Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 51: Giết yêu chiếm bảo – Tiến về bí cảnh




Kim bối đằng tuy là kỳ mộc, nhưng lại ẩn chứa Kim nguyên lực rất nồng hậu. Mà Kim cức ma viên cũng là một loại yêu thú hệ Kim. Bọn chúng lựa chọn sống cạnh Kim bối đằng quả thật rất chính xác.

Quân và Đồ Huyết bàn nhau, quyết định nhắm đàn ma viên này để ra tay đoạt bảo, vừa để thêm phần rèn luyện.

Thác nước ẩn sâu trong rừng, cao đến mấy chục mét, tuôn dữ dội trắng xoá xuống con suối bên dưới. Nước ở đây trong vắt như gương, có lẫn một ít ánh kim vàng nhạt lấp lánh trông rất đẹp. Đàn ma viên buổi sớm ngồi bên bờ, đưa hai tay có những ngón cong dài xuống suối, múc lên từng vốc nước, uống ngon lành.

Có một con to lớn hơn cả, cao đến gần ba mét, lông dài vàng xỉn phủ xuống toàn thân chỉ chừa lại phần trước cổ và bộ ngực nhẵn bóng. Hai cánh tay rắn chắc dài thõng, khi đứng thẳng còn chạm tới nền đất. Nó có một đôi con ngươi màu xanh lục to tròn, luôn đảo mắt liên tục nhìn ngó xung quanh.

Đàn ma viên này ngoại trừ con đầu đàn Hoàng giai tứ đẳng, còn có một con tam đẳng, một con khác nhị đẳng và bốn con nhất đẳng. Số còn lại cỡ hai mấy con tương đương Võ giả nhân loại. Xem chừng cũng là một đàn yêu thú mạnh mẽ.

“Bọn chúng ban ngày sẽ ra ngoài kiếm ăn, đến tối mới về hang động phía sau thác nước để ngủ. Con đầu đàn lúc nào cũng để ít nhất bốn con Hoàng giai ở nhà canh giữ, thậm chí có lần còn tự mình ở nhà!” Đồ Huyết nói nhỏ với Quân.

Cả hai đang đứng rình ở phía xa, cẩn thận quan sát đàn ma viên, kiên nhẫn chờ đợi. Đây rồi, bọn chúng đang dần dần ra ngoài, chẳng mấy chốc đã đi hết chỉ để lại có ba con, nhưng là để lại con đầu đàn. Nó cùng hai con nhất đẳng nữa ở nhà canh gác!

Con đầu đàn giương đôi mắt nhìn khắp một lượt, hít hít mấy hơi vào hai lỗ mũi to bằng nắm tay người lớn, rồi ngoảnh đít đi vào bên trong hang động, bỏ lại hai thủ hạ canh gác bên ngoài.

Quân cau mày, hai con nhất đẳng thì dễ nói chuyện, còn con đầu đàn thì khó chiều hơn, nếu tìm được cách dụ nó ra ngoài rồi lẻn vào trộm vẫn tốt hơn là đối đầu trực tiếp.

“Đồ Huyết, lát nữa ngươi phụ trách hai con kia. Còn con đầu đàn để ta!”

“Con đầu đàn rất lợi hại, mấy lần ta tới đều bị nó đuổi đánh. Ngươi chắc được mấy phần?”

“Ngươi yên tâm, ta còn khôi lỗi hoàng giai mà. Khi cần lấy nó ra chắc chắn xong chuyện!” Quân cười.

Hai người bàn bạc thêm một hồi, rồi Đồ Huyết từ trong chỗ ẩn nấp lao tót ra ngoài, tung chưởng về phía ma viên. Hai con Hoàng giai nhất đẳng bị trúng đòn, loạng choạng lùi lại. Bọn chúng gầm lên giận dữ, đứng thủ thế ngay trước thác nước.

Từ bên trong, con đầu đàn cũng giận dữ đi ra, giương to đôi mắt nhìn Đồ Huyết.

“Con khỉ thối, gia gia ngươi lại tới đây!”

Đồ Huyết hét lớn, đoạn tung người, đá hai tảng đá lớn bay về phía ba con ma viên. Bọn chúng không còn xa lạ với kẻ thường đến làm loạn, liền gầm lên đấm vỡ hai tảng đá.

Đồ Huyết cười nhạt, ném thêm mấy tảng đá nữa rồi cong đít bỏ chạy. Con đầu đàn không muốn bỏ qua, lệnh cho hai đàn em đuổi theo, đánh cho kỳ được. Còn nó thì ở lại, nhưng không đi vào hang, mà nằm trấn giữ ngay lối vào duy nhất của thác nước.

Quân đứng bên ngoài theo dõi nhất cử nhất động, con yêu này cũng có chút trí tuệ, không dễ gì mà bị dụ dỗ. Xem chừng phải hạ sát nó mới chiếm được bảo vật.

“Vù!”

Một tia thanh quang từ đâu bay tới, nhắm thẳng vào đầu ma viên. Nó giật mình, nhưng vẫn kịp thời phản ứng, đưa hai cánh tay to lớn đầy những sợi lông vàng lên đón đỡ. Tia thanh quang cắm vào cẳng tay, hiện nguyên hình là một thanh đoản kiếm vàng lục. Ma viên tức giận rút thanh đoản kiếm ném văng đi, rống lớn nhìn về phía kẻ đánh lén, vô cùng hung dữ.

Quân từ trên cành cao nhảy xuống, thuận thế đấm ra một quyền, uy lực chấn kim toái thạch. Ma viên không vừa, đầu quyền to bằng cả người Quân ầm ầm đánh ngược lên. Hai quyền một to một nhỏ chạm nhau làm dòng nước trên thác cũng phải run lên một hồi.

Ma viên chẳng hề lay động, còn Quân bị hất văng ngược trở lại. Hắn âm thầm cảm thán, quả nhiên là Yêu thú mạnh mẽ, một quyền đã khiến cánh tay hắn rạo rực cả lên.

Ngân thương lập tức được lấy ra, xoay tròn lao đến như một cơn lốc. Ma viên toàn thân lông vàng dựng ngược, trông như những chiếc gai nhọn hoắt. Nó dùng song quyền dễ dàng chặn lại Xuyên vân thương, rồi vung một cánh tay đập xuống trả một đòn như trời giáng. Quân nhanh nhẹn né được, cú đấm chỉ đánh lên mặt đá cứng, làm nó vỡ nát thành từng mảnh.

Hắn chống mũi thương xuống mặt đất, mấy chục ngọn thương lập tức đội đất mà lên, đâm kín lấy thân thể ma viên. Ma viên cúi người ngồi thấp, hai tay ôm lấy đầu và che kín cổ ngực. Lớp lông toàn thân cứng như sắt thép phủ lên người, trông xa như một con nhím.

Liệt địa thương hoàn toàn bị lớp da lông chặn lại. Ma viên toàn thân tụ sức, toả ra một lớp hào quang màu vàng xỉn, rồi nó vươn mình đứng thẳng dậy, đánh vỡ tất cả.

Hai cánh tay và sau lưng nó, từng lớp lông bện lại với nhau, hoá thành những chiếc gai nhọn hoắt.

“Vù!”

Bỗng nhiên một cây gai không báo trước từ trên cánh tay ma viên lao thẳng về phía Quân. Hắn đã được Đồ Huyết dặn dò, nên không bất ngờ, mà nhanh chóng né được. Chiêu phóng gai này của Kim cức ma viên tuy đơn giản nhưng rất mạnh mẽ. Gai nhọn không chỉ cứng rắn vô bì, mà tốc độ phóng ra cũng rất nhanh, đừng nói nhân loại, ngay cả yêu thú đồng giai bị đâm trúng cũng phải khóc rống.

Một kích thất bại, ma viên lập tức vung hai cánh tay lên, phóng liên tiếp mười mấy mũi gai lao đi vun vút, bủa vây tứ phía.

Bất quá, nó đã coi thường nhân loại trước mặt. Quân cực kỳ nhanh nhẹn, bộ pháp biến ảo vô cùng. Hai chân hắn đạp không khí mà nhảy nhót xung quanh, né tránh toàn bộ cơn mưa gai nhọn. Ma viên tức giận rống lớn, dùng sức bật nhảy lên cao, hy vọng tóm được hắn. Nhưng chung quy lại, nó vẫn không biết bay, còn Quân thì sử ra Lăng vân bộ pháp, hoàn toàn không mảy may đứt một sợi lông.

Hai bên vờn nhau một hồi, mặc dù ma viên không đánh trúng được Quân, nhưng ở chiều ngược lại, hắn cũng chưa gây được tổn thương lên người nó. Ma viên mạnh mẽ, cơ thể rắn chắc, cộng thêm lớp lông vàng nhọn hoắt cứng như kim thiết, khi gặp biến chỉ cần cuộn tròn thu người lại, là hoá thành một quả bóng gai, tuyệt nhiên không để lại một kẽ hở nào để hắn có thể tấn công.

Nhưng Quân cũng không phải chỉ có từng ấy chiêu. Hắn bất chợt dừng lại trên không trung, Ngân thương rời khỏi tay, lơ lửng trên đầu, đón gió mà lớn, xoay tròn thành một cơn lốc dữ dội.

Ma viên thấy tình thế không ổn, lập tức hai cánh tay khổng lồ chụm lại, yêu lực tuôn ra ào ạt, ngưng tụ một mũi gai nhọn khổng lồ, còn to hơn cả thân hình của nó. Mũi gai vàng xỉn như màu lông, gồ ghề vừa giống đá vừa giống sắt thép, mũi nhọn sắc lạnh, nặng nề như toà núi nhỏ.

“Phá phong!”

Quân khẽ lầm nhẩm. Tức thì Ngân thương từ trên cao lao xuống, lấy thế chẻ tre tưởng như có thể đâm xuyên vạn vật. Mà mũi gai nhọn khổng lồ cũng từ từ đâm ngược lên, tuy chậm hơn một chút nhưng khí thế còn mạnh hơn mũi thương mấy phần.

Hai công kích cường đại va vào nhau, chấn cho không khí xung quang phải vặn vẹo, phát ra từng tiếng nổ đùng đoàng. Thác nước đang ào ào đổ xuống cũng bị đánh văng đi một đoạn, để lộ ra chiếc hang sâu phía sau.

Thương thứ ba Phá phong bị chặn đứng lại, không thể tiếp tục giáng xuống. Quân nheo mày, quả nhiên nội lực không đủ, uy lực không thể phát huy đến cực điểm. So với Ma viên Hoàng giai tứ đẳng bên dưới, yêu lực tuôn ra cuồn cuộn, đang từng bước đẩy lùi cơn lốc ngược trở lại.

Quân hừ lạnh, một mặt vẫn không ngừng mang nội lực đổ vào mũi thương, mà mặt khác, trên cánh tay phải xuất hiện một tầng cương khí trắng bạc, dày và nặng.

“Thêm một quyền này nữa!”

Hắn hét lên, vận hết huyết khí đấm thẳng vào cây thương, như người ta dùng búa đóng đinh vậy. Mũi thương nhận được một luồng năng lượng khổng lồ, ngang nhiên đâm thẳng vào mũi gai nhọn.

Mũi gai nhọn đang chiếm thế thượng phong lập tức chững lại, rung lên bần bật, bắt đầu xuất hiện một vài vết rạn nứt lan dần ra xung quanh. Ma viên trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc, vội vàng đưa tay phải lên đỡ lấy mũi gai, xuất động yêu lực cự lại. Còn trên cánh tay trái của nó, dần ngưng tụ ra một mũi gai khổng lồ khác.

“Vù! Xoẹt!”

Một tia thanh quang bất ngờ xẹt qua, cắt ngang qua cổ ma viên, để lại một vết thương phun máu tưới đẫm cả nửa ngực P.

Ma viên trong giây phút bất cẩn, vậy mà bị Quân dùng đoản kiếm đánh lén. Nó hoảng sợ, theo phản xạ vội đưa tay lên ôm lấy cổ.

Chỉ chờ có thế, Quân chớp thời cơ bồi thêm một quyền Toái không, được bọc trong Kim cang cương khí. Ngân thương hoá thành cơn lốc dữ tợn, chấn nát mũi gai nhọn, đâm thẳng vào ngực ma viên. Nó mang theo vô cùng sát ý, xoay tít như mũi khoan, cứng rắn xé ra một lỗ trên lồng ngực. Trái tim ma viên xoáy thành một đống bầy nhầy, chết ngay lập tức. Một đời Yêu thú hùng mạnh cứ thế mà ra đi trong tức tưởi, bị một nhân loại tu vi kém cả một đại cảnh giới hạ sát.

Quân đáp xuống mặt đất, thở phào, không ngờ phải dốc hết nội lực, dùng đến cả ba đấu pháp mạnh nhất của mình mới cản được một mũi gai nhọn của Kim cức ma viên, mà đó còn chưa phải đòn mạnh nhất của nó. May mắn ma viên cuối cùng vẫn chỉ là yêu thú, trí tuệ không cao, hắn mới có thể xuất kỳ bất ý tung một kích trí mạng.

Vừa hay Đồ Huyết cũng trở về, trông bộ dáng chắc đã xử lý xong hai con ma viên kia. Đồ Huyết thấy xác con đầu đàn thì không khỏi kinh ngạc. Quân chỉ cười, nói qua qua, rồi móc yêu đan của ma viên cất đi, còn xác của nó thì để cho Đồ Huyết.

Đoạn hai người chạy vội vào hang, nhổ đi Kim bối đằng, xong biến mất thật nhanh không để lại dấu vết, tiến đến mục tiêu tiếp theo.



Hôm nay không khí trong Học viện có chút khác thường. Quân cùng mười chín người nữa đã có mặt từ sớm, giờ đang ngồi trên phi chu tiến về Bí cảnh. Dẫn đầu đoàn chính là Ngoại viện trưởng Thanh Tùng, cùng ba vị trưởng lão khác, và sáu vị giáo quan.

Bọn họ đều đứng ở ngoài khoang lớn của phi chu, nhìn từng dãy núi xanh xanh chạy vút bên dưới. Phi chu bay mỗi lúc một nhanh, vượt qua hàng hàng lớp lớp hơi nước mờ ảo như sương sớm, băng băng lướt gió mà đi. Thanh Tùng đứng trên mũi thuyền, trông xuống đám đệ tử bên dưới:

“Chúng đệ tử, các ngươi là những người xuất sắc giành được suất tiến vào Bách Thiên bí cảnh, đây là cơ hội ngàn năm có một, ngay cả ta cũng ước ao. Nhưng bí cảnh tràn đầy nguy hiểm, nguy cơ tứ phía, các ngươi phải tận lực giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt không vì lòng riêng mà hãm hại đồng môn!”

“Chúng đệ tử nhớ kỹ!”

“Các ngươi lên đây, mỗi người nhận lấy một tấm mệnh phù, nhỏ máu lên đó. Các tấm mệnh phù này được chúng ta đặc biệt thiết kế, trong vòng năm mươi dặm có thể cảm ứng lẫn nhau, giúp các ngươi tìm được đồng bạn.”

“Ngoại viện trưởng, có bao nhiêu người cùng tham gia bí cảnh vậy?” Một người lên tiếng hỏi:

“Rất nhiều, có lẽ phải hàng trăm, thậm chí hàng ngàn, đủ mọi loại người, vô cùng phức tạp!”

“Vậy chẳng phải là thập tử nhất sinh hay sao?” Bên dưới ồn ào lo lắng.

“Cơ hội đi kèm hiểm nguy! Không vào hiểm cảnh sao có thể trở nên cường đại? Các ngươi đều là những người ưu tú, chẳng nhẽ lại sợ? Nếu ai muốn quay đầu, thì bây giờ vẫn còn kịp!” Thanh Tùng nghiêm khắc.

Lời vừa nói ra đã đụng chạm đến lòng kiêu hãnh của đám đệ tử bên dưới. Tất nhiên là làm gì có ai chịu từ bỏ cơ hội này.

Thanh Tùng cười mỉm, nói thêm:

“Học viện luôn xem trọng nhân tài, chỉ cần các ngươi có thành tựu trở về, liền sẽ được ban thưởng hậu hĩnh!”

“Chúng ta nhất định không phụ kỳ vọng!” Một tên đệ tử đột nhiên hào hứng cất tiếng, nhận được sự hưởng ứng của đông đảo xung quanh.

Thanh Tùng nghe xong thì mỉm cười hài lòng, rồi quay người nhìn về phía trước, tăng tốc cho phi chu bay vút lên tầng không.