Ba ngày sau, cả hai đến một bờ biển hiu quạnh, chỉ có đá đen, sóng xanh và nắng vàng.
“Đến nơi rồi, ngươi định đi đâu?” Quân hỏi.
“Thâm uyên hải vực.” Lân sư truyền âm.
“Thâm uyên hải vực? Một trong ba đại lãnh địa của yêu thú, nơi nhân loại không được phép đặt chân đến?”
“Đúng vậy! Tiểu tử, chúng ta từ biệt ở đây, không hẹn gặp lại.”
Đột nhiên, Quân lấy từ trong túi trữ vật ra một bình ngọc:
“Đây là tinh huyết của ngươi. Ta đã nói từ trước, ta chỉ cần vật âm hàn, có nước hồ kia rồi, thì của ngươi ta trả lại.”
Bích Ngọc lân sư thoáng chút ngạc nhiên, rồi trong đầu Quân vang lên một tiếng cười giòn, lần đầu tiên hắn được nghe tiếng cười của một con yêu thú.
“Ta đã gặp qua vô số nhân loại, nhưng ngươi khác với bọn chúng. Bích ngọc lân sư ta có ơn trả ơn, có thù tất báo, không vong ân phụ nghĩa như các ngươi. Trong động ngươi không giết ta, ta cũng sẽ để ngươi sống. Chỗ tinh huyết này mà nói, đã không còn giá trị gì, thì coi như đổi lấy số đan dược và linh vật kia đi. Ta không thích mắc nợ kẻ khác, đặc biệt là nhân loại!”
“Nhân loại ngàn vạn người, ta chỉ là một kẻ trong số đó. Ngoài kia còn rất nhiều người tốt, chỉ là ngươi chưa được gặp thôi!”
“Thế giới mạnh được yếu thua, con đường cường giả đều trải đầy máu. Không chỉ máu của ngươi mà còn của trăm ngàn kẻ khác. Ngươi có thể nhân từ, nhưng kẻ khác sẽ không vì ngươi nhân từ mà nhân từ lại với ngươi. Ngươi cũng nên cảm thấy may mắn vì gặp được ta, không phải yêu thú nào cũng như vậy. Nhân duyên giữa chúng ta đến đây là hết. Bảo trọng!”
Bích ngọc lân sư vừa dứt lời đã vụt biến thành một đạo lục quang bay ra biển lớn. Quân dõi theo một lúc thì bất giác giật mình hét với theo:
“Bích Ngọc! Ta không biết đường về!”
Nhưng thân ảnh của lân sư chỉ còn là một chấm đen nhỏ. Hắn tiu nghỉu như mèo đứt râu. Chờ khi chắc chắn rằng nó sẽ không trở lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Bích ngọc lân sư sau khi tiến giai trí tuệ đã không kém nhân loại, rất thông minh. Nhưng đồng nghĩa với việc đó, nó cũng sẽ dần suy nghĩ như con người. Quân đánh bậy đánh bạ, giở trò thao túng tâm lý, vậy mà thật sự thành công giữ được cái mạng nhỏ. Nhân loại xảo trá quả thật không có sai.
Giờ hắn phải tìm cách trở về. Ngọc Thứ Sơn hiểm trở như vậy, một mình hắn không biết làm sao. Hắn đi lại cả nửa ngày, tính toán chỉ còn hai đường, hoặc là quay lại theo lối cũ đến đây, hoặc men theo bờ biển đi vòng lại. Nhưng hắn cần về sớm nhất để có thể gặp Chu Hồng lấy thuốc giải. Cuối cùng, vẫn là đánh liều cưỡi Trúc thanh diệp đi theo lối cũ.
Hắn rất cẩn trọng, chỉ bay là là sát các vách núi, không nhanh không chậm, vừa bay vừa quan sát, chỉ cần ngó thấy bóng người là lập tức nhảy xuống.
…
“Chúng ta đã đi mấy ngày rồi mà không thấy tung tích gì, hay là quay lại đi đại ca.”
“Được rồi, lại đằng kia nghỉ ngơi một chút đi đã.”
Một đám người bảy tên, tu vi cao nhất chỉ Hoàng giai nhất đẳng, còn lại đều là võ giả đang ngồi nghỉ bên một con suối nhỏ. Quân nép sau tảng đá lớn lén lút nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Đại ca, kẻ này là ai mà lại để Cự phủ bang ra lệnh truy nã? Chắc hẳn không tầm thường?”
“Ai mà biết. Ta nghe nói tên đó từng chọc giận bang chủ Cự phủ bang nên bị treo thưởng. Con đường này cũng là bọn chúng chỉ ra, nói tên kia có thể xuất hiện ở đây.”
“Nếu vậy thì hắn rất lợi hại. Chúng ta mai phục ở đây nhỡ đụng hắn thật thì làm sao đánh lại?”
“Ta có pháo hiệu cự phủ ở đây, chỉ cần đốt lên là có người tới tiếp viện ngay.” Tên đại ca lấy ra mấy cây pháo, to cỡ cổ tay người lớn nói.
Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng y:
“Các ngươi muốn tìm ta?”
Một phút sau, trên bãi đá nằm la liệt sáu người, không rõ sống chết. Mà tên đại ca đang quỳ gối, hai tay chống trên nền đất run lẩy bẩy.
“Đại nhân, xin tha mạng!”
Quân cầm tờ truy nã, đọc lướt qua, đoạn cất giọng:
“Có bao nhiêu người đang tìm ta, tu vi thế nào?”
“Tiểu nhân không rõ, nhưng có lẽ vài trăm người, mạnh nhất có mấy tên Hoàng giai ngũ, lục đẳng. Bọn họ hầu hết đều mai phục trên con đường mà Cự phủ bang vạch ra.” Tên kia sợ hãi khai ra không thiếu chữ nào.
“Để lại mọi thứ trên người ngươi rồi cút!”
Quân không giết y, hắn đã có chủ đích khác trong đầu.
Chưa bao giờ Ngọc Thứ Sơn lại nhộn nhịp như thế. Từng đoàn tu sĩ ầm ầm tiến vào, phải có đến mấy trăm người. Ai ai cũng hăm hở, sợ rằng có kẻ đến trước giành mất của.
Trên không đột nhiên loé lên ánh pháo, mấy trăm ngàn đốm sáng tụ lại thành hình một cây rìu to lớn in trên nền trời.
Ngay lập tức, không ai bảo ai, tất cả đều đổ dồn về phương hướng đó. Tại một đỉnh núi nhỏ, Quân cẩn thận quan sát bên dưới, lặng yên không tiếng động chuồn đi. Tam thập lục sách, tẩu vị thượng sách, cần nhanh chóng tranh thủ chạy được tí nào hay tí đấy.
…
Triều Quốc quả đúng như suy đoán, trước khi rút quân đã để lại một thế lực cắm rễ nơi Hoàng Bách sơn mạch, gọi là Triều minh đường, lấy việc buôn bán dược vật làm chính. Quân mất bảy ngày bảy đêm lăn lộn, va chạm với mấy đội săn tiền thưởng mới thoát ra được đến nơi.
Hắn đưa ra bằng chứng chứng minh y sư Triều Quốc, cùng với việc chấp hành nhiệm vụ bí mật mà Chu Hồng giao phó, rất nhanh đã được xác nhận thân phận. May mắn thay, ba ngày nữa sẽ có một chiếc phi chu khởi hành từ Hoàng Bách sơn mạch về Kinh đô, mang theo các loại dược vật trao đổi được. Quân bỏ ra một đống dược thảo, cùng mấy ngàn linh thạch hạ phẩm lo lót được một chân sai vặt trên phi chu. Với hắn tiền bạc bây giờ chỉ là vật ngoài thân.
Trong ba ngày ngắn ngủi, hắn nghỉ ngơi lại sức, kiểm tra hết đống đồ đạc của mình. Gia tài mang theo gần như đã hết sạch, chỉ còn giữ được ba bốn món pháp khí. Bù lại hắn có được một bình nhỏ tinh huyết Bích ngọc lân sư, vài bình lớn nước hồ, cùng một số dược thảo hái trên đường đi. Có điều, hắn đã để lạc mất Bích ảnh đao và khúc xương bí ẩn trong hang động. Đây chính là tổn thất vô cùng lớn, như đứt từng khúc ruột!
…
Phi chu to lớn như một chiếc máy bay dân dụng, có bốn cánh dài đen thui, toàn thân làm hoàn toàn từ kim thiết. Số vật liệu để đúc nên có lẽ đủ để chế tạo cả trăm thanh pháp khí.
Nó khởi hành, xé gió mà bay, tốc độ quả thực rất nhanh. Lần đầu tiên Quân được ngồi “máy bay” như thế này, hy vọng có thể đưa hắn về kịp lúc.
“Ầm! Ầm!”
Phi chu đột ngột rung lắc dữ dội một hồi mới bình tĩnh lại. Quân vội vàng chạy ra ngoài xem xét tình hình.
Đã thấy ngay trước mũi thuyền, thuyền trưởng đang đứng, khí thế toả ra bao phủ toàn bộ phi chu vào trong. Xung quanh phi chu đen có đến bốn năm chiếc phi chu khác to nhỏ đủ màu đang bay xung quanh. Viên thuyền trưởng quát lớn.
“Thiết huyết, Cự phủ, Yêu sát! Chúng ta là đoàn vận chuyển của Triều minh Đường, vốn dĩ không hề có xung đột nào với các ngươi. Các ngươi như vậy là có ý gì?”
“Ý gì? Hừ, các ngươi từ chỗ nào chui ra kiếm ăn trên đầu bọn ta lại còn dám lên tiếng. Chúng ta muốn, chính là các ngươi ở đâu thì cút về chỗ đó. Các huynh đệ, người thì giết, của thì cướp, xông lên cho ta.”
Quân nắm chặt tay, oan gia ngõ hẻm, lại gặp tên Phủ Trung. Chuyến hàng này là chuyến hàng đầu tiên trở về, nhất định không được để sai sót. Hơn nữa bọn họ mới thành lập, mặc dù đạt được thoả thuận với mấy thế lực đứng đầu ở đây, nhưng mấy lão già ấy nào dễ dàng bỏ qua.
Lần này, chắc chắn cũng do bọn chúng mắt nhắm mắt mở, để cho mấy thế lực hạng hai, ba đến quấy rối cướp phá.
Chớp mắt, đã thấy mấy chục đạo ánh sáng bắn thẳng về phía phi chu đen. Nhưng đều bị ngăn lại bởi một màn sáng bao bọc phía bên ngoài.
“Hừ! Chỉ thế thôi cũng dám tập kích chúng ta. Cho ngươi xem sự lợi hại của phi chu Triều Quốc!” Thuyền trưởng hạ lệnh.
Lập tức, từ trên nóc phi chu thò ra một họng pháo đen thui, to một vòng tay người ôm. Họng pháo thùi lùi lạnh lẽo nhăn nheo như một thân cây bị đốt thành than. Bất ngờ, “gốc cây xù xì” đó vô thanh vô tức bắn ra một tia sáng khổng lồ xuyên thẳng vào một chiếc phi chu màu lam nhạt đang bay bên cạnh. Chiếc phi chu lam nhạt như miếng thịt mỡ bị người khác cầm kiếm đâm xuyên qua, mỏng manh yếu ớt rơi ngay tại chỗ.
“Con m nó! Phi chu của ta!” Một tên cao lớn mặt đỏ đứng sau lưng Phủ Trung hét lên giận dữ.
“Hừ, lại dám mang cả pháo quân sự lắp cho phi chu vận chuyển! Các anh em đừng lo. Thứ này rất tốn linh thạch, cũng chỉ tấn công đơn mục tiêu. Hạ lệnh cho mấy chiếc phi chu kia bay ra xa, nhân thủ chuyển qua cận chiến! Các ngươi theo ta phá trận trước.” Phủ Trung hừ lạnh.
Hắn dứt lời, cầm rìu lao lên, vung một nhát bổ xuống pháp trận bảo vệ phi chu đen. Hai kẻ bên cạnh cũng không chần chừ. Nam nhân mặt đỏ toàn thân huyết khí, nắm tay thành quyền, đấm xuống một nhát. Mà nữ nhân áo đen, tay cầm một chiếc roi sắt uốn lượn như mãng xà vỗ xuống.
Pháp trận bảo vệ rung lên bần bật, dưới đòn công kích kết hợp của ba cao thủ, không trụ được mà nứt ra từng mảng rồi vỡ vụn.
Thuyền trưởng sắc mặt ngưng trọng, trong tay hiện lên một thanh trường kiếm, dẫn theo ba người hoàng giai thất đẳng, bay vút lên không đối chiến:
“Tất cả chiến đấu, quyết không để bọn chúng đắc thủ!”
Nhân số trên phi chu Triều Quốc khoảng độ tám chục, so với bên kia hơn trăm người thì yếu thế hơn nhiều, nhưng sĩ khí vẫn là ngút trời. Trong một khắc, cả hai bên đã lao vào đánh giáp lá cà.
Bọn võ giả đánh nhau trên thuyền, bọn Hoàng giai ai có pháp khí hay đấu pháp lợi hại thì bay lượn chiến đấu. Còn bốn người thuyền trưởng so kè với ba tên đầu sỏ bên kia. Phủ Trung và thuyền trưởng đều là Huyền giai nhất đẳng. Hai người của Thiết huyết và Yêu sát đều nửa bước huyền giai, ba tên hoàng giai của Triều Quốc có phần lép vế nhưng vẫn cầm cự được.
Quân ở dưới cẩn thận quan sát, lấy ít máu rơi vãi xung quanh bôi lên mặt. Hắn vốn đã là mục tiêu bị truy đuổi của đám người ở đây, trốn được thì trốn, tránh được thì tránh chẳng có gì phải ngượng ngùng.
Nhưng hắn tránh người chứ người không có tránh hắn. Một kẻ không biết từ đâu đang lao đến. Đánh nhanh rút gọn. Nghĩ là làm. Đoạn hắn lao lên, tung một quyền vào đối phương. Kẻ địch lập tức đối quyền nhưng trong khoảnh khắc y nhận ra mình đã sai lầm. Xương cốt cánh tay của y bị chấn vỡ vụn, toàn thân bay vút ra ngoài phi chu rơi xuống mặt đất, chết không thấy xác.
Quân không được nghỉ tay, lại có thêm mấy tên lao đến. Hắn dựa vào các giác quan vô cùng nhạy bén, nhanh chóng né chiêu rồi phản đòn. Mỗi lẫn hắn xuất thủ đều là nhằm vào điểm yếu hoặc các khớp xương trên thân thể, khiến đối phương chỉ sau một chiêu lập tức mất đi sức chiến đấu.
Chỉ một, hai phút đồng hồ trôi qua, Quân đã hạ được mấy tên võ giả. Khi hắn đang chuẩn bị cho mục tiêu tiếp theo, thì từ sau lưng truyền đến một cảm giác nguy hiểm. Hắn vội vàng né người, lách sang một bên tránh thoát khỏi một đường kiếm.
“Tiểu tử! Giết người của ta đã chưa? Nạp mạng đi!” Kẻ mới đến là một nữ tử, áo đen dài, tay cầm một thanh trường kiếm đen tuyền. Tu vi của ả có lẽ cỡ Hoàng giai nhất đẳng.
Kiếm? Ta cũng có, mà lại cũng màu đen luôn. Đoạn hắn lập tức lấy ra thanh kiếm trong người, giương cao nghênh đón. Nữ tử hoá một kiếm thành bốn, bao vây lấy hắn. Quân một tay múa lên Thập tự kiếm, huyễn hóa ra sáu tia kiếm khí, đánh tan tất cả.
“Đỡ được?” Nữ tử kinh ngạc thốt lên.
Quân không nói không rằng, dùng tốc độ nhanh nhất lao đến bến cạnh, chém ra một kiếm. Nữ nhân giật mình giơ kiếm ra đỡ, cả thân hình bị đẩy lùi lại tới hơn mười bước mới đứng vững.
Cổ tay ả run run đau nhức, lập tức hét lên:
“Các ngươi mau tập trung giết tên này! Nhanh lên, không được để hắn sống thêm phút giây nào!”
Quân cau mày, nữ nhân quả thật rắc rối. Hắn nhìn ba tên đang lao về phía mình, nội lực tụ lại về kiếm đen, tốc chiến tốc thắng, xoay người chém ra ba nhát. Tức thì trên thuyền lại có thêm ba cái xác không đầu. Ngay sau đó, hắn lấy thế chẻ tre lao về phía nữ tử, nhưng giữa đường bỗng nhiên bay tới một viên hoả cầu chặn lại.
“Tiểu tử, đánh với ta thử xem!” Một nam nhân cao lớn ở trần, tay đỏ rực lửa xuất hiện chắn trước mặt hắn và nữ nhân.
“Mỹ nữ, để ta giúp muội xử lý hắn nhé!” Lại thêm một giọng nói vang lên, một thanh niên khác không biết từ đâu, vác rìu chạy tới góp vui.
Quân cau mày, hai tên Hoàng giai nhất đẳng, một tên nhị đẳng. Hắn mặc dù tin tưởng một chọi một không kẻ nào giết được mình, nhưng ba tên một lúc là cả vấn đề, tuyệt không thể xem thường. Đốn củi ba năm chính là để dành cho những thời khắc đốt lửa như thế này!
“Ba tên Hoàng giai đối phó một tên Võ giả ngũ đẳng, các ngươi coi trọng ta quá rồi đấy! Nếu vậy thì cả ba cùng lên đi, ta đánh một lượt!” Quân đứng yên nhìn ba tên khiêu khích.
“Tiểu tử ngông cuồng! Nhận lấy! Liệt hoả chưởng!” Nam nhân cao lớn lập tức xông đến.
Quả nhiên có kẻ không chịu được khiêu khích. Quân cũng nhanh chóng đáp trả, mũi kiếm trên tay tụ lực đen ngòm, đâm thẳng vào hỏa chưởng.
*