Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 129: Án mạng trong đêm!




Một thoáng im lặng trôi qua, rồi trong đầu Quân vang lên một tiếng cười nhạt.

“Đạo hữu còn không mau xuống giúp đỡ bọn họ!”

“Đạo hữu không vội thì ta vội gì chứ!” Quân bình thản đáp.

Đối phương yên lặng không trả lời. Nhưng cái sự im lặng này đã nói cho Quân rằng suy đoán của hắn là đúng.

Ba tên kia có trợ giúp, dù không biết là bọn chúng kiếm ở đâu ra. Kẻ thứ tư này có lẽ là kẻ đã va chạm linh thức với hắn lúc đầu tối. Y ẩn giấu khá kỹ, ngay cả với linh thức cường đại như của Quân cũng chỉ có thể thấy hình dáng mờ mờ chứ không nhìn rõ mặt mũi.

Cả hai đều bất động ngấm ngầm quan sát trận chiến bên dưới.

Rõ thấy một điều, quy mô không lớn như tưởng tượng. Đại Đầu dù bị úp sọt, nhưng với tu vi Hoàng giai tứ đẳng cao hơn nên dần lấy lại được cục diện. Có điều mấy tên kia chiến đấu kiểu cò cưa, vừa đánh vừa nhấp nhả. Đại Đầu có mạnh thì vẫn bị bọn chúng tiêu hao dần dần, hễ muốn ra tay giết kẻ nào thì hai tên còn lại lao vào cản trở khiến y không thể manh động. Vậy là thành ra hai bên giằng co mãi chưa dứt.

“Đạo hữu thật sự không định tham gia vào hay sao?” Đối phương truyền âm đến.

“Bọn chúng đang chờ đạo hữu tới giúp kìa!” Quân thờ ơ đáp.

Hỏi hắn có nhúng tay không? Hỏi thừa!

Đối phương còn một cao thủ đang ngồi đó, chưa biết chừng có khi còn nhiều hơn thế nữa, thì có ngu hắn mới trả lời. Và tất nhiên, kẻ mà đến giờ vẫn bình thản ngồi quan sát thì chắc chắn cũng không ngốc.

“Nếu đạo hữu không tham gia ta tất có hậu đãi!”

Đối phương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, dứt lời thì thân ảnh liền biến mất.

Quân thu lại linh thức. Nếu đã không ai ngó ngàng đến mình thì chẳng việc gì phải lộ diện. Hắn vốn cũng chỉ định mượn danh nghĩa nhà này để rời đi chứ không có tình nghĩa gì cả. Trải qua bao nhiêu chuyện, một trong số những điều hắn học được đó là càng ít xen vào chuyện của người khác càng tốt!



Cuộc chiến dưới kia có thêm sự xuất hiện của một cao thủ rất nhanh đã phân định thắng bại. Bọn chúng cướp sạch sẽ toàn bộ tài sản chỉ trong mấy phút rồi nhanh chóng rút đi, bỏ lại góc nhà trọ tan hoang đổ nát.

Quân rảnh rỗi liền bám theo đám người đến bìa rừng mới dừng lại. Chỗ này tăm tối rậm rạp, là nơi không có ai bén mảng tới.

Bọn chúng đang đứng thành vòng tròn, bốn tên Hoàng giai cầm đầu đứng ở giữa.

Kẻ bí ẩn giờ đã lộ rõ mặt, là một trung niên dáng vẻ bình thường, có hai hàng ria mép hai bên, trán dô, mắt nhỏ dài và hẹp.

Y quay đầu hướng về phía Quân trịnh trọng.

“Đa tạ đạo hữu tương trợ. Ta đã hứa nhất định giữ lời, mời đạo hữu tới đây để huynh đệ chúng ta gặp mặt!”

Quân điềm nhiên thả mình lướt xuống. Đám người tự động tránh xa một bên kiêng dè. Nhưng một trong số những tên Hoàng giai lại không nhịn được nói.

“Hoá ra là ngươi? Sư huynh, hắn đâu có làm gì mà lại được chia phần!”

“Không làm gì chính là giúp ích rồi!”

Tên cầm đầu quát, rồi quay lại tươi cười mời Quân tới gần.

“Tiểu đệ của ta chưa trải sự đời, đạo hữu đừng trách.”

Quân cười trong lòng. Chưa trải sự đời? Thế mà đã đi cướp của giết người rồi. Nếu để thật sự trải đời thì không biết còn làm ra những chuyện gì nữa.

“Vừa rồi ta nghe thấy hắn gọi ngươi là sư huynh!”

“À! Chúng ta vốn cùng một sư môn. Nhưng môn phái nhỏ yếu, bị kẻ địch phá hoại thành ra đệ tử mỗi người mỗi ngả. Không ngờ lại gặp nhau ở đây nên bàn tính làm một số chuyện. Cũng là việc thường xuyên xảy ra trong giới tu sĩ, không có gì quá mức cả!”

Y cười hà hà, rồi lấy ra một túi nhỏ đưa cho Quân.

“Chút lòng này cảm ơn đạo hữu đã giúp đỡ. Nếu đạo hữu không chê thì hãy gia nhập với bọn ta!”

Lời này vừa nói ra đã khiến cả đám nhìn nhau xì xào.

“Cái gì! Dù hắn là Hoàng giai tam đẳng đi nữa thì cũng không thể hạ mình như thế chứ…”

“Kẻ này bạn thù chưa rõ, không thể tự tiện cho gia nhập được…”

Quân bỏ ngoài tai những lời đó, tung tung chiếc túi trên tay.

“Ta vốn thích một mình, không muốn bị ràng buộc. Thứ lỗi không thể nhận lời.”

Xong xuôi hắn quay lưng bỏ đi. Nhưng vừa được vài bước chân, tên cầm đầu đã gọi với lại.

“Đạo hữu xin dừng bước! Chuyện ngày hôm nay vẫn mong đạo hữu giữ kín!”

“Chỗ này chẳng lẽ còn chưa đủ kín?” Quân đáp.

Một sự im lặng thoáng qua bao trùm cả thảy. Tên cầm đầu bên kia ánh mắt sáng lên.

“Ý đạo hữu là gì?”

“Các ngươi không cần giả bộ nữa, muốn làm gì thì nhanh lên. Đêm khuya rồi ta còn phải về ngủ!”

Tên cầm đầu thoáng im lặng rồi bỗng cười lớn không hề giấu giếm.

“Haha! Chỉ bằng ngươi? Ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà muốn đối chọi lại với huynh đệ chúng ta!”

Dứt lời mười mấy người đã bao vây kín lấy Quân không chừa một khe hở.

Quân mỉm cười.

“Tưởng mình ngươi có đệ chắc!”

Hắn lập tức vung tay, mười con khôi lỗi đủ hình dạng ngay ngắn xếp hàng đứng chắn xung quanh như tường đồng vách sắt. Con nào cũng ánh lên màu sắt thép cứng rắn, âm trầm lạnh lẽo.

“Khôi lỗi? Ngươi…ngươi là ai?”

Tên cầm đầu hoảng hốt lùi lại một bước.

“Giết!”

Quân hạ lệnh, toả ra linh thức khống chế mười con khôi lỗi tấn công.

Đám người kia biết chọc nhầm ổ kiến lửa, nhưng đâm lao phải theo lao, đành cắn răng liều mạng, tung hết sức bình sinh mà đánh nhau hy vọng giữ được mạng.

Mười con khôi lỗi này thực ra không phải là khôi lỗi của Uông Dương, mà là do Quân sau khi nghiên cứu mấy con khôi lỗi của ông ta, đồng thời dưới sự chỉ dạy của Bách lão mà tự mình chế tạo ra. Hắn đoán chừng thực lực trong đẳng cấp Võ giả mà thôi. Nhân dịp này muốn thử xem uy lực của chúng đến đâu.

Quả thực không khiến hắn thất vọng!

Bọn chúng tuy yếu nhưng cái trò lấy thịt đè người thì cực kỳ xuất sắc, chỉ cần một cú vả, một phát cắn…là đủ để khiến một tên đổ máu. Trái lại đấu pháp đánh lên người chúng như muỗi đốt inox, chẳng hề hấn gì.

Thân thể khôi lỗi toàn là sắt thép, cứng rắn thô bạo, không biết sợ, không biết đau, không có nhân tính, dù bị đánh cụt tay, cụt chân vẫn cứ lao lên như thiêu thân lao vào lửa.

Bốn tên Hoàng giai bên kia đỡ nhất, đứng tựa lưng vào nhau hình thành nên lớp năng lượng bảo hộ bên ngoài.

Những người còn lại chẳng mấy chốc mà nằm la liệt trên nền đất, một nửa đã chết, một nửa nằm im không có sức phản kháng.

Mười con khôi lỗi không mất con nào vây kín bốn tên kia, vừa há miệng bắn quanh cầu, vừa thi nhau nhào lên cắn xé.

Tuy nhiên mấy con khôi lỗi cấp thấp này đánh bọn tay chân thì được, còn khi gặp cao thủ Hoàng giai thật sự thì không có tác dụng gì. Đối phương chỉ vừa quét tay một cái là cả mười con đều bị bật ra.

Quân thấy vậy lập tức thu tất cả lại.

“Tiểu tử! Chết đi!”

Tên cầm đầu cười lớn lao lên, điều khiển một lá phù màu đỏ vàng. Lá phù vừa ném ra đã đón gió mà lớn. Hình vẽ trên phù lung linh huyền ảo rồi vụt thoát ra ngoài, hoá thành một con bạch hổ nhe nanh múa vuốt, khí tức tỏa ra cũng phải xấp xỉ Hoàng giai thất đẳng.

Ba tên còn lại trầm trồ.

“Đại ca không ngờ lấy ra Phục hổ phù! Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi! Hahaaa!”

Duy nhất tên cầm đầu thì không thấy như vậy. Bởi ngay lần đầu va chạm với Quân, nhận ra linh thức đối phương mạnh hơn mình mấy lần, y đã biết hắn không phải hạng tầm thường.

Nhưng y cho rằng chỉ cần bảo vệ tốt thức hải, thì mình Quân không thể đánh lại bốn người, nhất là khi tu vi của y đã là Hoàng giai tứ đẳng.

Giết người đoạt bảo, phần thưởng thuộc về kẻ mạnh vốn là điều tất yếu, tin rằng giết được Quân sẽ hốt được gia tài, vì thế y không ngại liều lĩnh một phen, mới ra chiêu là lấy ngay bảo bối đánh phủ đầu.



Bạch hổ gầm lên một tiếng, há miệng phun ra một đoàn ánh sáng chói mắt về phía Quân.

“Không chơi nữa!”

Hắn thầm nghĩ, ném ra một con búp bê đen thui thẳng vào đoàn ánh sáng.

Một màn không ngờ xảy ra, đoàn ánh sáng dữ dội bị con búp bê xẻ ra làm hai nửa, rồi nó cứ thế lao vào miệng hổ, một đập đánh nát đầu mãnh thú. Lá Phục hổ phù đang lơ lửng trên không cũng bị nó tóm gọn lấy mang về cho Quân.

Tên cầm đầu mất đi pháp khí, phun ra một ngụm máu lùi lại, hoảng sợ nhìn về thân ảnh sừng sững đang đối diện mình.

Trước mắt bọn chúng là một con khôi lỗi cao gần hai mét, to lớn bệ vệ. Toàn thân nó toả ra sát khí lạnh người, doạ cho cả đám co rúm lại.

Tên cầm đầu bên kia quát lớn.

“Mau giúp ta!”

Ba tên còn lại vội vã điều động nội lực, tất cả truyền vào người y. Y hai tay bắt quyết, ngưng tụ toàn bộ thành một khối cầu năng lượng phía trước đan điền.

“Là ngươi ép ta!”

Khối cầu đột ngột nổ tung, sáng rực cả một góc, không ai nhìn rõ được gì cả. Đợi ánh sáng tan đi, tên cầm đầu đã biến mất!

“Hử…!”

“Đại ca…!”

Ba tên còn lại ngây ngốc nhìn nhau, rồi nhìn Quân và con khôi lỗi to lớn trước mặt, không ai bảo ai vội vã quỳ xuống.

“Tiền bối tha mạng! Tất cả đều là chủ ý của hắn…”

“Đúng đúng! Là hắn ép bọn ta!”

Quân chép miệng. Chiêu ve sầu thoát xác này có vẻ lợi hại. Đáng tiếc…

Rồi hắn quay lại mấy tên kia.

“Được rồi, ta tin các ngươi! Mang hết tài sản ra đây ta sẽ tha mạng!”

“Tiền bối nói thật chứ!”

“Đương nhiên, nhanh lên trước khi ta đổi ý!”

Bọn chúng vội vã giao nộp toàn bộ.

“Tiền bối, giờ chúng tiểu nhân đi được chưa!”

“Ta thì đồng ý, nhưng còn phải hỏi ý của đại ca các ngươi nữa!”

Quân cười nói nhìn về một hướng làm cả bọn tò mò nhìn theo. Một thân ảnh từ đó bay vút ra rồi rơi bịch xuống đất. Là tên cầm đầu!

Y ho khan nôn ra một bãi máu quỳ trên mặt đất. Đồ Huyết trong bóng tối đi ra rồi đến đứng sau lưng Quân. Quân nhìn hai phe đang co rúm rồi trầm giọng nói.

“Chỉ một bên được sống. Còn ai sống là do các ngươi quyết định!”

Hắn để Đồ Huyết cùng ba con khôi lỗi nữa đứng đó canh chừng, sau đó quay lưng bỏ đi để lại phía sau những tiếng la hét, gào rú và chửi bới điên cuồng.

.........