Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 32: Độc phát – Mạng vong!




Quân dưỡng thương trên phi chu đã một tháng có lẻ. Thương thế trên người gần khỏi hẳn, lại còn đạt được một vài lĩnh ngộ khi chiến đấu. Nhưng cái hắn quan tâm nhất là Tam niên tất tử hoàn. Theo tính toán, ba ngày trước là thời điểm độc phát tác, khiến hắn lo sợ đến phát sốt. Nhưng mọi thứ lại yên ắng vô cùng, không cảm thấy dấu hiệu gì. Hắn rất cẩn thận tiến vào thể nội suốt một ngày trời quan sát, nhận ra dường như có điều gì đó khiến độc tính bị chậm lại. Dù sao cũng là niềm vui, hắn chỉ mong có đủ thời gian để trở về kịp.

May mắn, một tuần sau phi chu về đến kinh đô. Hắn vội chạy qua chào hỏi Lâm Tiến rồi cấp tốc đi ngay. Hắn có cảm giác, một hai ngày nữa là độc sẽ phát tác.

“Chu Hồng, ta mang đồ về rồi! Ngươi đưa ta thuốc giải!” Quân vừa gặp đã cất lời.

“Ồ! Vậy sao? Ta tưởng ngươi chết lâu rồi chứ!” Chu Hồng lãnh đạm.

“Ý ngươi là sao?”

“Ngươi lại trễ hẹn. Ta giờ không cần đến Hoàng hàn thảo nữa. Ngươi về đi!”

“Ngươi…” - Quân tức giận, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn thêm một chút - “Tà hoả của ngươi vẫn còn, dùng cách này chỉ áp chế tạm thời. Không trị tận gốc ắt để lại hậu quả. Ngươi đưa ta thuốc giải, ta sẽ giúp ngươi chữa trị.”

“Ngươi nhận ra ta trúng tà hoả?” Chu Hồng dường như có chút ngoài ý muốn, buồn chén trà xuống bàn, nhìn Quân chờ đợi.

“Đúng vậy. Ngươi đừng quên ta là y sư. Chúng ta trao đổi, thế nào?”

“Trao đổi? Ngươi cần ta chứ ta không cần ngươi. Ngươi nên nhớ mạng ngươi là của ta!”

“Ngươi muốn lật lọng? Làm như vậy không sợ vấy bẩn đạo tâm hay sao?” Hắn vẫn cố kìm lại cơn giận.

“Ngươi là muốn đe doạ ta?” Chu Hồng cau mày.

“Không phải đe doạ, mà là giao dịch, đôi bên cùng có lợi!”

“Haha! Xưa nay chỉ có ta ra điều kiện với người khác, chưa có ai dám ra điều kiện với ta. Ta đã nói rồi, ngươi về đi trước khi ta đổi ý!”

“Ngươi! Tiểu nhân vô sỉ, ép người quá đáng!” Quân giận tím người, lớn tiếng chửi mắng. Hắn đã không nhẫn nhịn được nữa, không có thuốc thì đằng nào cũng chết .

“Ngươi dám!” Chu Hồng tức giận phẩy tay một cái, nội lực tuôn ra lao thẳng đến Quân khiến hắn ngã nhào.

“ĐM! Ngươi chắc chắn sau này sẽ chết không có chỗ chôn thây!”

“Ầm!”

Cả thân thể Quân đột ngột bị đánh văng, bay vọt ra ngoài đập thẳng vào bức tường. Hắn lồm cồm móc gạch đá, đứng dậy, miệng nhổ ra một ngụm máu tươi.

Kẻ ra tay không phải Chu Hồng, mà là Chu Hoàng, tam đệ của y.

“Tam đệ! Ngươi mới tới! Để ngươi chứng kiến cảnh này thật có chút xấu hổ!” Chu Hồng cười nhạt.

“Đại ca, hắn dám nguyền rủa đại ca! Để ta xem miệng hắn cứng hay quyền của ta cứng!” Đoạn Chu Hoàng lao lên đấm thẳng vào ngực Quân. Nhưng y không ngờ, hắn vậy mà dám ra một quyền ngạnh kháng.

Hai quyền va chạm, Quân lại đập lưng va vào bức tường, tay ôm ngực, phun ra thêm một ngụm máu. Chu Hoàng tuy không nhúc nhích, nhưng dường như có chút khó chịu sau cú va chạm vừa rồi. Những chuyện này không qua được ánh mắt Chu Hồng. Y trong sát na đã đến trước mặt Quân, túm cổ áo hắn ném sang một bên. Trước mặt cao thủ Huyền giai tam đẳng như Chu Hồng, Quân giống một bao cát lăn lộn, bị ném đến đâu thì lăn đến đấy.

“Tiểu tử, xem ra không tầm thường như bên ngoài. Để ta xem ngươi ẩn giấu bí mật gì trên trong.”

Chu Hồng một tay tóm cổ hắn nhấc lên, tay còn lại dùng ngón trỏ đưa tới giữa trán hắn, định sử ra Sưu hồn thuật. Quân giãy giụa trong vô vọng, mắt mờ dần hẳn đi.

Bỗng từ đâu xuất hiện một tia kiếm khí sắc lạnh, nhằm thẳng hướng Chu Hồng lao đến. Y miễn cưỡng bỏ Quân xuống, tung chưởng đối lại.

Sau khi bụi mờ tan đi, một trung niên cao gầy đã vác Quân bế lên vai, nhìn Chu Hồng giận dữ.

“Lâm Tiến, ngươi dám động thủ trong phủ Thống lĩnh! Là muốn tìm chết!” Chu Hồng quát.

“Hừ! Ta đánh đấy thì làm sao? Ngươi dám giết người của ta, ta còn muốn lật cả phủ ngươi lên!” Lâm Tiến tức giận.

“Chỉ bằng ngươi?” Chu Hồng vừa dứt lời thì Chu Hoàng ở bên cạnh đã lấy ra một thanh đại đao, lao tới chém thẳng về phía Lâm Tiến.

“Hừ!” Từ ngón tay trỏ của Lâm Tiến bắn ra một tia kiếm khí. Đao kình chạm vào kiếm khí lập tức vỡ tan, kiếm khí còn lại đập thẳng vào vai Chu Hoàng, khiến y ngã ngửa ra sau.

Chu Hồng thấy một màn này thần sắc không đổi, cất tiếng:

“Không ngờ Ngũ định kiếm ba của ngươi đã luyện được đến mức này. Chắc tốn không ít công sức?”

“Kẻ xảo trá như ngươi mà cũng biết nói lời khen ngợi! Chắc cũng phải tập vô số lần!”

“Haha! Nếu ngươi đã muốn che chở tiểu tử này, vậy thì nhờ ngươi mang hắn về chăm sóc cho tốt! Không tiễn!” Chu Hồng nhếch mép phẩy tay quay đít đi vào.

Lâm Tiến không đôi co dài dòng lập tức tung người rời đi.



Quân nằm trên giường mê man bất tỉnh. Lâm Tiến thở dài, nhét một viên đan dược vào miệng hắn, sau đó vận khí, truyền nội lức vào bên trong cơ thể. Lão nhăn mày:

“Tiểu tử này! Không ngờ thân thể lại kỳ dị như vậy. Chẳng trách…”

Độ nửa giờ sau, Quân tỉnh lại. Vừa nhìn thấy Lâm Tiến, hắn đã hiểu ngay mọi chuyện, vội vàng cảm tạ.

“Phải rồi Phó viện trưởng, làm sao ông biết mà đến cứu ta vậy?” Quân hỏi.

“Haha! Ta sống ngần này tuổi, chuyện gì chưa từng gặp. Nếu ngay cả việc ngươi bị Chu Hồng hạ độc thủ ta còn không đoán ra, thì chẳng phải là uống phí thân già này sao!” Lâm Tiến cười lớn.

Lâm Tiến vốn rất quý Quân, nên luôn đặc biệt chú ý đến hắn. Hắn trước giờ hành sự cẩn thận kỹ càng, chưa bao giờ làm chuyện gì mà lại hấp tấp vội vàng cả. Nhưng lần này hắn vội vội vàng vàng, không kịp chào hỏi tử tế đã đi ngay. Lại thêm chuyện về tam niên tất tử hoàn, vừa hay hắn được Chu Hồng mang về đây đã ba năm có lẻ. Ông ta cũng biết Quân và Chu Hồng có chút quan hệ không bình thường. Vì vậy đã đoán ngay ra căn nguyền vấn đề. Với tính cách của Chu Hồng, Lâm Tiến biết chắc chắn y sẽ lật lọng, nhưng không ngờ lại không màng thân phận mà ra tay với Quân. Nếu ông ta đến chậm một chút, thì giờ đã phải mang hắn đi chôn rồi.

“Ngươi làm sao lại bị hắn hạ độc?”

“Chuyện rất dài, nói chung cũng vì tìm đường sống mà chịu nhẫn nhịn. Có điều y xảo trá, không giữ lời. Bây giờ đã sắp đến ngày độc phát, tính mạng khó giữ. Ông có cách nào giúp ta không? Ta xin mang ơn cả đời!”

“Chắc ngươi đã biết, độc này ẩn núp trong đan điền, hấp thu nội lực của chủ thể mà mạnh lên. Khi đến giới hạn sẽ bùng phát. Đầu tiên là phá đi đan điền, sau đó theo kinh mạch lan khắp toàn thân cuối cùng bạo thể mà chết. Vì vậy muốn trừ tận gốc, chỉ có một cách. Hủy đi đan điền trước khi nó phát tác, độc cũng lập tức tan biến theo!” Lâm Tiến nói.

“Tự hủy đan điền? Không chết thì cũng tàn phế, còn đau đớn hơn cái chết gấp trăm lần. Chẳng lẽ không còn cách nào…” Quân thở dài thất vọng.

“Ta nghĩ có một vài cách để kéo dài. Tỉ như khi ngươi tấn cấp Hoàng giai, kết thành nguyên đan, độc tính sẽ theo vào trong Nguyên đan. Nguyên đan cứng rắn vô cùng, dẫu độc tính phát tác cũng không dễ gì phá được. Cho nên có thể kéo dài thêm nhiều năm!”

“Độc này hút mất nội lực, ngăn cản đan điền mở rộng. Vì thế mà nhiều năm nay ta vẫn dừng ở võ giả ngũ đẳng không thể tiến cấp, e khó lòng đột phá!” Hắn đã biết đến chuyện này, vẫn luôn nỗ lực nhưng áng chừng thất vọng nhiều hơn.

“Ta có thể giúp ngươi áp chế lại độc tính. Với tu vi hiện tại của ta, có lẽ kéo dài được thêm một vài năm. Bất quá, nếu không giải trừ được, thì những lần sau càng nặng nề lên, đến một lúc rồi sẽ phải bó tay!” Lâm Tiến nói.

“Không làm thì chắc chắn chết. Làm thì may ra còn cơ hội sống! Phó viện trưởng, đành nhờ cậy ông rồi.”

“Được! Ta giúp ngươi. Tên Chu Hồng đó là kẻ thù dai nhớ lâu. Dù ta không biết tại sao y lại muốn ra tay hạ sát ngươi, nhưng nếu để y gặp lại chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì!” Lâm Tiến nhắc nhở.

“Cảm tạ phó viện trưởng! Ta biết ông đang tu luyện một bộ kiếm khí cần ngũ hành nguyên lực, nên có thứ này tặng cho ông, chắc chắn ông sẽ thích.”

Hắn lấy ra một bình nhỏ. Lâm Tiến vừa mở nắp đã thấy tràn ra một luồng hàn khí, sương trắng đọng lại trên miệng bình.

“Thu thuỷ hàn? Thứ này rất khó bảo toàn nguyên vẹn, ngươi kiếm ở đâu ra vậy?” Lâm Tiến vừa nhìn thấy hai mắt đã sáng lên.

“Thật tinh khiết! Haha! Ngươi đúng là phúc tinh của ta. Ngũ định kiếm ba ta mới luyện thành ba kiếm, còn kiếm thứ tư thuỷ nguyên lực chưa thành. Có thứ này chắc đến chín phần sẽ thành công, nếu may mắn giữ được một tia hàn băng chi lực, thì sẽ càng mạnh mẽ hơn. Phần lễ này, ta nhận!” Lâm Tiến cười lớn vui mừng, dặn dò hắn nghỉ ngơi sau đó quay ra ngoài.

Còn lại một mình, hắn trầm mặc suy ngẫm. Lần này hành động theo cảm tính quá nhiều, suýt nữa thì toi mạng. Thế giới thật giả lẫn lộn, lòng người hiểm ác, hắn muốn làm người tốt thật khó.



Ngày hôm sau, mặc dù thương thế vẫn còn, nhưng cả hắn và Lâm Tiến đều phải khẩn trương chuẩn bị. Hai người ngồi đối diện, cách nhau một cánh tay

“Ngươi sẵn sàng chưa?” Lâm Tiến hỏi.

“Chúng ta bắt đầu đi!” Quân gật đầu nói.

“Ngưng thần bế khí, thả lỏng cơ thể. Sau đây ta sẽ dẫn nội lực sang đan điền của ngươi. Ngươi phải hết sức cẩn trọng, tránh cho hai luồng nội lực của ta và ngươi xung đột!”

Lâm Tiến bắt thủ ấn, tức thì từ hai lòng bàn tay xuất hiện một luồng khí lưu năm màu lấp lánh. Lâm Tiến tu luyện chính là ngũ hành nguyên lực, nên nội lực của ông ta cũng có năm màu của ngũ hành.



Nhớ rằng Ngọc diện linh giới Có cửu nguyên lực, tu sĩ có thể tu luyện cả chín loại, nên từ đó sinh ra vô số cách tu luyện. Nhưng tựu chung lại có ba trường phái chính.

Trường phái thứ nhất, chủ tu một loại nguyên lực, sau đó tu thêm một đến hai loại khác bổ trợ theo mối quan hệ tương sinh tương khắc. Chẳng hạn như chủ tu Hoả nguyên lực, lấy mộc sinh hoả, thuỷ khắc hoả; thì có thể tu thêm Mộc nguyên lực để bổ trợ, hoặc tu Thổ nguyên lực để khắc chế lại Thuỷ nguyên lực nếu chẳng may gặp phải. Cách này đơn giản, cứ mười người thì có chín người lựa chọn.

Trường phái thứ hai, là tu luyện đồng thời nhiều loại nguyên lực, lấy cân bằng, hài hoà làm gốc. Con đường này ít người đi, vì tốn nhiều thời gian, tu vi tăng chậm, công pháp và đấu pháp khó tìm, cần nhiều loại dược vật thuộc tính khác nhau trợ giúp tu luyện. Vì vậy rất nhiều người lúc đầu chọn cách này nhưng giữa đường đứt gánh mà đi theo cách đầu. Tuy nhiên, nếu thành công thì căn cơ vô cùng vững chắc, đạo tâm vững vàng, thực lực có thể nói là vượt trội so với đồng giai.

Trường phái thứ ba, chỉ tu duy nhất một loại nguyên lực, tu cho đến tận cùng, đột phá giới hạn, chính là muốn nhất lực phá vạn pháp. Tu luyện cách này yêu cầu cực kỳ khắt khe, phải là thân thể trời sinh, hoặc dị thể hiếm có. Lại cần pháp quyết đặc biệt để tu luyện, cộng thêm thiên tài địa bảo phụ trợ mới có thể thành công; thường chỉ trong các gia tộc hoặc thế lực lớn, truyền thừa lâu đời mới có. Vì vậy những tu sĩ này cực kỳ ít ỏi, vạn người không có một, nhưng một khi xuất thế đều là nhân tài kiệt xuất, chiến lực đỉnh cao.



Ngũ sắc nội lực từ trên người Lâm Tiến tuôn ra, nhẹ nhàng như sương khói theo hai lòng bàn tay Quân tiến vào thể nội. Hắn cũng ra sức thả lỏng, giữ cho đan điền ổn định tránh xung đột. Mà giờ phút này, bên trong đan điền của hắn dần xuất hiện một dòng khí lưu màu đen, lúc đầu nhạt nhoà, sau mấy hơi thở đã đen ngòm. Dòng khí đen như những chiếc xúc tu, đặc sệt bò men theo đan điền chẳng mấy chốc đã che phủ một phần ba. Theo sự lan rộng của dòng khí đen, cảm giác đau đớn như đan điền bị xé nát bắt đầu xuất hiện. Quân vã mồ hôi, cơ mặt nhăn nhó, toàn thân run lên lẩy bẩy.

Còn bên trong thể nội, ngũ sắc nội lực lập tức hoá thành một tấm lưới ánh sáng lao đến, trùm lên khí đen cản lại bước tiến của nó. Hai bên giằng co nhau từng chút một. Khí đen dường như yếu thế hơn, nhưng dai như đỉa đói, quyết không từ bỏ. Chúng tuôn ra mỗi lúc một nhiều, càng ngày càng đặc quánh lại. Tấm lưới ngũ sắc tuy vô cùng bền chắc, nhưng chỉ đẩy lùi được khí đen một nửa thì bị chững lại, giằng co quyết liệt.

Bên trong thể nội, Quân bất đắc dĩ nhìn đan điền của mình biến thành một bãi chiến trường, hai bên đối đầu kịch liệt khiến đan điền của hắn như tảng đá đang bị đập phá, muốn vỡ vụn. Nội lực bên trong bị hai luồng năng lượng kích thích, như nước bị nấu, sôi lên sùng sục chỉ chực vỡ ào ra ngoài càng làm cho tình hình thêm tồi tệ.

Ba luồng năng lượng xung đột khiến hắn đau đớn vô cùng, gân xanh trên mặt đã nổi lên cuồn cuộn, hai hàm răng cắn chặt vào nhau kêu ken két. Nếu không phải ý chí ham sống của hắn cực kỳ mãnh liệt, thì có lẽ đã rơi vào hôn mê rồi. Lâm Tiến sắc mặt ngưng trọng, ông ta không dám đưa thêm nội lực vào, sợ đan điền của Quân không chịu nổi, sẽ vỡ vụn.

“A Thiết! Ổn định tinh thần. Đây là thể nội của ngươi, ngươi là vua ở chỗ này, tuyệt không thể khuất phục kẻ địch được!”

Trong đầu Quân vang lên giọng nói của Lâm Tiến.

“Phải rồi, đây là nhà ta, ta là chủ nhà! Nhà của ta thì ta có quyền!” Quân lẩm bẩm.

“Lui cho ta!” Quân hét lên, hai tay bắt quyết.

Tức thì nội lực trong đan điền đang nổi loạn dần dần bình tĩnh lại, rồi như quân lính đã được tập luyện, hoá thành chín đoàn khí lưu lao đến tấm lưới ngũ sắc. Hai luồng nội lực khác nhau nhưng giờ này lại như hai dòng nước, trộn lẫn hoà hợp vào nhau. Tấm lưới lập tức sáng lên, hóa thành một màu trắng tinh sáng chói, ép cho khí đen liên lục thối lui. Hai đánh một không chột cũng què, mặc dù khí đen vô cùng cứng đầu, nhưng dần yếu thế, co cụm lại liều mạng chống cự.

Quân càng đánh càng hăng, nội lực liên tục tuôn ra. Tấm lưới ngũ sắc càng ngày càng siết chặt. Khí lưu màu đen cuối cùng không chịu nổi công kích, tan ra thành bụi mịn lẩn trốn, biến mất vào trong đan điền!