Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 51




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tam tỷ tỷ muốn đàn khúc nào?"

Lúc hạ nhân Tĩnh An Hầu phủ bài trí bàn cầm, Tạ Hộ lén hỏi Tạ Hành, chỉ thấy trênmặt Tạ Hành lộ ra một vẻ kiêu ngạo, liếc Tạ Hộ một cái, nói:

"Ta muốn đàn khúc < Tương lang cố >. Tuy nói khúc này cầm tiêu hợp tấu, nhưng cầm là cầm, tiêu là tiêu, âm điệu cũng không quá giống nhau, chỉ không biết ngũ muội muội có thể thành công? Nếu lần này làm trò cười cho thiên hạ, cũng chớ có trách người làm tỷ tỷ này không nhắc nhở muội."

Tạ Hộ lạnh lùng hừ một tiếng, không tiếp tục nói chuyện.

Khúc < Tương lang cố > này có chút xảo quyệt, là lúc cầm sư Mạc Nam thành thân, dùng để làm khó dễ tướng công, khúc nhạc này không đòi hỏi cao cầm tiêu phối hợp, một đoạn tiếng đàn qua, tiếng tiêu lại bắt đầu, cầm tiêu không can thiệp chuyện của nhau, chỉ có một đoạn cuối là cầm tiêu hợp tấu, tiếng đàn như châu ngọc lạc bàn*, đương nhiên yêu cầu tiếng tiêu cũng như thế, người hiểu âm luật đều biết, tiếng đàn diệu tuyệt của khúc nhạc này, thắng ở giai điệu động lòng người, rồi sau đó đoạn tiếng tiêu mới khó khăn nhất, vừa phải có sự vui thích của tiếng đàn, lại muốn sầu bi của tiếng tiêu, hơn nữa mỗi một âm điệu lại cao hơn một tiếng, một tiếng mau hơn mộttiếng, đã từng có người dùng tỳ bà đánh khúc < Tương lang cố >, mới miễn cưỡng đuổi kịp, nếu mà dùng tiêu...

Đây là Tạ Hành quyết tâm muốn bêu xấu nàng.

Nếu nàng thật sự là tiểu cô nương 14 tuổi, không biết trời cao đất rộng phối cầm cùng nàng ta, chắc chắn sẽ bị trúng kế, vừa để nàng ta thể hiện tài đánh đàn cao siêu, lại hạ thấp năng lực của nàng, sau đó khúc nhạc bị phá hủy, cũng bởi vì nàng không giỏi khoe tài âm luật tốt mà thôi.

Kiếp trước Tạ Hộ không gặp trường hợp này, trong trí nhớ dường như Tạ Hành cũng không phòng bị nàng quá nhiều như vậy, lúc đó nàng không biết, Tạ Hành và Lý Trăn đã vừa ý nhau, từ đó càng không thể vãn hồi.

Chỗ cầm tiêu được an bài bên trong mảnh vườn, tháng 3 bướm bay khắp vườn hoa, quả thật là một nơi thích hợp cho thú vui tao nhã.

Tôi tớ Lý gia chuẩn bị cho Tạ Hộ một cây tiêu 6 lỗ, Tạ Hộ thầm nghĩ thật may mắn, vốn khúc nhạc này rất khó thổi, nếu người của Lý gia lại chuẩn bị một cây cầm tiêu*, vậy thì thật là họa vô đơn chí, ống thổi cầm tiêu quá nhỏ, bình thường rất thích hợp tấu khúc cầm và tiêu, nhưng lại không thích hợp cho khúc < Tương lang cố >. Ống tiêu này tương đối thích hợp, ống tiêu thô, âm thanh to, lại không có vẻ thê lương giống nam tiêu*, là thích hợp nhất, nhưng mà không biết đây là người hầu Lý gia trùng hợp, hay có người hiểu được âm luật của khúc nhạc này, cố ý sắp xếp.

thật ra nếu Tạ Hành đàn khúc khác, có lẽ Tạ Hộ cũng không bình tĩnh như vậy, nhưng khúc < Tương lang cố > này, Tạ Hộ biết rõ, cũng không phải vì nàng học rộng đa tài, mà bởi vì kiếp trước, nàng từng nghe người khác đàn qua. Các loại kỹ xảo và bí quyết nàng đều biết, mà người nọ đang ngồi trong yến tiệc, Tạ Hộ cười nhạt thoáng nhìn trong đám người, vừa lúc đáp trả ánh mắt mong chờ của Lý Trăn, nhếch môi cười, không cần phải nhiều lời nữa, thu hồi ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh.

Tạ Hành ơi Tạ Hành, ngươi phí hết tâm tư chọn khúc nhạc này lại không biết là tự mình chui vào rọ.

Tạ Hành ngồi phía trên ghế dài, hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại, thu lại tinh thần, hai tay xoa nhẹ thân cầm, ngón tay ngọc thon dài chậm rãi di chuyển, tiếng đàn vang lên, êm tai, kỹ xảo cao siêu, đem tình ý của nữ tử dành cho tình lang bày tỏ ra hết.

Ngay cả Tạ Hộ nghe vào trong tai cũng cảm thấy thích thú, nghe rất hay, Tạ Hành vì khúc này, quả thực không thiếu công phu, trôi chảy như vậy, gợi tình như vậy, chắc chắn không phải một sớm một chiều có thể luyện thành.

Tiếng đàn xong, tiếng tiêu bắt đầu, Tạ Hành thẳng lưng ngồi trên ghế, phảng phất như tiên hạc cao quý, tiếng tiêu trong trẻo du dương truyền ra, lập tức hấp dẫn mọi người, so với tiếng đàn lúc nãy không hề thua kém, giống như trái tim vị lang quân hâm mộ giai nhân, lại so với tiếng đàn nghe càng thêm uyển chuyển đưa tình.

Kiếp trước, người nào đó từng nói < Tương lang cố > quan trọng nhất là đoạn tiếng tiêu phải khuấy động, không thể vào dịu dàng như khúc phổ ghi chép, như vậy khôngchỉ bị cầm cướp điểm quan trọng, rồi sau này bị cầm khống chế, không thể làm chủ đạo.

Tiếng đàn lại tiếp tục, uyển chuyển động lòng người như trước, Tạ Hành trút xuống tất cả nhiệt tình với khúc nhạc này, ngón tay ngọc kích thích, toàn thân trút hết, kỹ xảo không cần nói, đúng là thủ pháp của Lý đại tài tử. Bởi vì có người nói làm vậy có thể áp chế được tiếng đàn, mà người từng thấy Lý Trăn đánh đàn, tất nhiên có thể phân biệt ra động tác của Tạ Hành học được từ chỗ ai đó, mặc dù Lý Trăn cố ý dạy, vẫn do Tạ Hành vô tình học được, chuyện xấu giữa bọn họ chính là ván đã đóng thuyền, xác định đã truyền đi rồi.

Nếu là Tạ Hộ kiếp trước, thử hỏi làm sao nàng có thể đối đáp cường đại như vậy với Tạ Hành chứ?

Tiếng đàn còn chưa kết thúc, tiếng tiêu đã cất lên, tiếp nhận kết thúc của tiếng đàn, một đoạn tiêu này phải thổi lâu một chút, đây là đoạn giữa của khúc nhạc, là lúc tình cảm nồng nhiệt, một chút ai oán, một chút dây dưa, lúc này mới có thể biểu đạt ra sựam hiểu âm luật.

Mọi người ở đây đều say mê tiếng tiêu, nếu không phải bọn họ chính mắt nhìn thấy, thật sự rất khó tưởng tượng, một âm điệu ai oán triền miên, lại từ trong miệng mộtthiếu nữ 14 tuổi thổi ra.

Lý Trăn tuy ngồi ở trong đám người, nhưng trái tim đã sớm đi theo khúc nhạc kia, tiếng đàn tuy diệu tuyệt, nhưng đó là dựa vào nhịp điệu của chính khúc nhạc, tiếng tiêu mới là điểm nhấn thêm. cô nương kia thổi âm thanh, phảng phất như ý nghĩ trong tâm trí của hắn vậy, hoàn toàn xứng với giai điệu tận đáy lòng hắn, đây có thể nói tâm linh tương thông, Lý Trăn nghe mê mẩn, si ngốc nhìn, hoàn toàn rơi vào tình thế kinh ngạc không thể kiềm chế.

Cuối cùng lại đến đoạn tiêu, đoạn cuối khúc nhạc, có duy nhất một đoạn cần cầm tiêu hợp tấu, tiếng đàn thanh thúy du dương, tiếng tiêu nếu chậm chạp, vậy thì dễ dàng bị tiếng đàn che lấp, sẽ không có sức mà tiếp tục đuổi theo.

Từ đoạn này Tạ Hộ bắt đầu vận khí, lợi dụng khe hở ngón tay, thổi từng tiếng tiêu ngắn ngủi, một tiếng cao hơn một tiếng, một tiếng mau hơn một tiếng, phương pháp ngừng thở này, sau khi Lý Trăn 30 tuổi mới tìm ra. Kiếp trước Tạ Hộ không có tư cách được Lý Trăn chỉ dạy, tất cả đều dựa vào kỹ năng ghi nhớ của nàng, may mà nàng đối với âm luật cũng có chút thiên phú, lại sau một năm rưỡi khó khăn lắm mới hiểu được kỹ xảo này.

Mà bây giờ, loại kỹ xảo ngừng thở này Lý Trăn còn chưa tìm hiểu đến, thế cho nên lúc tiếng tiêu truyền ra sự thích thú càng dồn dập, ngay cả chính hắn cũng sợ ngây người, hắn chưa từng thấy ai có thể khống chế âm luật chính xác như vậy, hắn phục, hoàn toàn bị thuyết phục.

Tiếng đàn của Tạ Hành dần dần yếu, hơi có chút theo không kịp tiếng tiêu của Tạ Hộ, một hồi cầm tiêu truy đuổi, cuối cùng tiếng đàn mệt mỏi mà thua, một khúc hoàn thành, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.

Tạ Hộ buông ống tiêu, thoải mái đứng lên, đặt ống tiêu ở phía trên ghế, vẻ mặt bình thường đi xuống, mà bên kia hai chân Tạ Hành lại như nhũn ra, đứng dậy một lúc, lại có chút chống đỡ không được, đặt tay phía trên dây đàn, phát ra một âm thanh vang dội, dọa tân khách giật mình, cũng dọa nàng ta giật mình, vội vàng giơ tay lên, cúi đầu đi xuống.

một khúc đàn, một trận chiến Tạ Hộ thành danh!

Phàm là khách tham gia thọ yến hôm đó của lão phu nhân đều biết tiểu cô nương nhị phòng Tạ gia của Quy Nghĩa Hầu phủ khó lường, khó có thể nghe được bản thổi tiêu đó lần nữa. ( phốc, vì sao lại muốn ta thổi chứ, ta đâu có tài thổi tiêu. thật xấu hổ.)

Tạ Hộ không hề có lòng dạ nào với thành quả bất đắc dĩ này, cũng không tính toán muốn nổi bật như vậy, dù sao nàng cũng có gian lận một chút, Tạ Hành ở tuổi này, có thể dày công tôi luyện tuyệt kỹ cầm như vậy, cũng đã rất giỏi, không trách được Tạ Hộ kiếp trước không sánh bằng nàng, Tạ Hộ cũng thông suốt 36 năm mới được trình độ như bây giờ.

****

Khi trở lại Hầu phủ, Hình thị cố ý gọi Vân thị đến hỏi, còn trách mắng Vân thị vài câu, nói Vân thị không hiểu chuyện, rõ ràng có nữ nhi xuất sắc như vậy, cố tình không nóigì cả, nào là chôn vùi tài hoa.

Vân thị cũng không dám biện hộ, bà biết Tạ Hộ lúc rảnh thường ở trong viện đọc sách viết chữ đánh đàn, nhưng bà tưởng những thứ đó là sở thích của nàng, không nghĩ tới lại xuất sắc, bỗng nhiên lại nổi tiếng, người làm mẹ này cũng rất kinh ngạc.

Hình thị dặn dò Vân thị rất nhiều, đơn giản là muốn bồi dưỡng Tạ Hộ thật tốt, vốn dĩ có tài, ngàn vạn đừng lãng phí, Vân thị khó mà nói gì, cũng chỉ có thể đồng ý.

Lúc thanh danh Tạ Hộ truyền ra ngoài khiến Tạ Thiều cảm thán không ngừng: "Ái dà, ta đã biết muội muội ta không phải vật trong ao, sớm muộn gì có một ngày cũng hóa thành kim lân bay lên trời, nào, nói cho ca ca nghe, bản lĩnh kia muội học ở chỗ nào vậy?”

Tạ Hộ đã bị hắn làm phiền nửa ngày, ngay cả sách cũng không thể đọc, trợn trắng mắt nhìn hắn, Tạ Thiều cũng không thèm để ý muội muội không thích hắn, bước tới ghế thái sư trong phòng ngồi ngửa ra, nói:

"Nếu bản lĩnh này của muội sớm bộc lộ ra, không chừng Lý Trăn đã sớm trở thành muội phu của ta.”

Tạ Thiều nói chuyện không chừng mực, Tạ Hộ đành phải buông sách trước mặt, lạnh lùng nhìn hắn, lúc này Tạ Thiều mới tự giác, ngậm miệng lại, lúc hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, Trúc Tình cuống quít chạy từ bên ngoài vào.

Trúc Tình thường ngày luôn bình tĩnh, hôm nay cuống quít như vậy, có thể thấy được tiền viện xảy ra chuyện, Tạ Hộ đi ra từ phía sau thư án, nhìn nàng hỏi: "Sao vậy?"

Trúc Tình nuốt nước miếng, thở hổn hển nói: "Tiểu thư, đằng trước phái người đến truyền lời, nói có người tới cửa cầu hôn."

"... Cho nên?"

Tạ Hộ chợt nhíu mày, không biết lời nói của Trúc Tình có ý gì, có người tới cửa cầu hôn, cũng không cần kinh ngạc như vậy, bốn cô nương Tạ gia nay đều chưa xuất giá, tam cô nương Tạ Hành, tứ cô nương Tạ Ngọc, tất cả đều chờ đến tuổi gả, có người đến cầu hôn là chuyện bình thường mà.

Trúc Tình thở hổn hển, nói không rõ, gấp đến độ giẫm chân, bình tĩnh lại, mới nói:

"Ai da, tiểu thư sao lại nghe không hiểu câu hỏi của em. Có người tới cửa đến xin cầu hôn, nhắc tới chuyện thành thân của người đó!"

Lời nói Trúc Tình giống như một gậy đánh vào đầu Tạ Hộ, sững sốt một lúc, vẫn là Tạ Thiều phản ứng kịp, hỏi:

"Ai vậy?"

một hồi im lặng, Trúc Tình nhìn Tạ Hộ, ánh mắt sáng kinh ngạc: "Là Tĩnh An Hầu phủ Thế Tử, Xuân Sơn công tử Lý Trăn!"

Lần này, Tạ Hộ thật sự bị người ta gõ một gậy.

Lý Trăn... Đến cầu hôn? Lý Trăn đến cầu hôn Tạ Hộ? Ông trời, đừng đùa ta nữa, có được không !

---

Chú thích:

*Cầm tiêu: 

chapter content



là một loại tiêu, đường kính 1. 7——1. 8cm, có 8 lỗ âm ( trước bảy sau một ), hơi mảnh, âm sắc nhỏ, trong dân gian còn gọi là nhã tiêu. Loại tiêu này hợp tấu với cầm cổ, bởi vì âm lượng nhỏ tương đối thanh lịch u nhã.

*Nam tiêu: 

chapter content



tiêu 8 lỗ, phần lớn miệng hình chữ V, hoặc UV. Có kích thước, cấu trúc giống loại tiêu Xích bát của Nhật; “Xích bát”: thước đo đờI Đường nghĩa là 1 xích 8 thốn ( khoảng 0,6 m). 

*Châu ngọc lạc bàn: là thành ngữ TQ, giống như tiếng trân châu rơi vào trong mâm. Ý nói âm thanh hết sức êm tai, thú vị.