã có lời, ta cũng không tiếc một bình tinh huyết. Chúng ta tìm nơi nói chuyện được chứ!”
Huyễn Minh gật đầu, đưa hắn vào trong trong Chính điện. Về phần Uyển thanh, cô được Bách Kim dặn dò một chút, rồi thi pháp đưa cô rời khỏi Bí cảnh. Xong xuôi, ông ta cũng theo sau tiến vào.
…
Quân ở bên trong, kinh ngạc phát hiện, mười hai người được chọn vừa rồi phân biệt ngồi ở mười hai vị trí khác nhau, được bao phủ trong một màn sáng nhàn nhạt. Hắn đi sau Huyễn Minh, không nhịn được mà hỏi han.
“Bọn họ đều đang nhận truyền thừa hay sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi, ngươi tưởng dễ ăn lắm hả!” Huyễn Minh nhìn ánh mắt ngờ vực của Quân, chép miệng.
“Nói cho ngươi cũng chẳng sao, bọn chúng đang chìm trong huyễn cảnh do ta tạo ra. Tùy vào kết quả mà nhận được cơ duyên. Nhưng để nói về truyền thừa của chủ nhân, thì bọn chúng không có tuổi!”
“Thế ta thì sao?” Hắn hớn hở.
“Ngươi…cũng không có tư cách!” Huyễn Minh bĩu môi.
Hắn biết thân phận, nên chẳng buồn rầu làm gì, bèn hỏi sang chuyện khác:
“Ta nghe nói có một bộ kinh thư, gọi là Bách Thiên binh quyển, chứa đựng trăm loại thần binh lợi khí…”
“Bách Thiên binh quyển? Ha ha! Cái tên này hay đấy, không biết là ai nghĩ ra. Có lẽ bọn họ muốn nói đến kiện Không gian pháp khí của chủ nhân, chứa đựng một trăm mười tám thanh pháp khí. Đáng tiếc trong trận chiến cuối cùng, tất cả đều đã bị hủy rồi!” Huyễn Minh cười lớn, giọng nói có phần giễu cợt.
Quân thở dài trong lòng, xem ra, mục đích của đám người kia đều đã đổ sông đổ biển. Một trường gió tanh mưa máu, tổn hại mấy trăm nhân mạng, thậm chí cả những đệ tử nòng cốt cũng thương vong không ít, cuối cùng đổi lại được những gì?
“Ngồi đi, chúng ta bàn chuyện chính! Ngươi nói điều kiện đi?” Cả ba dừng lại ở phía cuối căn phòng, không biết tự bao giờ đã xuất hiện một bộ bàn ghế sạch bong.
“Huyễn Minh tiền bối, vừa rồi ngoài phát hiện ta mang dị thể, tiền bối còn thấy gì nữa không?” Quân bắt đầu.
“Có hai luồng năng lượng kỳ lạ khác đang tiềm ẩn!” Huyễn Minh chậm rãi.
“Đúng vậy! Điều kiện đầu tiên, là hai người giúp ta loại bỏ chúng tận gốc.
“Cái này…ta chỉ có thể giúp ngươi trừ đi dấu Huyết ấn ở ngực. Còn luồng năng lượng ở trong đan điền kia, ta không dám chắc!”
“Nó là một loại độc đan, gọi Tam niên tất tử hoàn!” Quân nói tiếp, có ý chờ mong.
“Nó không phải là độc bình thường. Dường như giống một loại cổ thì hơn!”
“Cổ? Ý tiền bối là cổ trùng?” Hắn kinh ngạc.
“Đúng vậy. Nó ăn nội lực của ngươi mà lớn lên. Ngươi tu vi bao nhiêu thì nó bấy nhiêu, cho nên ngươi không cách nào tiến giai! Đúng không?”
“Không sai! Ta từng tìm đủ cách, dùng qua mười mấy loại đan giải độc đều không ăn thua! Tiền bối có biết cách giải hay không?” Hắn thành thật. Đã đến nước này, thì còn giấu diếm làm gì.
“Ở thời đại của ta không có giống cổ này. Ta cũng không nhận ra được chính xác chủng loại của nó. Nhưng ngươi vẫn sống đến bây giờ thì hẳn là đã có cách để cầm cự?”
Quân gật đầu.
“Ta dùng cách cường hoá đan điền để nó không bị độc phá huỷ. Nhưng chỉ là tạm thời. Ta nghĩ rằng nếu đột phá lên đến Hoàng giai, kết được Nguyên đan, hẳn là có cơ hội! Đáng tiếc…”
“Cũng chưa chắc, ta biết một phương pháp, có thể kết thành Nguyên đan!”
“Thật sao?” Hắn vội hỏi, mừng rỡ trong lòng.
“Đương nhiên có thể!” Huyễn Minh chép miệng, dùng một ngón tay ấn vào chính giữa mi tâm của Quân. Luồng ánh sáng mang theo hàng loạt tin tức tràn vào trong đầu hắn. Mất một lúc sau mới mở mắt, khuôn mặt không hết bàng hoàng lẫn nghi hoặc.
“Tiền bối, cách này thật sự có thể sao? Nhưng ta mới chỉ là Võ giả ngũ đẳng thôi!”
“Không biết!” Huyễn Minh cười, gọn lỏn.
“Hả! Không biết!” Hắn đần mặt.
Bách Kim thấy thế liền giải thích. Hoá ra, phương pháp này là do Bách Thiên Binh trong lúc luyện khí đột nhiên nghĩ ra. Nhưng lúc đó ngài ấy đã là cường giả một phương, mà đệ tử trong tông phái không ai gặp tình huống như hắn, nên nào có cơ hội kiểm chứng!
Quân ngậm ngùi, thì ra chỉ là phỏng đoán. Ý tưởng của phương pháp này, là dùng một viên Nguyên đan khác đưa vào cơ thể để làm lõi, gọi là Nguỵ đan. Sau đó luyện hoá nó giống như luyện hoá pháp khí.
Nếu thành công hoàn toàn biến nó thành của mình, chân chính trở thành Hoàng giai tu sĩ, có thể tiếp tục tu luyện. Nếu thất bại, nặng thì đan điền vỡ nát trở thành phế nhân; may mắn hơn thì giữ được Nguỵ đan, nhưng sẽ không thể chân chính kết Nguyên đan, tu vi vĩnh viễn dừng ở đẳng cấp của Nguỵ đan mà thôi.
Hắn đột nhiên nhớ đến yêu cầu của Uông Dương. Lão cũng cần một viên Nguyên đan để lắp vào cơ thể mới của mình. Khác một cái là lần này phải đưa vào chính cơ thể hắn, ai biết sẽ xảy ra những chuyện gì?
Bất quá, hắn không có lựa chọn nào khả dĩ hơn. Xem như cũng là một cách. Còn đến giây phút cuối cùng, phải làm thế nào, thì tuỳ cơ ứng biến thôi!