Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 106: Tập kích




Bốn quyền va chạm, cả hai đều bị đẩy lùi lại ba bước.

“Ngươi? Cái này…”

“Này gì mà này!”

Quân lao lên, nửa thân trên nở rộ, cơ bắp cuồn cuộn. Lần này người phải lùi lại là tên đệ tử của Huyết linh tông. Y không tiếp tục giao thủ mà rút về phía đồng bọn.

“Ngươi là ai? Sao lại có đấu pháp của tông ta?”

“Thân phận của ta không đến lượt các ngươi hỏi!” Hắn điềm tĩnh.

Nữ tử đứng bên cạnh thì thầm:

“Lưu huynh, đừng để hắn đánh lừa. Có thể hắn cướp đoạt từ một đệ tử nào đó!”

“Đúng vậy. Hắn giết người của chúng ta, lại học lén đấu pháp của Huyết linh tông, không thể để hắn thoát!” Tên nam nhân còn lại cũng hùa theo.

“Tiểu tử, dù ngươi có là ai, hôm nay đều phải bỏ mạng tại đây!”

Y giận dữ gồng lên, để lộ thân hình săn chắc như tượng đồng, một cỗ lực lượng thuần tuý cuồng bạo tụ tập về đầu quyền.

Quân vận khí, nội lực trải dài lên hai cánh tay, cuồng sư mãnh hổ hung tợn xuất hiện. Hắn muốn thử uy lực của Sư hổ song hình quyền từ lâu, nay gặp đối thủ xứng tầm ngại gì không mang ra.

“Ầm! Ầm!”

Khí tràng bạo phát quét sạch đất đá xung quanh, giữa tâm vụ va chạm đã xuất hiện một hố sâu nứt nẻ. Song phương lui lại phía sau, bốn mắt nhìn nhau.

Quả nhiên là cao thủ, đã lâu rồi Quân mới có cảm giác cánh tay tê đau. Mà đối phương càng không giấu được ánh mắt phức tạp. Huyết linh tông là tông môn luyện thể mạnh nhất lục địa, y bản thân đã là Hoàng giai tam đẳng, vận dụng đấu pháp cường hoá có thể so với yêu thú, vượt cấp mà chiến. Không ngờ trước mặt một tên Võ giả ngũ đẳng lại không thể bức lui, há chẳng phải là sỉ nhục to lớn hay sao?

“Chúng ta cùng lên bắt sống hắn!” Y gầm gừ.

Hai đồng bọn đều biết tên họ Lưu này thực lực cỡ nào, nên tự khắc hiểu kẻ địch trước mặt không hề bình thường, mới ra chiêu đã hạ sát ý.

Nam nhân lấy ra một chiếc kim hoàn, phóng lớn rồi chụp xuống người Quân, biến thành một vòng xích định trói gô hắn lại.

Vừa lúc đó trường kiếm của nữ tử hoá thành vô số quang ảnh, sắc bén lạnh lùng chuẩn bị đâm tới.

Quân cũng không có ý định nương tay. Một thanh trường thương lặng lẽ xuất hiện, ánh lên sắc vàng, trong đêm tối vẫn thấy rõ từng sợi hoa văn kim tuyến khảm trên mũi thương.

Thương vừa ra, mới chỉ cắm trên mặt đất mà khí thế vương giả đã làm lu mờ hào quang của kim hoàn trên đầu. So với nó, ánh sáng vàng của kim hoàn như mèo so với sư tử.

Nam nhân hoảng sợ:

“Pháp khí thượng phẩm? Không thể nào!”

Quân không nói không rằng, trường thương vung lên, một kích dễ dàng đâm gãy kim hoàn, đánh văng nó ra ngoài.

Vừa lúc kiếm quang bay tới, trường thương trên tay hắn múa lên vũ dũng cản lại mọi công kích.

Kiếm quang vừa tan đã thấy tên Huyết linh tông vác một cây búa lớn đập xuống. Tay trái Quân lập tức được bao phủ một tầng cương khí cứng rắn.

Toái không quyền tung ra, đẩy lùi cả người lẫn búa về phía sau trong con mắt kinh dị của y.

Hắn đạp chân vọt lên, cầm thương nhảy thẳng vào ba người, mũi thương cắm ngập xuống đất.

“Liệt địa!”

Một rừng chông hai màu trắng vàng phá đá mà lên, trong bán kính mười mét không nơi nào không bị chọc thủng.

Dù đối thủ không hề có ý khinh địch nhưng cũng không thể ngờ rằng thực lực của Quân lại quá mức tưởng tượng. Bất kể nhục thân, nội lực, tốc độ hay so về pháp khí, đấu pháp đều vô cùng cường đại, vượt xa tính toán của ba tên. Thành ra chỉ một giây bất ngờ chưa kịp phản ứng thì đã bị hàng chục mũi thương đâm thủng người.

Hai tên kia chết ngay tại chỗ, còn kẻ họ Lưu nhờ vào thân thể tráng kiện vẫn còn thoi thóp trên vũng máu.

“Các ngươi tụ tập tới đây để làm gì?” Quân lạnh lùng.

“Đằng nào cũng sắp chết…Ngươi nghĩ sẽ moi móc được từ ta chắc…”

Tên Huyết linh tông nhổ ra một bãi máu.

“Không nói cũng được!”

Ngay sau đó, thủ trảo của hắn đâm thẳng vào đan điền, nội lực tuôn ra dữ dội bao phủ lên thân thể của tên Huyết linh tông, rút sống Nguyên đan của y ra ngoài. Y chỉ kịp hét lên một tiếng đau đớn rồi lăn ra đất.

Quân lục lọi trên người ba tên, lấy ra được vài đồ vật cùng một miếng ngọc giản. Bên trong quả nhiên có một vài ghi chép về kế hoạch của Huyết linh tông.

Hắn nhanh chóng thiêu sạch sẽ mấy cái xác thành tro bụi rồi cùng với Mạnh Thần trở về căn cứ núi Bạch Vân.



Trong căn phòng bằng gỗ nhỏ tại căn cứ, Quân và Mạnh Thần đang trò chuyện cùng một trung niên. Người này phụ trách việc trao đổi nhiệm vụ cũng như điểm cống hiến.

“Tin tức thu được lần này rất đáng giá. Các ngươi mỗi người sẽ nhận được một trăm cống hiến bạch ngân.”

“Đa tạ tiền bối. Không biết tới đây Hoàng thất có ban hành nhiệm vụ nào mới không?” Quân hỏi.

“Ta không biết!” Tên trung niên hờ hững.

“Lần này chúng ta vất vả lắm mới có thể sống sót mang tin trở về. Thật sự hy vọng lần sau sẽ tìm được những nhiệm vụ tốt hơn!”

Quân cười, nhẹ nhàng đưa một túi nhỏ cho tên trung niên. Y ra bộ nhìn ngó trước sau, e hèm vài cái nói nhỏ:

“Nghe nói sắp tới sẽ tổ chức tiến công tiêu diệt mấy cứ điểm trong rừng của đám Huyết linh tông. Vì là bí mật nên không công bố ra ngoài, nhưng điểm cống hiến rất cao. Ta thấy các ngươi có thể tìm được tin tức như thế chắc thực lực cũng không tệ!”

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm!” Quân vội chắp tay cảm ơn.

“Được rồi! Các ngươi về đi, có chuyện gì cứ đến gặp ta!” Tên trung niên cười hài lòng, vẫy tay ra hiệu.

Quân cùng Mạnh Thần ra ngoài, vừa đi vừa trò chuyện.

“A Thiết, ngươi học mấy trò này từ bao giờ vậy?”

“Vì cuộc sống cả thôi. Ta sẽ gia nhập vào đội quân tiên phong. Ngươi có đi cùng không?” Quân đáp.

“Ta tưởng ngươi luôn muốn tránh xa chém giết kia mà?” Mạnh Thần kinh ngạc.

“Lần này khác. Chiến tranh trước sau cũng nổ ra, đến lúc đó sẽ cực kỳ khốc liệt, có muốn trốn tránh cũng không được. Chi bằng nhân thời điểm này mới chớm nở, chúng ta đi trước vừa để rèn luyện, vừa lấy điểm cống hiến chuẩn bị tài nguyên. Đến lúc thật sự đánh nhau một mất một còn trên người cũng có vốn để giữ mạng!”

“Có lý, vậy mà ta không nghĩ ra!”

Mạnh Thần tròn mắt, vỗ vỗ vai người bạn của mình.



Tổ chức tiến công lần này cũng rất đơn giản. Dựa theo do thám chia nhau tấn công sáu mục tiêu, mỗi đội từ vài chục cho đến hai, ba trăm người.

Đội mà Quân và Mạnh Thần tham gia có hơn trăm người, do một vị đội trưởng tu vi Hoàng giai ngũ đẳng chỉ huy, tên Hà Khôi. Mục tiêu cũng vừa khéo chính là nơi đám người Hắc phong, Báo đầu, Đại ưng tụ tập.

Trăm người hành quân trong đêm tối, ẩn nấp cách mục tiêu áng chừng gần năm cây số. Ở khoảng cách này, gần như song phương đều không phát hiện được ra nhau.

Hà Khôi chọn ra sáu người nhanh nhẹn, mang theo ngọc bài truyền âm do thám phía trước.

Một giờ sau đã có tin tức truyền lại. Đối phương ánh chừng bảy mươi người, phân thành ba vị trí. Một tốp mười người ở chính giữa, có vẻ là đầu lĩnh. Hai tốp còn lại chia đều hai bên. Có bảy tên làm nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài.

Hà Khôi lập tức ra lệnh tiến đánh. Chủ lực bốn mươi người đánh thẳng vào trung tâm cuốn lấy đối thủ, sáu chục người còn lại chia làm hai cánh âm thầm tập kích hai bên sườn, chờ hiệu lệnh là úp vào vây công.



“Giết!”

Hà Khôi cất tiếng, tay phải cầm trường đao, tay trái điều khiển ba thanh phi kiếm phóng tới mở đầu cuộc tập kích. Bên phía Triều Quốc hừng hực khí thế, pháp khí, đấu pháp…toả ra đầy trời, ào ào lao tới như một cơn mưa đủ màu sắc.

Đám người phe Huyết linh tông nửa đêm say giấc bất ngờ trúng đòn hiểm, chỉ chớp mắt gần mười người đã bỏ mạng. Số còn lại nhanh chóng tụ tập lại một chỗ ra sức chống cự. Từ bên trong vòng vây vọt ra ba thân ảnh, cầm pháp khí chém ra từng luồng nội lực hùng hậu, nhất thời cản lại thế công của phía Triều Quốc.

Hà Khôi lập tức xông lên, quyết tâm không để vụt mất ưu thế. Ba thanh phi kiếm hợp lại thành một thanh cự kiếm sáng loá, ầm ầm đâm tới trước. Còn trường đao trên tay đao khí lườn lờ, một nhát đao hình chữ thập hiện ra, cày nát mặt đất uy dũng tấn công.

“Đám ô hợp! Chịu chết đi!”

“Lũ Triều Quốc bẩn thỉu! Lén lén lút lút!”

Hai người trong số đó tiến lên trước ngăn cản. Mà tên kia lại lùi về sau mấy bước, làm ra mấy thủ ấn phức tạp.

Giây lát sau mặt đất sáng bừng, một pháp trận sừng sững hiện ra. Đám người phe Huyết linh tông ai nấy khí thế bạo phát mạnh mẽ bất thường, rất nhanh đã lấy lại được cục diện.

Hà Khôi nheo mày:

“Các ngươi đã có chuẩn bị?”

“Đương nhiên! Các ngươi chịu chết đi là vừa!” Kẻ chủ trì trận pháp cười lớn.

Vừa rồi ba tên đầu lĩnh đều là Hoàng giai tứ đẳng, mượn lực lượng từ trận pháp đã tiến vào Hoàng giai ngũ đẳng. Ngược lại phe Triều Quốc chỉ có mình Hà Khôi mà thôi. Mặc dù tu vi là hàng thật giá thật nhưng một lúc chiến với ba kẻ bên kia cũng rất khó nhằn.

Hà Khôi cười gằn hét lớn:

“Các anh em! Lên!”

Lập tức bốn bên vang lên tiếng hô ầm ầm, quân đội Triều Quốc như từ dưới đất chui lên hung hãn lao thẳng từ hai bên sườn đánh vào. Hai người tu vi Hoàng giai tứ đẳng dẫn đầu hai đội quân khí thế ngút trời, nhanh chóng xuyên thủng đám người cản đường rồi bay tới bên cạnh Hà Khôi. Cán cân lực lượng một lần nữa nghiêng hẳn về Triều Quốc.

.........