Tang Thế Tình Nhân

Tang Thế Tình Nhân - Quyển 1 Chương 73: Xuất quân bất lợi





Vừa nghe Đường Tư Hoàng nói hai chữ "Nổ súng", Đường Miểu lập tức hạ kính xe, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ đủ để chỉa súng ra nhắm vào đám tang thi cản đường, trăm phát trăm trúng, mỗi một tiếng súng vang lên đều trực tiếp headshot — nổ banh đầu. Kĩ thuật của cậu vốn không tệ, hơn nữa nước giếng lại giúp cho thị lực cậu tốt hơn nhiều, muốn bắn trật cũng khó. Về phần bộ dạng bọn tang thi sau khi bị nổ đầu, một chút cậu cũng không muốn nhìn thấy.


"Đoàng đoàng đoàng ——"


Trên đại lộ, tiếng súng vang lên không dứt.


Đường Tư Hoàng còn lợi hại hơn, một tay cầm tay lái, tay kia đồng thời nổ súng, bách phát bách trúng. Cưa điện được lắp trên xe cũng được mở ra, tiếng máy cưa "vù vù" vang lên, những con tang thi đến gần đều bị cưa đến thất linh bát lạc (tan xác), tứ chi bay tán loạn, máu thịt lẫn lộn. Kính thủy tinh trước xe loang lổ vết máu, bị cần gạt nước gạt vài cái đã khôi phục lại trạng thái sạch sẽ ban đầu. Lúc này tuyệt đối không thể xuống xe, bằng không, dù có ba đầu sáu tay, chết là điều không thể nghi ngờ.


Nhưng là, tang thi chỉ hành động theo bản năng, không có suy nghĩ, chúng không biết tới gần sẽ bị giết chết nên vẫn cứ liên tục không ngừng kéo tới.


Bỗng nhiên Đường Tư Hoàng "chậc" một tiếng, Đường Miểu tiến lên trước xem xét thì thấy xe của cậu cùng xe của Đường Văn bị bầy tang thi tách ra. Thật sự tang thi quá nhiều, dù có cưa điện hỗ trợ thì việc tiếp tục tiến lên là không có khả năng, lúc này Đường Miểu đã có chút khẩn trương.


Đường Tư Hoàng xoay vô lăng, quyết đoán rẽ sang đường khác.




Đường Miểu tạm thời ngừng công kích, nhìn ra phía sau, bốn chiếc xe đi sau họ không biết đã bị tang thi chèn ép lách qua đường nào rồi. Mặt cậu nhất thời 囧, vội cầm lấy bộ đàm: "Xe số 2 gọi, tất cả các xe báo cáo vị trí. Hết."


"Tiểu thiếu gia, đây là xe số 1, chúng tôi đã thoát ra. Hết." Bên trong bộ đàm truyền ra thanh âm nhẹ nhõm của Đường Võ.


Xe của bọn hắn chạy trước, hơn nữa cũng chạy trốn nhanh nhất nên không bị tang thi bị bao vây.


"Tiểu thiếu gia, xe số 3 và xe số 4 cùng một chỗ, tạm thời vẫn còn ở ngã tư. Hết."


"Ân, đây là xe số 4, bọn tôi không có việc gì. Hết." Thanh âm Đường Hâm vang lên.


"Xe số 5 cùng xe số 6 đang ở đường Hưng Nghiệp. Hết." Trương Vọng báo cáo.



Đường Miểu nhìn qua Đường Tư Hoàng: "Cha, làm sao bây giờ?" Bọn họ có 6 xe, lại ở 4 vị trí khác nhau. Cậu có nên vui mừng vì 6 chiếc chưa hoàn toàn tách ra không?


Đường Tư Hoàng suy tư hai giây, quyết đoán nói: "6 xe không cần tập hợp lại, chia ra chạy đến biệt thự phía Tây."


Đường Miểu cực nhanh truyền đạt lại lời của y cho mọi người vào bộ đàm, phạm vi rộng nhất của bộ đàm chỉ có 5km, mặt khác vì tránh tang thi, trong thời gian ngắn nhất nhất định không thể dừng lại. Xe số 2 của cậu cũng sẽ nhanh chóng mất liên lạc với 5 chiếc xe còn lại.


Đường Miểu vừa dứt lời đã vang lên thanh âm của Đường Văn, có chút sốt ruột: "Tiên sinh, các người đang ở đâu? Tôi cùng Đường Võ sẽ lập tức chạy qua, nhiều thêm hai người là thêm hai phần giúp đỡ."


Đường Tư Hoàng nhàn nhạt nói với Đường Miểu: "Kêu bọn họ đi trước đi."


Lời y càng ngắn, càng chứng tỏ y cực kỳ kiên quyết. Bên kia, Đường Văn, Đường Võ có thể nghe được nhưng Đường Miểu vẫn lặp lại lần nữa.



Quả nhiên, Đường Văn hiểu rất rõ Đường Tư Hoàng, biết ý y đã định, cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ trả lời: "Vâng."


Tiếp theo là giọng của Đường Xuân: "Tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ tốt thiếu gia. Hết."


"Papa, papa và Đường Miểu nhất định phải cẩn...."


Thanh âm Đường Hâm bị đứt đoạn, Đường Miểu đoán chừng họ đã ra khỏi phạm vi của bộ đàm, cậu theo bản năng nắm chặt súng nhìn ra phía sau. Tang thi vẫn còn đuổi theo sau bọn họ, bất quá tốc độ ô tô càng lúc càng nhanh, bầy tang thi rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau.


Chiếc việt dã gào thét lao đi, bánh xe xoáy lên vài miếng giấy lộn bay lên không trung, xoay vòng vài cái rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống.


******************************************