Tang Thế Tình Nhân

Tang Thế Tình Nhân - Quyển 6 Chương 313: Phiên ngoại 2: Tương lai - Tiêu diệt cặn bã (1)





Đường Miểu phì cười, vỗ vỗ mặt y an ủi. Chung quanh có rất nhiều người, không thích hợp với bất kỳ hành động nào. Bộ dạng đã biến đổi của hai người quả thật đã làm lu mờ bớt sự hiện hữu của họ nhưng sự xuất hiện của Hổ Vương vẫn tạo ra chút nhốn nháo. Đường Miểu vốn định để nó tự do hoạt động ở ngoài, lại lo nó sẽ bị thợ săn săn giết, cuối cùng chỉ đành tiếp tục để nó theo bên người.


Sức chú ý của Đường Miểu mau chóng bị dòng người ra vào tấp nập hấp dẫn. Đa phần quần áo trên người bọn họ đều rất cũ nát, hơn nữa, tình trạng tinh thần kém rất nhiều so với người sống sót trong căn cứ Kinh đô, dường như chỉ cần xảy ra một chuyện nhỏ thôi cũng có thể khiến sợi dây thần kinh căng cứng cuối cùng của bọn họ đứt đoạn. Cái bầu không khí ảm đạm này giống như có thể lây nhiễm vậy, khiến Đường Miểu cũng vô thức thấy căng thẳng hơn nhiều.


Đường Tư Hoàng không biết cậu đang nghĩ gì đột nhiên biến sắc, vỗ vỗ mông cậu, ra hiệu cậu lên xe.


Đến cổng vào căn cứ, cũng quét hình một lần. Máy quét giống y chang cái của căn cứ Kinh đô, hẳn là vận chuyển từ căn cứ Kinh đô tới.


Đường Miểu và Đường Tư Hoàng nộp lên bốn mươi cân lương thực, đang chuẩn bị tiến vào, lại bị nhân viên công tác ngăn lại, nói với vẻ chẳng hề có ý tốt: "Động vật cũng phải nộp lương thực mới được vào, mỗi con ba mươi cân." Gã cạp trái bắp trong tay, thầm nghĩ trái bắp này ngọt ghê! Cũng không biết là trồng trong căn cứ nào.


Con người hai mươi cân, mà động vật lại tận ba mươi cân. Tên này có ý gì đã quá rõ ràng, hiển nhiên thấy Đường Miểu và Đường Tư Hoàng là người mới tới nên cố ý khi dễ.


Ba người Triệu Phi đứng một bên lo lắng không thôi, trong lòng bọn họ nghiêng về phía Đường Miểu và Đường Tư Hoàng nhưng lại không dám làm gì, dù sao bọn họ vẫn cần phải tiếp tục sinh tồn trong căn cứ Thiên Kim này.


Đường Miểu đột nhiên nổi sùng. Bọn họ cũng chẳng nhất thiết phải vào cái căn cứ này. Mục đích chủ yếu bọn họ tới đây chỉ là để trao đổi hải sản, căn cứ Thiên Kim có không ít đội sinh tồn làm nhiệm vụ bên ngoài, ở ngoải giao dịch với bọn hắn chẳng phải cũng như nhau sao? Còn có thể giúp những đội sinh tồn đó tiết kiệm chút "tiền thuế", mấy đội sinh tồn đó chắc chắn sẽ không ai không cần. Hơn nữa, những cây ngô này là sản phẩm sinh trưởng từ trong không gian, cậu vốn đã không nỡ lấy ra, lúc này lại càng không muốn để đồ tốt như vậy rơi vào miệng mấy tên rác rưởi.


Thấy một nhân viên công tác khác chuẩn bị cầm bốn mươi cân ngô đi, cậu bước tới giựt cái bao về, mắng: "Shit! Ông đây không vào, trả lại cho ông!"


Sau đó cậu cũng chộp trái ngô trong tay gã nhân viên kia về, bẻ đi cái đoạn đã bị gã cạp mất một miếng, rồi ném đi như sợ dính virus vậy, nửa còn lại thì bỏ lại vào bao, còn cầm cả túi đi tới chỗ đám dân chạy nạn, đặt xuống.


"Cho các người này."


Mấy người dân chạy nạn kia vui vẻ nhào tới.


"Mày!" Nhân viên công tác kia tức điên, bước lên tính làm gì đó.




Đường Tư Hoàng lạnh mặt liếc gã, phất tay một cái, một lôi cầu lóa mắt liền nổ vang ngay trên đỉnh đầu gã. Tóc của gã lập tức biến thành cái đống bùi nhùi xoắn tít vào nhau, cứng đờ không dám nhúc nhích, hai chân run rẩy.


Hai nhân viên công tác khác vốn định tiến tới lẳng lặng rụt chân về. Người quá phận vốn là bọn hắn nên bọn hắn chả dám gọi người thủ thành tới, chỉ đành trơ mắt nhìn Đường Miểu và Đường Tư Hoàng quay người lên xe, ngông nghênh rời đi.


Hai người rời khỏi căn cứ Thiên Kim liền tiến thẳng về phía bờ biển, không ngoài dự đoán của hai người, dọc đường quả nhiên gặp được không ít đội sinh tồn, hai người nghe ngóng được rất nhiều tin tức.


Kết cấu vận hành của căn cứ Thiên Kim rất kém, nguyên nhân chủ yếu là do người quản lý chỉ biết nắm quyền trong tay, lại không giỏi quản lý. Căn cứ vốn dữ trữ rất nhiều lương thực dự trữ, nhưng do không biết tự mình sản xuất, lại miệng ăn núi lở, nên thức ăn chủ yếu của căn cứ trong hai tháng gần đây đều là hải sản. Căn cứ cũng tiến hành giao dịch với những căn cứ khác nhưng lương thực đổi được chỉ đủ cung ứng cho đám lãnh đạo, người sống sót bình thường dù có trả giá cao đến cỡ nào cũng không ăn được những món chính mà mình thường ăn lúc trước. Đám lãnh đạo vì khống chế dị năng giả hệ thực vật nên có hỗ trợ bọn họ, nhưng lượng lương thực làm ra rất nhỏ, cũng chỉ có thể duy trì cuộc sống xa hoa của mấy nhân viên cấp cao mà thôi.


Một vấn đề lớn khác của căn cứ là căn cứ quá hà khắc với người bình thường, cảm thấy dị năng giả mới có thể giúp bọn họ đối phó tang thi, bởi vậy hơn mười triệu người bình thường không hề đồng lòng với căn cứ, mâu thuẫn vô cùng sâu sắc. Một khi căn cứ gặp phải đợt tấn công lớn, chắc chắn sẽ năm bè bảy mảng. Dị năng giả quả thật rất được coi trọng do có thể đối kháng tang thi, nhưng đừng vội cho rằng bọn họ có thể thư thái trong căn cứ. Do tài nguyên có hạn, dù là bọn họ cũng không thể hưởng được bao nhiêu chỗ tốt, nhiều lắm là ăn no hơn người bình thường một chút thôi. Đó cũng là lý do tại sao Triệu Phi nói dị năng giả và người bình thường trong căn cứ đều sống rất vất vả.


Đừng thấy công việc của nhân viên công tác ở lối vào đơn giản mà lầm, chức vị này không phải người nào cũng có thể lấy được, nhất là tại loại căn cứ không có quy tắc như căn cứ Thiên Kim, quan hệ nội bộ của nhân viên quản lý lại càng phức tạp. Sau lưng gã nhất định có một người chống lưng khá là có địa vị. Bởi vậy, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu không có ý định dừng lại ở khu vực phụ cận căn cứ Thiên Kim quá lâu. Đường Tư Hoàng mau chóng đàm phán với một đội sinh tồn khá lớn, dùng lương thực để đổi lấy một lượng hải sản lớn với bọn họ, là đồ tươi sống hay hoa quả khô đều được.


Đối phương nói trong tay chưa có nhiều hàng như vậy, bất kể là bây giờ đi bắt hay thu mua, đều cần phải có thời gian. Đường Tư Hoàng rất cẩn thận, không hẹn thời gian và địa điểm cụ thể, chỉ nói đối phương nếu chuẩn bị xong thì đưa hàng tới một ngôi trường ở cạnh bờ biển, cắm một lá cờ lên đó, đến lúc đó sẽ báo cho họ biết thời gian và địa điểm. Hơn nữa, bên đối phương chỉ được đi tối đa bốn người.


Đường Miểu chọc y đã làm cuộc giao dịch này như buôn bán thuốc phiện vậy, nhưng trong lòng cũng biết cẩn thận như vậy là cần thiết. Hai người thế đơn lực bạc, không thể có xung đột với căn cứ Thiên Kim. Ai mà biết được mấy người này có vừa giao dịch với bọn họ rồi lại có quan hệ với tên nhân viên kia hay không?


Trong quá trình chờ đợi, hai người tìm một tòa biệt thự ở bờ biển ở tạm, mỗi ngày đi ngắm biển, nếu như xung quanh không có tang thi thì còn có thể đi lặn, khiến Đường Miểu không khỏi hoài niệm khoảng thời gian nghỉ phép ở biệt thự cạnh bờ biển thành phố SZ. Không biết tương lai có cơ hội trở lại thành phố SZ, thậm chí là thành phố G hay không nữa.


"Sẽ có cơ hội thôi." Đường Tư Hoàng nhìn ánh mắt cậu liền hiểu cậu đang nghĩ gì, bước tới ôm lấy cậu từ đằng sau.


Sang tuần kế, trên nóc trường học xuất hiện một lá cờ, nhưng thực chất đó là một tấm nhựa rách nát, tung bay trong gió.


Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng leo lên một căn chung cư gần đó, dùng ống nhòm quan sát một lúc, thấy bên đối phương quả thật có bốn người đang đứng trong trường học. Đường Miểu bắn một mũi tên qua, trên đó có cột một mảnh giấy ghi thời gian và địa điểm.



Hai người thấy bốn người kia quả thật đi đến nơi hẹn, hơn nữa còn không có ai theo dõi mới rời khỏi căn chung cư, rồi tới chỗ đã hẹn.


Địa điểm giao dịch là một siêu thị gần bờ biển, một cậu thuộc hạ của vị đội trưởng đội sinh tồn kia là dị năng giả không gian, nhanh nhẹn lấy hải sản ra. Đường Tư Hoàng cũng lấy ra từng túi gạo từ trong không gian. Đối phương vốn có hơi không tin bọn họ có nhiều tồn lương như vậy, bây giờ thấy rồi mới tin, sắc mặt không khỏi lộ vẻ kích động, hai mắt của ba tên thuộc hạ cũng gần như phiếm xanh, đều thèm gạo đến sắp điên.


Thanh toán xong xuôi, Đường Tư Hoàng thu hải sản vào không gian, chuẩn bị rời đi. Đường Miểu không cần chạm tay cũng có thể thu hàng về, có cậu hỗ trợ nên tốc độ của Đường Tư Hoàng rất mau, khiến đối phương không khỏi lấy làm kinh hãi, thầm đoán hai người này có lai lịch không nhỏ.


Đường Miểu và Đường Tư Hoàng mới vừa đi tới cửa, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cười to nghe là biết chả hề có ý gì tốt. Hổ Vương cùng Charles cảnh giác chạy tới phía trước Đường Miểu và Đường Miểu hộ giá hộ tống.


Đường Miểu quay đầu lạnh lùng nhìn tên đội trưởng đội sinh tồn kia, âm trầm hỏi: "Tôi rất ngạc nhiên, anh làm thế nào?"


Vị đội trưởng kia không hiểu ra sao, đột nhiên quay đầu nhìn về phía một thuộc hạ, cả giận chất vấn: "Là mày? Mày đầu phục Phương Châu Hổ?" Cho dù kẻ khiến thuộc hạ phản bội là lão đại của căn cứ của hắn thì đó vẫn là phản bội!


Tên thuộc hạ kia rụt người, cúi đầu không dám nhìn hắn.


Đội trưởng đội sinh tồn kia tức giận với gã thuộc hạ xong, quay ra nói với Đường Miểu và Đường Tư Hoàng: "Dị năng của tên này là trao đổi với người cách mình hơn ngàn dặm."


Dị năng vô cùng đa dạng phức tạp, Charles và Hổ Vương đều không phát hiện được có người tới gần, người tới nhất định không hề đơn giản. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng trơ mặt nhìn người từ bên ngoài đi vào. Có tổng cộng tám người, Đường Miểu nhìn ra được bọn họ đều là dị năng giả.


Cái gã đầu bóng lưỡng được chúng tinh phủng nguyệt đi đầu kia có lẽ là Phương Châu Hổ, mặt mày trông cực bỉ ổi, hai mắt gã ta cứ đảo qua Đường Tư Hoàng và Đường Miểu tới lui, miệng không ngừng nở nụ cười dâm đãng.


"Còn chưa cút?" Phương Châu Hổ liếc qua đội trưởng đội sinh tồn.


Đội trưởng đội sinh tồn kia áy náy ngó sang Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, đạp tên phản bội xuống đất rồi dẫn hai người còn lại rời đi.



Tên phản bội thấy Phương Châu Hổ không nói thay cho mình cũng không dám làm gì, tự mình đứng dậy rồi đứng phía sau đầu lĩnh, dù không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Đường Tư Hoàng đang nhìn chòng chọc vào gã.


"Tôi là Phương Châu Hổ, thủ lĩnh căn cứ, nghe nói Thiên Kim mới tới hai vị vô cùng tài ba, đã sớm muốn làm quen. Không biết hai vị đây họ gì?" Phương Châu Hổ phất tay từ nơi khuất mắt, bảy tên thuộc hạ tản ra hai bên, lẳng lặng vây Đường Miểu và Đường Tư Hoàng vào giữa, mà trong tay mỗi người đều có súng.


Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đều không lên tiếng. Tám người bên đối phương không biết có dị năng gì, hai người không dám manh động, dù cộng thêm Hổ Vương và Charles, tỉ lệ bọn họ lấy bốn địch tám là năm mươi năm mươi.


Phương Châu Hổ dường như cảm thấy hai người đã là cá nằm trên thớt, lại vẫn tỏ vẻ nhiệt tình trò chuyện với họ: "Các cậu nhất định là rất ngạc nhiên làm thế nào mà tôi biết được sự hiện hữu của hai người?"


Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu không hề tò mò. Cái này cũng không khó đoán, sau khi rời khỏi căn cứ Thiên Kim, bọn họ gặp được không ít người đến từ căn cứ Thiên Kim. Những người này sau khi trở về nhất định sẽ tám chuyện với những người khác, lại nghe nói có hai người ngoại lai có xung đột với nhân viên ở cổng vào, sẽ không khó liên tưởng tới hai người họ. Phương Châu Hổ chỉ cần có để ý, biết được sự hiện diện của bọn họ cũng chẳng có gì ngoài ý muốn. Nhất là sau khi rời khỏi căn cứ Thiên Kim, hai người đã rửa sạch lớp trang điểm trên mặt. Phương Châu Hổ thích đàn ông, lại ỷ mình có quyền có thế, đã biết được sự hiện diện của hai người thì làm sao có thể ngồi yên?


Đường Miểu ghét nhất là người khác dùng loại ánh mắt đó nhìn Đường Tư Hoàng, tức tới nỗi mặt mày tái mét, nhưng vẫn còn duy trì lý trí, không dám vọng động.


Đường Tư Hoàng cũng sợ cậu xúc động, nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, lạnh giọng hỏi: "Mày muốn thế nào?"


Phương Châu Hổ để ý tới hành động ái muội giữa hai người, vì vậy cũng nhìn thấy nhẫn đôi trên tay hai người, thoáng sửng sốt rồi hỏi: "Hai người là một đôi? Ha ha ha, thế thì thú vị rồi!"


Một tên thuộc hạ của gã ta tiến tới gần, ghé vào tai gã ta thầm thì: "Lão đại, thuộc hạ chợt nghĩ tới một trò mới."


"Hửm? Nói nghe xem." Phương Châu Hổ không cho là đúng. Gã chơi đàn ông không tới một trăm thì cũng được tám mươi, có trò nào chưa từng thử qua?


Tên thuộc hạ kia gian ác liếc qua Đường Miểu và Đường Tư Hoàng rồi nói: "Hai tên này đã là một đôi thì không bằng để hai người họ làm trước mặt ngài. Hai đứa nó đều đẹp trai như thế, nhất định sẽ rất đặc sắc. Há há há..."


*********