Đường Miểu gật đầu, cơ thể vẫn còn mềm nhũn, không hề chú ý tới nháy mắt khi cậu và Đường Tư Hoàng ly khai, trong không gian đã phát sinh biến hóa.
Đường Tư Hoàng đặt cậu xuống giường, cẩn thận tinh tế đắp chăn cho cậu rồi mặc quần áo, mở cửa ra ngoài. Đường Miểu nhìn bóng lưng của y biến mất sau cửa, trong lòng thoáng mất mát, tựa như thiếu thiếu cái gì đó, lúc này mới cảm nhận được trong phòng lạnh như băng. Tức khắc thấy mình có hơi buồn cười, cũng không phải em gái bé nhỏ gì, chẳng lẽ còn hy vọng sau chuyện đó Đường Tư Hoàng có thể nằm lại trên giường, nói vài lời ngon tiếng ngọt với cậu? Trong đầu vừa tưởng tượng cảnh đó, chính cậu cũng không khỏi thấy toát mồ hôi. Chỉ là, cậu vẫn hy vọng Đường Tư Hoàng có thể ở lại bên người, vì trong lòng cậu có rất nhiều nghi vấn cần Đường Tư Hoàng giải thích.
Cậu ngáp một cái, xuất thần nhìn cửa phòng, một lúc sau, cửa lại bị đẩy vào, Đường Tư Hoàng bước đến, vừa đi về phía giường vừa cởi đồ.
Đường Tư Hoàng không nói gì, thuận tay ném quần áo qua một bên, vén chăn lên nằm xuống, ôm Đường Miểu sát vào lòng, còn kê một cánh tay dưới đầu Đường Miểu.
Đường Miểu cảm thấy cái tư thế này có hơi không được tự nhiên, nhưng lại khá thoải mái, hơn nữa còn có cảm giác khá gần gũi, cậu dĩ nhiên không bài xích.
"Cha, bọn họ không thấy kỳ quái chứ?"
Đường Tư Hoàng sờ mặt cậu, môi cong lên, thấp giọng "ừm" một tiếng, trên người tỏa ra khí tức lười biếng khiến căn phòng lập tức ấm lên vài phần. Đường Miểu cũng không để ý nhiều, đầu óc hiện tại vẫn còn chìm trong cảm giác vui sướng, không khỏi cười thật tươi với y. Người đàn ông này, cậu thật sự đã chiếm được rồi. Nếu không phải bây giờ cả người vẫn còn đau nhức, cậu thật sự thấy mình như đang nằm mơ.
"Cha, đời người thật sự rất ngắn. Về sau chúng ta phải luôn ở cùng một chỗ."
Đường Tư Hoàng có chút bất ngờ nhướng mày, ngữ khí Đường Miểu rất nghiêm túc, nên y không vì Đường Miểu không tin tưởng mình mà tức giận, cũng không nói gì, chỉ cúi người phủ lên môi người trong ngực, hôn một cái thật sâu, một lúc lâu mới buông ra. So với những lời tâm tình sáo rỗng, y càng thích dùng hành động thực tế để chứng minh tâm tư của mình hơn.
Mềm mại nơi môi nhanh chóng gợi ra lửa của Đường Tư Hoàng, không nhanh không chậm xoay người đè lên Đường Miểu, giọng hơi khàn khàn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Tới một lần nữa? Hm?"
Đường Miểu trừng mắt, dùng một bên mặt nói với y: "Nếu như cha không ngại gian thi."
"Không được nói bậy." Đường Tư Hoàng ôm lấy cậu, kéo vào ngực, "Vậy thì để mai tiếp tục."
Đường Miểu im lặng. Ngày mai? Mai tốt nhất là cậu nên trốn trong không gian đi, hoặc dứt khoát nhốt người này bên ngoài không gian luôn.
"Còn đau không?" Đường Tư Hoàng không kiên trì, thoáng dừng một chút rồi lại mở miệng, giọng đã trở lại bình thường, "Để ta nhìn xem có bị thương không."
"Không có." Đường Miểu kiên định nói.
"Ta nhìn coi sao."
"Thật không có mà."
Đường Tư Hoàng khẽ cười một tiếng, lại kéo cậu qua: "Vậy có phải chứng tỏ là kỹ thuật của ta không tồi không?"
Đường Miểu trầm mặc một lúc, nghiêm mặt nói: "Đường Tư Hoàng, về sau cha không được có người khác."
"Đương nhiên." Đường Tư Hoàng nhíu mày liếc nhìn cậu, không vui nói, "Con cho là ta đang nói đùa với con?"
"Không có." Đường Miểu ôm lấy eo y, bật cười, "Cha từ lúc nào thì..."
Đường Tư Hoàng vuốt lưng cậu, lâm vào hồi ức: "Đã lâu rồi, chờ khi ta phát hiện, cũng đã quá muộn. Nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?"
Đường Miểu sững sờ, thần sắc hơi kinh ngạc: "Nhớ rõ, ở sân bay. Chẳng lẽ là từ lúc đó thì đã..."
"Không phải lần đó." Đường Tư Hoàng nhìn lên trần nhà, ngữ khí bất giác mềm đi, "Lúc đó, bà ngoại con gọi cho ta, nói con là con ta, cũng muốn tiễn con đi nhưng lại quên không đưa hình con cho ta. Kỳ quái là, lúc ở sân bay, ta vừa thấy con đi ra đã cảm thấy con hẳn là con ta. Chỉ một lần liếc mắt kia, con đã để lại một ấn tượng rất sâu trong lòng ta nhưng lúc đó ta vẫn chưa ý thức được. Lúc đó con rất đáng yêu, rất dễ làm người ta yêu thích. Cảm nhận đầu tiên của ta về con chính là không tệ. Chỉ là, về sau ta có hơi thất vọng, vì tính cách con thật sự có chút yếu đuối, còn không đủ tự tin..."
Đường Miểu không nói gì đỡ trán.
"Về sau, ta không muốn để ý tới con nữa, mỗi lần thấy con, tâm tình lại không tốt..."
Mặt Đường Miểu đã tối đen, Đường Tư Hoàng khẽ cười một tiếng, vỗ vai cậu, tiếp tục nói: "Nhưng mà, không thấy con, trong lòng lại luôn không nhịn được mà nghĩ, con đang làm gì, nghĩ cái gì, có thỉnh thoảng nhớ tới người cha này không, có sống cùng Đường Hâm tốt hay không..."
Ngay cả chính y cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng là không thích đứa nhỏ đó, tại sao cứ mãi nghĩ tới nó. Về sau nghĩ kỹ lại, chỉ sợ từ lần đầu tiên gặp đứa nhỏ này, nó đã lưu lại trong lòng y rồi. Chỉ là y vẫn một mực chưa phát giác được thôi.
Thời điểm Đường Tư Hoàng phát giác được chính là cái ngày Đường Miểu đã 15 tuổi. Hôm đó sau khi Đường Miểu đi bơi về, mặc đồ tắm ngồi trên ghế trong vườn hoa, không biết đang nghĩ gì mà đầu hơi cúi ngẩn người, dường như có tâm sự. Trong vườn hoa rất yên tĩnh, hết thảy tựa như bất động. Charles chạy tới, ở trước chân cậu gọi tới gọi lui. Đường Miểu cong môi khẽ cười với Charles.
Vì nụ cười đó, tim Đường Tư Hoàng đột nhiên nhói lên một cái, chân cũng không kìm được mà tiến lên hai bước, rất muốn ôm chặt lấy Đường Miểu, cho cậu một nụ hôn. Chính một khắc đó, y đột nhiên hiểu ra, Đường Miểu chỉ sợ chính là kiếp số đời này của y.
"Trước đó, ta là không muốn gặp con, về sau, là ta không dám gặp con. Con rất ngốc, hoàn toàn không có khả năng phát hiện được tình cảm ta dành cho con. Mỗi lần gặp con đều là trong tình huống có những người khác. Bọn họ có thể sẽ phát hiện được. Con vẫn còn nhỏ, ta không thể ích kỷ kéo con vào vực sâu được." Đường Tư Hoàng thản nhiên nói.
Đường Miểu hôn y một cái, lòng vẫn còn khiếp sợ. Cậu một chút cũng không phát giác được tâm tư của cha. Cậu vẫn cho là Đường Tư Hoàng không thích đứa con là cậu này, tuyệt đối không nghĩ tới sự thật cư nhiên lại là thế này.
"Thế tại sao về sau lại thay đổi chủ ý?"
Đường Tư Hoàng lần nữa bật cười: "Vậy phải cám ơn chuyện tận thế rồi, thế giới đã sắp diệt vong, còn gì phải cố kỵ chứ? Chỉ là, sợ sẽ dọa con chạy mất nên ta định tiến từ từ."
Mặt Đường Miểu nóng hổi, lúc này đã hoàn toàn hiểu được. Cậu đã lọt vào kế sách nước ấm nấu ếch của cha nga. Làm hại cậu đoạn thời gian đó cứ vì tình cảm đơn phương của mình mà buồn bực không thôi.
Đường Tư Hoàng nhìn thấu tâm tư của cậu, cười khẽ không ngừng, để cậu nằm sấp trên người mình, hai tay ôm chặt: "Tận thế cũng đã tới rồi, sao phải cố kỵ nhiều như thế? Nên trước tiên cứ nắm con trong tay rồi tính sau. Nếu như đến chết con vẫn xem ta là cha thì ta sẽ—"
Đường Miểu dùng môi chặn miệng y lại.
Đường Tư Hoàng chạm nhẹ lên môi cậu một cái, không biết nghĩ tới cái gì mà sắc mặt có chút kỳ lạ, tiếp tục nói: "Còn một nguyên nhân khác, là liên quan đến một giấc mơ của ta..."
"Giấc mơ gì?" Đường Miểu ngạc nhiên hỏi. Mơ thấy cái gì mà có thể ảnh hưởng lớn đến vậy?
Đường Tư Hoàng cau mày, không muốn nhắc tới chuyện này lắm: "Đó không phải là giấc mơ làm người ta cao hứng gì. Ta mơ thấy có một ta khác và một con khác, hắn cũng yêu "con", chỉ là "con" chỉ xem hắn là cha, nên hắn vẫn luôn không biểu lộ gì. Thẳng đến một ngày, có một người định bắn "con", hắn vì "con" mà lấy người ra chắn một viên đạn, sau đó cả hai cùng bị xe tông. Tận cho đến lúc chết, hắn vẫn không có cơ hội nói ra..." Một tiếng "Đường Tư Hoàng" cuối cùng từ trong giấc mơ đó, lại khiến Đường Tư Hoàng thấy cảm động lây, tim đau đớn co rút từng cơn, cũng chính từ lúc đó, giữa y và Đường Miểu đã định trước chỉ có một kết cục.
"Cha..." Đường Miểu kinh hãi mở to mắt, không thể tin vào tai mình. Những lời Đường Tư Hoàng vừa nói chẳng phải là chuyện kiếp trước sao? Sao cha lại nằm mơ thấy nó? Chẳng lẽ ở kiếp trước Đường Tư Hoàng cũng vẫn luôn yêu cậu?
Cậu không thể khống chế được tâm tình mình, nước mắt lẳng lặng chảy xuống, chỉ một lúc sau đã làm cả gương mặt ướt đẫm, khiến tầm mắt trở nên mơ hồ. Trong đầu, một màn Đường Tư Hoàng ngã xuống trước mặt cậu giờ hiện ra vô cùng rõ ràng, ánh mắt cuối cùng kia rõ ràng là tràn ngập quyến luyến cùng không tha, cậu tại sao lại không hề phát hiện được? Kiếp trước đến tột cùng Đường Tư Hoàng đã phải chịu đựng bao nhiêu rồi? Cậu của đời trước, căn bản không đáng để Đường Tư Hoàng làm như thế.
"Miểu Miểu?" Đường Tư Hoàng bị cậu làm cho hoảng sợ, ôm cậu ngồi dậy, đau lòng không thôi, lại thấy có chút buồn cười, "Sao thế? Đồ ngốc, chỉ là một giấc mơ thôi."
Đường Miểu khẽ lắc đầu, gắt gao ôm chặt lấy y: "Cha, về sau chúng ta phải luôn ở cùng nhau, không thể để có bất cứ tiếc nuối nào."
Chuyện của kiếp trước đã qua, cậu sẽ nắm chặt lấy hiện tại và tương của cậu và Đường Tư Hoàng, không ai có thể ngăn bọn họ đến với nhau cả.
"Đương nhiên. Được rồi, đi tắm trước đi rồi ngủ một giấc. Ngày mai phải bận rộn rồi."
Đường Miểu mờ mịt ngẩng đầu: "Bận cái gì?"
Đường Tư Hoàng nâng tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, thản nhiên nói: "Làm, tình." Cảm nhận làn da trơn lán mềm mại dưới tay, y cảm thấy, với tư cách đội trưởng, y tuyệt đối có quyền vì việc tư mà làm chút việc "bất hợp pháp" một chút.
Khóe miệng Đường Miểu giật giật.
Đường Tư Hoàng không cho phép nghi ngờ nói: "Ngày mai làm cả ngày, ngày mốt lại làm nhiệm vụ."
Đường Miểu quyết định ngày mai mình vẫn nên nhốt cha trong không gian đi. Nghĩ đến những người khác trong Đường gia, tâm tình cậu liền trở nên trầm trọng. Ở cùng nhau lâu như vậy, bất kể là mấy người Đường Xuân, Đường Văn hay Trương Vọng, Phùng Dã, cậu cũng đã xem bọn họ như người nhà. Chuyện cậu và Đường Tư Hoàng, cậu không định lừa gạt bọn họ. Về phần khi nào nói thì chỉ có thể đợi đến lúc thích hợp vậy. Nhất là, Đường Hâm. Kiếp này, người cậu thấy có lỗi nhất chính là Đường Hâm.
Cậu ngẩng đầu nhìn Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng đang nhắm mắt lại, nhưng vẫn chưa ngủ, vì một tay của y đang đặt lên hông cậu, thỉnh thoảng vuốt ve lên xuống.
"Cha, chuyện này, con không muốn gạt Đường Hâm."
Đường Tư Hoàng mở mắt ra nhìn cậu, vẫn từ chối cho ý kiến "ừm" một tiếng, nhéo một cái không nặng không nhẹ trên hông cậu: "Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi đi."
********************************