Cuộc hành quân đã qua mười lăm ngày mà chưa hề gặp chướng ngại gì. Có chăng chỉ là những cơn mưa đầu mùa bất chợt, mang theo hơi ẩm khiến cả Nam Xương Lĩnh như chìm trong một biển hơi nước mờ ảo.
Lại thêm một đêm nghỉ lại trong rừng. Quân không ngủ được, hắn giành phần thức canh gác cho cả tiểu đội. Đống lửa nhỏ trước mặt không làm lòng hắn ấm lên chút nào.
Nếu cứ mãi ở lại chỗ này thì không cách nào lấy được thuốc giải, sẽ phải chịu những cơn đau cào xé đến chết đi sống lại. Nhưng nếu xung phong đi đầu, e là cũng không toàn mạng. Cuộc sống binh đao tuy đã rèn giũa hắn kinh nghiệm chiến đấu rất nhiều, nhưng hãy còn xa mới đủ. Hắn vốn đến từ thế giới mà giết chóc chính là tối kỵ, là giới hạn cuối cùng mà pháp luật đạt đến. Hắn vẫn chưa quen được việc tước đi sinh mạng kẻ khác, trừ phi bị dồn đến chân tường. Hoặc là do hắn bị ép phải giết người, để phục vụ cho mục đích của một kẻ nào đó bên trên, nên không thể xuống tay?
Hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết, hắn không muốn làm công cụ mặc người sai khiến.
“Hừ hừ!”
Tiếng rên rỉ vang lên khe khẽ cắt đứt dòng suy nghĩ của Quân. Một tên trong tiểu đội đang nằm co ro, bên dưới chiếc chăn dày thân thể lúc lúc lại rung lên bần bật.
“Đầu gỗ, ngươi làm sao vậy?” Quân hỏi
“Ta thấy lạnh quá, run hết cả người lên rồi!” Y vừa đáp vừa thở hổn hển.
“Uống chút nước ấm đi!” Quân đỡ Đầu gỗ ngồi dậy, cẩn thận quan sát sắc mặt của y.
“Ngươi bị từ lúc nào?”
“Vừa mới thôi. Mấy ngày nay ta thấy không khoẻ, trong người cứ bứt rứt khó chịu. Nhiều khi váng hết cả đầu, chân tay cơ bắp đều đau mỏi rã rời. Nhưng sợ mấy tên kia nên không dám nói ra.”
“Ngươi nằm nghỉ đi, lấy thêm chăn của ta đây này. Chắc độ một lát nữa sẽ khỏi thôi.” Hắn đỡ y nằm xuống, đoạn bước tới chỗ Trương Cảnh Trọng, đá cho một cái:
“Trương đầu xù! Dậy mau, có biến!”
Cảnh Trọng giật mình, giọng còn ngái ngủ:
“Chuyện gì thế, hai tiếng nữa mới đến lượt ta gác đêm mà. Ngươi thật là…”
“Dậy mau! Không nhanh chết cả lũ bây giờ!” Hắn gắt lên.
Trương Cảnh Trọng vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại quần áo. Y nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Quân, biết là hắn nói thật.
“Đi cùng ta sang mấy khu bên kia! Nhanh lên!” Quân nói, kéo y đứng dậy.
“Đầu gỗ bị nhiễm bệnh rồi, ta nghi ngờ là một bệnh truyền nhiễm.” Vừa đi hắn vừa nói.
“M nó, không phải chứ. Thảo nào mấy ngày nay ta thấy hắn khác khác.”
Hắn và Trương đầu xù tới bên trung đội quân y của đại đoàn hai và ba. Không ngoài dự đoán, hai khu này đều có mười mấy người lên cơn rét run, vã mồ hôi. Thậm chí có người bị hai, ba ngày rồi.
“Không cần đi nữa. Ta chắc chắn bọn họ đã bị bệnh rồi!” Quân nói.
“Ngươi biết là bệnh gì không?” Cảnh Trọng lo lắng hỏi.
“Có lẽ! Ngươi từng nghe nói đến bệnh sốt rét bao giờ chưa?”
“Chưa. Nhưng ta từng nghe kể lại, mấy chục năm trước xuất hiện bệnh dịch kỳ lạ. Ai nhiễm bệnh đều rét run vã mồ hôi, mấy ngày sau thì chết. Người nào sống sót thì tóc rụng sạch, da xanh xao ốm yếu. Nó được gọi là ôn dịch Cái chết màu xanh. Biểu hiện của mấy người này rất giống với mô tả được ghi chép lại. Có nhẽ nào…”
“Đi, chúng ta đến chỗ Đại đoàn trưởng!”
Bọn họ đi đến một chiếc lều lớn, trước mặt có mười mấy tên lính gác đứng canh. Vừa thấy hai người, một tên đã bước ra:
“Các ngươi tới đây làm gì?”
“Ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo Đại đoàn trưởng, phiền ngài thông báo giúp ta!”
“Ây dô! Mấy tên các ngươi thì có chuyện gì quan trọng chứ. Bẩm báo với ta là được rồi!” Tên lính gác cười phá lên khinh thường.
“Thật sự là có chuyện hệ trọng, liên quan đến tính mạng rất nhiều người. Ta phát hiện có bệnh dịch…” Quân gấp gáp nói.
“Cái gì! Dịch dã nào ở đây, ngươi định trù ẻo ai đấy? Không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta!” Tên lính gác xua tay đuổi bọn hắn đi.
“Mẹ kiếp! Ngươi cũng chỉ là tên gác cửa quèn, tưởng mình oai phong lắm sao!” Trương Cảnh Trọng tức giận mắng.
“Ngươi nói cái gì!” Y vừa nói, vừa tung một cú đấm thẳng vào ngực Cảnh Trọng khiến hắn lảo đảo ngã ngửa ra phía sau.
Tên lính chưa dừng tay, lao tới bồi thêm một đấm nữa vào mặt hắn. Nhưng khi còn cách mặt Cảnh Trọng một tấc thì nắm đấm của y bỗng nhiên khựng lại.
Cổ tay y bị một bàn tay khác túm lấy. Bàn tay mạnh như gọng kìm, cứng như sắt thép, bóp chặt lại khiến y nhăn nhó đau đớn, vùng vẫy không cách nào thoát ra được.
Quân gằn giọng:
“Đừng tưởng ta không dám đánh chết ngươi!”
Đoạn hắn buông tay, tên lính canh lảo đảo lùi lại mấy bước ngã sõng xoài, cổ tay phải còn run run.
“Chúng ta đi!” Quân đỡ Trương đầu xù dậy rồi cả hai biến mất vào đêm tối.
“Ngươi dẫn ta đến đó làm gì? Thật tức chết đi được!” Cảnh Trọng vẫn còn giận lắm.
“Không sao là được rồi, chúng ta về đi.” Quân cười an ủi hắn.
“Không biết Đầu gỗ thế nào rồi?” Cảnh Trọng vừa đi vừa lo lắng.
“Đầu gỗ không sao đâu, ánh chừng giờ này hắn đã hết sốt rồi.”
“Ngươi có vẻ biết rất rõ căn bệnh này.” Y tò mò.
“Cũng từng đọc qua. Có điều muốn chữa được hơi phiền phức, may ra thì giữ được mạng!”
Bọn hắn về đến nơi thì tất cả đều đã thức dậy. Đầu gỗ quả nhiên đã hết sốt, nhưng còn mệt mỏi lắm, đang ngồi dựa vào người Hoàng Mẫn. Không may, trong tiểu đội lại thêm một tên đang lên cơn rét run giống y hệt.
Cả bọn mười người quây xung quanh đống lửa, Trương Cảnh Trọng mở lời trước:
“Ta và A Thiết đã đi kiểm tra xung quanh, phát hiện ra không chỉ chúng ta mà rất nhiều chỗ khác đều có người nhiễm bệnh giống như Đầu gỗ và Tam Mao. Ta sợ rằng nó chính là ôn dịch Cái chết màu xanh từng xuất hiện ngày trước!” Rồi y giải thích một hồi cho tiểu đội.
Cả bọn nhao nhao lên sợ hãi:
“Vậy phải làm sao? Ta chưa muốn chết!” Đầu gỗ mắt đỏ hoe.
“Đừng sợ! Ngươi không chết được đâu, cùng lắm là sút đi vài cân thôi. Biết đâu lúc đấy thấy ngươi ốm yếu, Thống lĩnh lại cho ngươi xuất ngũ sớm về nhà thì sao!” Quân trấn an.
“Đầu gỗ, ngươi còn nhớ mấy hôm trước bị muỗi đốt chứ. Bọn chúng chính là lũ mang mầm bệnh gieo rắc khắp nơi. Ngươi bị nhiễm, trong máu của ngươi sẽ có mầm bệnh, lũ muỗi hút máu ngươi nhân tiện mang mầm bệnh đi ra xung quanh. Chúng đốt người nào thì người đó sẽ bị nhiễm.”
“Đúng vậy, rất nhiều người đã nhiễm mầm bệnh rồi, chỉ chờ bùng phát ra thôi!” Trương đầu xù lo lắng.
“A Thiết, ngươi có cách chứ?” Hoàng Mẫn hỏi.
”Cách chữa thì có. Nhưng phải tìm được cây thuốc. Cánh rừng này rộng lớn như vậy, chỉ mười người chúng ta thì không thể tìm được, có nói Thống lĩnh cũng không tin. Ta đoán độ dăm ba hôm nữa toàn quân sẽ không dưới ngàn người phát bệnh. Lúc đó tự khắc có người đến tìm chúng ta. Hiện giờ Đầu gỗ và Tam Mao đã bị, ta sẽ chỉ cách chữa trị tạm thời, không để nặng lên. Còn các ngươi cũng đã bị muỗi đốt, nhớ kỹ lấy lời ta dặn để phòng tránh, kẻo phát bệnh…”
…
Ôn dịch Cái chết màu xanh, cái tên hoa mỹ này không biết ai đã đặt cho. Sau hai ngày cẩn thận kiểm tra, nếu Quân không nhầm, ở Trái Đất nó chính là căn bệnh Sốt rét, nỗi ám ảnh của những người đi rừng vào mùa mưa.
Thế giới này còn không có khái niệm vi sinh vật thì làm sao biết đến sự tồn tại của ký sinh trùng sốt rét. Nhưng hắn dựa vào những đặc điểm của bệnh mà suy đoán.
Thứ nhất hầu hết những người này đều khởi phát với biểu hiện gai rét ớn lạnh, nhức đầu, đau mỏi xương khớp toàn thân, rồi mới bắt đầu những cơn sốt li bì.
Thứ hai, đa phần các cơn sốt đều theo chu kỳ mỗi ngày một lần và dần phân chia thành ba giai đoạn rất rõ.
Giai đoạn đầu rét run cầm cập, giữa trời nắng mà như nằm trong tuyết, bao nhiêu chắn đắp cũng không vừa. Sau đó thì sốt nóng, đau đầu khát nước, mặt đỏ da khô, mạch nhanh thở nông. Cuối cùng khi hết sốt nóng thì toàn thân vã mồ hôi, dần dần trở lại bình thường rồi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Quan trọng nhất tất cả đều bị muỗi đốt.
…
Sáng ngày thứ ba, cả tiểu đội vừa mới tỉnh dậy thì đã nghe thấy tiếng ồn ào từ xa vọng lại, mười mấy tên lính đang tiến tới chỗ bọn hắn. Đi đầu không ai khác, chính là tên gác cửa đêm trước gây hấn với Trương Cảnh Trọng. Y nhìn Trương đầu xù, ánh mắt chỉ lướt qua Quân một cái rồi nhanh chóng né đi chỗ khác. Đoạn y hắng giọng:
“Đại đoàn trưởng cho gọi hai ngươi đến gặp! Đi theo ta!”
Trương Cảnh Trọng nhìn Quân, thấy hắn khẽ gật đầu thì đứng dậy ưỡn ngực nói với tên lính:
“Được rồi, ngươi đi trước dẫn đường!”
“Ngươi…” Tên lính tức tối định nói thêm gì nhưng kìm lại được, quay mặt đi thẳng ra ngoài.
Hai người bọn họ cũng đi theo sau.
“Đây đâu phải đường đến lều Đại đoàn trưởng?” Quân thắc mắc.
“Đại đoàn trưởng đang ở chỗ Thống lĩnh.” Tên lính đáp.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu lần này gọi bọn họ đến là có chuyện gì.
…
Chiếc lều rộng lớn bên trong có khoảng sáu, bảy mươi người đang đứng. Chính giữa lều tất nhiên là Chu Hồng, hai bên là hai huynh đệ của y, Chu Thanh bên trái còn Chu Hoàng bên phải. Cả mười vị đại đoàn trưởng đều có mặt, số còn lại quá nửa là y sư.
Quân bước vào, hành lễ như thường lệ rồi lùi xuống đứng vào chỗ mình nên đứng.
Không ngoài dự đoán, quân đoàn đã có hơn ngàn người nhiễm bệnh. Các vị y sư khác tìm mọi cách mà số lượng nhiễm càng ngày càng tăng không hề có dấu hiệu dừng lại. Việc hành quân vì thế chậm trễ đi rất nhiều.
“A Thiết, Cảnh Trọng!”
Hai người nghe tiếng gọi liền lập tức ra khỏi hàng tiến lên phía trước.
“Các ngươi đã biết tại sao lại được gọi đến đây rồi chứ?” Chu Thanh hỏi thẳng, không vòng vo.
“Có biết!” Quân trả lời.
“Vậy nói hết những gì các ngươi biết. Việc quân quan trọng, không được giấu diếm.”
Hắn chậm rãi trả lời:
“Mọi người đều đã rõ, căn bệnh lần này giống với ôn dịch Cái chết màu xanh từng xảy ra mấy chục năm trước, đến giờ vẫn không có thuốc trị. Bệnh này do muỗi mang mầm bệnh từ người này truyền sang người kia. Các vị võ giả cơ thể cường tráng có thể tự chống lại được, nhưng võ sĩ trở xuống thì không. Lại thêm chiến đấu liên tục, hành quân kéo dài, khí hậu ẩm ướt khó thích nghi khiến cơ thể suy yếu. Vì vậy chắc chắn sẽ còn rất nhiều người nhiễm bệnh và rất nhiều người sẽ chết.”
“Những điều này chúng ta đều biết. Ta muốn hỏi ngươi có cách chữa trị không?” Chu Hồng ngắt lời hắn.
“Cách thì có, nhưng không thể một sớm một chiều. Chí ít cũng cần phải cần mười ngày.”
“Quá lâu. Ta cho ngươi ba ngày.”
“Ba ngày quá ít, căn bản không thể làm được gì.” Quân đáp.
“Các ngươi ở đây có ai có cách gì không?” Chu Hồng không trả lời, mà hỏi xung quanh.
Không một ai lên tiếng.
“A Thiết, tối đa năm ngày. Trong năm ngày này, trừ cấp bậc Tiểu đoàn trưởng trở lên, còn lại ta cho phép ngươi tuỳ ý điều động. Sau năm ngày quân đoàn sẽ tiếp tục lên đường. Nếu không có thuốc giải, tất cả người nhiễm bệnh, và cả ngươi đều sẽ phải ở lại đây!”
“Việc này…” Phía dưới vang lên những tiếng bàn tán.
“Việc quân quan trọng. Chỉ là ngàn tên võ sĩ, không là gì so với tám vạn đại quân. Chiến lực chính không hề bị ảnh hưởng. Nếu ở lại việc quân chậm trễ các ngươi ai dám gánh tội?” Chu Thanh lớn tiếng quát.
Quân nắm chặt tay. Hơn ngàn người, hơn ngàn mạng sống mà nghe sao nhẹ bẫng. Cảm thương cho những con sâu cái kiến, hắn lại càng thấm thía hơn cho bản thân mình. Chỉ có mạnh lên mới được tôn trọng, mới có quyền định đoạt số phận của mình và của người khác!
*