Tang Thế Tình Nhân

Tang Thế Tình Nhân - Quyển 4 Chương 270: Bí mật của tinh hạch (2)





*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Quân đoàn hoa quả đã điều tra và so sánh kỹ càng các loại dị năng trong căn cứ, dị năng hệ mộc, nói tóm lại là có liên quan đến cây cối, năng lực chủ yếu của dị năng này là tận dụng sự công kích của thực vật và thúc đẩy thực vật sinh trưởng. Dị năng giả hệ mộc là bảo bối của căn cứ, gần như là tất cả những ai có dị năng hệ mộc đều được căn cứ lôi kéo về, công việc chủ yếu của bọn họ là thúc đẩy sự sinh trưởng của cây trồng, có thể sống thoải mái trong căn cứ mà không phải lo đến bất kỳ vấn đề gì, lại vẫn có khoản thù lao kếch xù, vì thế dị năng giả hệ mộc lăn lộn trong căn cứ khá là dễ dàng.


Dị năng hệ mộc của Đường Miểu không chỉ có thể.


Nói đến đây, Đường Miểu đắc ý nhìn Đường Tư Hoàng. Bộ dáng hứng khởi lại khiến Đường Tư Hoàng không thể dời mắt đi, hầu kết khẽ chuyển động. Mắt nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe, thấy không ai để ý đến động tĩnh trong xe, y liền nghiêng người tiến đến sát Đường Miểu, hôn lên môi cậu cái "chóc".


"Con đang lái xe đó!" Đường Miểu vội nắm chặt tay lái, oán trách liếc y nhưng khóe môi lại cong lên một đường.


Trong lúc nói chuyện, hai người đã chạy đến bãi đỗ xe, Đường Tư Hoàng nói: "Về rồi nói sau."


Nhân viên công chứng vẫn đứng ở chỗ cũ chờ các đội trở về, ngoài ra còn có một toán binh sĩ cầm súng. Vì những vật dụng xây dựng này cuối cùng sẽ được giao cho căn cứ nên những binh lính này sẽ đứng canh kho hàng mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn. Xe của Cố Lâm Phong và Trương Đăng Cực thì chạy phía sau hai người họ.


Đậu xe xong xuôi, tất cả cùng lên chiếc bus đã được chuẩn bị trước đó.


Đến nơi, binh sĩ đưa cả bọn đến cửa vào nhà kho. Đường Miểu nhìn quanh quan sát, đúng là lớn thật, nhưng chỉ một gian này thôi nhất định không đủ.


Trương Đăng Cực nhìn ra được điểm nghi hoặc của cậu, lên tiếng: "Bên trên còn có mấy tầng nữa."


"Trận đấu lần này đã giải quyết vài vấn đề khá khó khăn cần giải quyết của căn cứ.." Cố Lâm Phong đi tới, chân thành cám ơn Đường Miểu, "Căn cứ nhất định sẽ ghi nhớ công lao của quân đoàn hoa quả."


"Khách khí rồi." Đường Miểu cười tủm tỉm, không nói ra ý nghĩ thật của mình. Trận đấu lần này, nói khó nghe một chút thì có thể xem như cậu đang "nịnh bợ" căn cứ. Quân đoàn hoa quả hiện tại vẫn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể chính thức lớn mạnh, trong lúc này, bọn cậu phải cam đoan đám lãnh đạo của căn cứ sẽ không mang tới phiền toái cho mình. Ngoài ra, trận đấu này còn mang đến cho bọn họ một chỗ tốt khác. Nhưng chỗ tốt đó là gì thì cậu và Đường Tư Hoàng đều ngầm hiểu không nói ra.


Cả hai nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ khó lường giống nhau y như đúc.


Đường Tư Hoàng nói: "Nhân viên không liên quan mời ra ngoài."


"Đường tiên sinh, vất vả cho anh rồi." Trương Đăng Cực cám ơn y, cùng Cố Lâm Phong đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Đường Tư Hoàng và Đường Miểu. Còn tên nhân viên công chứng, đợi Đường Tư Hoàng lấy vật tư ra hết rồi mới đến kiểm kê.


Những người đứng ngoài cửa nhìn Đường Tư Hoàng chẳng làm gì cả, mà trước mặt lại đột nhiên lần lượt xuất hiện mấy chồng gạch xi-măng, trong lòng đều lấy làm kỳ lạ. Đường Miểu đi cùng Đường Tư Hoàng từ gian phòng trong cùng đến tận phòng ngoài cùng, cứ mỗi mười phút lại đưa nước cho Đường Tư Hoàng uống vài hớp, thỉnh thoảng lại lấy khăn lau mồ hôi cho y.


Sau khi lấp đầy một nhà kho, đám người lại chuyển sang một căn khác. Đúng ba tiếng đồng hồ, Đường Tư Hoàng mới dừng lại. Mà đó chỉ mới là một phần ba lượng hàng tồn trong nhà hầm ngầm kia. Đường Miểu thoáng suy nghĩ một chốc liền hiểu được nguyên nhân Đường Tư Hoàng làm vậy.


Cố Lâm Phong và Trương Đăng Cực trái lại không hề nghi ngờ Đường Tư Hoàng sẽ giữ lại một phần, vì trận đấu này quân đoàn hoa quả không thể thua được, nếu đoạt được vị trí đầu bảng, thu hoạch của bọn họ sẽ càng lớn hơn nhiều, cần chi đống vật liệu xây dựng không thể ăn cũng không thể uống này?




Trên thực tế, dù chỉ lấy ra một phần ba nhưng cũng đã nhiều lắm rồi, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu cực kỳ tự tin chuyện mình có thể giành được vị trí đầu tiên, sáu nhân viên công chứng phụ trách thống kê bận rộn chừng bốn tiếng mới kiểm kê xong, ai nấy cũng đều đầm đìa mồ hôi.


Trong lúc đó, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng cũng không ngồi chơi không, lấy bàn và bánh ngọt trong không gian ra nhàn nhã hưởng thụ.


"Đã kiểm kê xong. Đây là danh sách, mời Đường tiên sinh, Cố thiếu, Trương thiếu kiểm tra." Nhân viên công chứng đưa tờ giấy đã được bọn hắn đóng dấu vân tay cho Đường Tư Hoàng, ánh mắt nhìn y tràn ngập bội phục.


Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Đường Tư Hoàng, Cố Lâm Phong, Trương Đăng Cực đều lần lượt ấn dấu vân tay của mình vào.


"Nếu đã không còn việc gì nữa thì Đường mỗ xin nói lời tạm biệt vậy."


"Được, Đường tiên sinh đi thong thả, trưa ngày mốt gặp lại."


Sau khi Đường Miểu và Đường Tư Hoàng rời đi, Trương Đăng Cực cũng đi, anh ta cũng phải báo cáo lại tình huống nhiệm vụ lần này cho cấp trên. Còn chuyện xử lý vật tư của bọn họ sẽ do đội trưởng Cố Lâm Phong phụ trách.


Trương Đăng Cực vừa rời đi, một ông lão mặc quân phục, tuổi đã ngoài 60, tinh thần sáng lán bước ra từ một cánh cửa trên hành lang. Tay trái lão để ra sau lưng, lưng thẳng tắp, trong đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia sáng sắc bén, lộ ra vẻ uy nghiêm.


"Quân đoàn hoa quả này, nhất định phải lôi kéo được trước khi Trương gia ra tay."


Cố Lâm Phong không nói gì.


"Thế nào? Lông cánh cứng cáp rồi liền không nghe cả lời ta sao?"


Cố Lâm Phong đáp: "Ông nội, con có thể khẳng định, Đường Tư Hoàng hoàn toàn không có ý với chính giới."


"Nghe nói trước kia cậu ta là một thương nhân."


"Vâng."


"Thương nhân không phải xem trọng tiền tài nhất sao?" Ông lão thản nhiên nói, trầm ổn bước đi.


Đường Tư Hoàng và Đường Miểu không hề biết đến chuyện này, hiện tại đang trên đường về nhà. Hai người hiếm khi có cơ hội cùng đi dạo thế này, nhàn nhã dạo bước, không phải nghĩ ngợi gì. Người hai bên đường vội vã chạy tới chạy lui, hai người đều không nhắc đến chuyện dị năng của Đường Miểu.


Về đến nhà, chào hỏi mọi người vài câu, cả hai trở về phòng.



Cửa phòng vừa đóng, Đường Tư Hoàng lập tức áp Đường Miểu lên cửa, hôn mạnh vào môi cậu. Đường Miểu bị y khiêu khích đến bốc hỏa theo, phối hợp ôm lấy cổ Đường Tư Hoàng, còn không biết sợ chết khiêu khích ngược lại y, định cuốn lấy lưỡi Đường Tư Hoàng, lại quên mất đó hoàn toàn là lửa cháy đổ thêm dầu.


Đường Tư Hoàng ôm eo Đường Miểu, gần như muốn siết đứt eo người trong lòng, hít sâu một hơi, buông người yêu ra.


"Đi tắm trước đã."


"Cha ghét bỏ con?" Đường Miểu hôm nay có hơi đắc chí, vất vả lắm Đường Tư Hoàng mới ép chính mình buông cậu ra được, cậu lại cố tình rúc vào lòng Đường Tư Hoàng.


Đường Tư Hoàng rất muốn đẩy cậu xuống đất, đánh hai cái rồi "yêu thương" cậu một phen, kéo kéo quần áo mình cho bớt nóng, mày nhướng lên, bình thản nói: "Con không chê ta?"


Lúc này Đường Miểu mới nhìn kỹ lại y, lập tức thấy vui vẻ. Chưa từng thấy bộ dáng của cha lúc chật vật bao giờ, nhưng hôm nay lại trông lộn xộn không thôi, tóc tai bù xù không nói, cả người Đường Tư Hoàng vì trước đó đi đường cả ngày trời, lại còn phải đưa vật tư từ không gian ra mà chảy ra không ít mồ hôi, mình mẩy lúc này như phủ một lớp đen xì, trên quần áo cũng hiện rõ những chỗ dơ bẩn.


Đường Miểu kéo kéo áo nhìn lại mình, bản thân cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, không biết vừa rồi Đường Tư Hoàng làm sao mà có thể hôn cổ cậu nữa.


"Không chê." Đường Miểu túm lấy cổ áo Đường Tư Hoàng, tiến tới hôn một cái rồi lách mình vào không gian.


Đường Tư Hoàng nối tiếp theo sau, thấy cửa phòng tắm khép hờ thì khẽ nở nụ cười, đẩy cửa bước vào, ngay cả quần áo sạch cũng không mang vào. Dù sao trong không gian cũng chẳng có người thứ ba, không cần phải để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó.


Hai người đều hiểu rõ cái quan trọng hiện tại là dị năng của Đường Miểu và sự biến hóa của không gian, cùng nhau đứng dưới vòi sen, không phải cha chạm vào con thì là con cọ cọ cha, chỉ chốc lát sau đã dính vào nhau.


"Ưm...con không thích đứng trong nước thế này." Đường Miểu lầm bầm.


"Tại sao?"


"Lúc hôn cha dính nước không." Đường Miểu phàn nàn.


Chỉ một câu vô tình lại khiến lửa dục của Đường Tư Hoàng bừng cháy, khi Đường Miểu cảm thấy mình bị đâm mạnh vào thì có hơi ngơ ngác, Đường Tư Hoàng hôm nay sao lại mạnh bạo như vậy.


Một tay Đường Tư Hoàng ôm lấy Đường Miểu, thậm chí vòi sen trên đầu chưa tắt cũng không thèm để ý, bước nhanh về phía giường lớn, bỏ lại tiếng nước "rào rào" sau lưng.


Đường Miểu thấy mình như bị bao phủ trong sự thô bạo cùng ngọn lửa cực nóng, cứ cho rằng mình sẽ lập tức bị Đường Tư Hoàng đè lên. Ai ngờ Đường Tư Hoàng ném cậu xuống giường xong lại vào phòng tắm cầm ra một cái khăn khô, đứng cạnh giường thảnh thơi lau người.


Đây là...chuyện gì đây trời?



Nếu để Đường Tư Hoàng biết được cậu nghĩ gì thì nhất định y sẽ hỏi một câu, rốt cuộc là cậu thấy y rất thảnh thơi nhàn nhã ở chỗ nào vậy?


Đường Miểu định ngồi dậy, vừa lấy cái khăn lớn trên người lau sơ vài cái, cậu đã bị người cản lại, đối mặt với ánh mắt của Đường Tư Hoàng, Đường Miểu lập tức thất thần. Đến khi phản ứng lại thì cậu và Đường Tư Hoàng đã đang hôn nhau, lại còn đè Đường Tư Hoàng xuống dưới thân.


Cậu không hề cảm thấy mình có bản lĩnh thao được Đường Tư Hoàng nhưng hiện tại cậu chẳng thể để ý nhiều như vậy, dứt khoát làm theo bản năng của chính mình, cưỡi lên thắt lưng Đường Tư Hoàng, hai tay chống lên bụng y, miệng thì hôn loạn xạ lên mặt, cổ và ngực Đường Tư Hoàng...


Đến khi cậu tỉnh lại, chỉ cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, mà Đường Tư Hoàng vẫn còn vô sỉ nằm đè trên người cậu.


"Con sắp bị cha đè chết rồi!" Đường Miểu dùng tất cả khí lực hét to một câu.


"Là tại con cứ mãi hấp dẫn ta." Đường Tư Hoàng thản nhiên nói, đưa tay cầm lấy sữa bò để ở đầu giường, có cả ống hút để cậu dễ uống hơn.


Đường Miểu hút hai cái, bật cười. Đường Tư Hoàng cố tình làm, cậu cũng có, nhưng cậu không hề dụ – à đúng rồi, cậu biết câu nào của mình có vấn đề rồi. Hừ nhẹ một tiếng, Đường Miểu trở mình nằm lên người Đường Tư Hoàng, xem y như đệm chuyên dụng, ánh mắt lướt qua đôi môi mỏng đo đỏ của Đường Tư Hoàng, nhích tới hôn một cái.


"Thấy không, con lại hấp dẫn ta đấy."


"Im đi." Đường Miểu không còn sức cãi nhau với y, đưa chân đá một cái.


Đường Tư Hoàng không chọc cậu nữa, cầm ly sữa kề sát miệng cậu, cho cậu uống vài hớp rồi vuốt ve xoa bóp thắt lưng mỏi nhừ của cậu.


"Đói không?"


"Không đói."


"Nói chuyện?"


"Ừm."


"Dị năng hệ mộc có chỗ đặc biệt nào?"


Nói đến khả năng của mình, Đường Miểu vô cùng hưng phấn: "Con có thể cùng lúc thúc đẩy sinh trưởng hơn một trăm cây, hơn nữa chỉ cần đi tìm loại tinh hạch có màu xanh lá, để cho không gian hấp thu thì dị năng của con sẽ ngày càng lợi hại hơn! Cha, con còn chưa kể cho cha chuyện hai viên tinh hạch kia..."


*********