Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 27: Hôn sự con cái




*

Tạ Tân nay đã đâm lao phải theo lao, mặc dù vẫn cảm thấy chính mình thành thân qua loa như vậy rất không ổn, nhưng muốn nàng gả cho lão đầu tử La đại nhân kia, nàng tình nguyện đi chết, vì tranh thủ thời gian, vào đêm hôm đó, Tạ Cận gọi Hách Phong đến.

Hách Phong mới 20 tuổi, dáng người cao lớn cường tráng, ngũ quan không tính tuấn mĩ, nhưng cũng đứng đắn, mặt chữ điền rất có khí phách, cương nghị, một đôi mày kiếm khiến hai mắt sáng ngời có thần, cách nói năng càng không kiêu ngạo không nịnh nọt, thoải mái hào phóng, vừa thấy hắn liền biết không phải người tầm thường.

Tạ Tân thấy cũng dịu đi chút không tình nguyện trong lòng, đối đãi thượng khách theo quy củ, kính cẩn dâng trà cho Hách Phong, Hách Phong nhìn thấy vị thiên kim Hầu phủ tự mình dâng trà, tư thái tuyệt đẹp, mềm mại tao nhã, dung mạo càng xinh đẹp vô cùng, nhất thời ngây ngẩn tại chỗ cũng không biết tiếp nhận chén trà trong tay Tạ Tân thế nào, khiến Tạ Tân mặt đỏ tới mang tai, không biết làm thế nào.

Trước khi đến Hầu phủ, Tạ Cận đã thoáng đề cập mục đích đến đây, hai người xem mặt, đáy lòng hắn đối với việc này không hề mưu cầu điều gì đặc biệt, bởi vì phụ mẫu mất sớm, còn có một đệ đệ nhỏ tuổi, cho nên, hắn muốn thú một thê tử hiền lành, vừa có thể quán xuyến nhà cửa, thứ hai có thể chiếu cố đệ đệ, hắn không bắt buộc thân phận cao thấp, chỉ mong phu thê hòa hợp, giúp đỡ lẫn nhau. 

Hầu phủ tiểu thư, xuất thân quá tốt, chỉ sợ tính tình sẽ không dịu dàng, lại càng sẽkhông chiếu cố người, bởi vậy, hắn chỉ định xuất hiện vì nể mặt rồi tìm cớ cự tuyệt, nhưng bây giờ thấy vị tiểu thư này, đừng nói là cự tuyệt, ngay cả người cũng cứng đơ ra, toàn thân như mắc phải ma chướng, si ngốc nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp trước mặt, chỉ cảm thấy nữ nhân trong thiên hạ này cũng không ai xinh đẹp bằng nàng.

Tạ Tân đỏ mặt, kính trà xong, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Vị Hách Phong công tử này tuy không tuấn mỹ, nhưng khí phách nam tử lại muốn tập kích nàng, như muốn đem nàng trói lại, bá đạo khiến nàng muốn trốn, nhưng chân nàng như mọc rễ, muốn chạy cũng chạy không thoát.

Tạ Hộ và Tạ Thiều trốn ở tấm bình phong chứng kiến một đôi uyên ương từ đầu tới cuối, hai người nhìn một cái, ánh mắt có ý ‘thành công’, rồi mỗi người che miệng cười trộm.

Dù sao trong mắt Tạ Hộ, tỷ phu Hách Phong tốt hơn La đại nhân nhiều.

Thấy phản ứng hai người không tệ, Tạ Cận bảo Tạ Tân trở về, còn ông gọi Hách Phong đến thư phòng, đem tất cả chuyện nói cho hắn biết, Hách Phong là nam nhân có trách nhiệm, cái gì không phải của hắn hắn sẽ không cướp về, nhưng nếu là của hắn, hắn tuyệt đối không buông tay.

Đêm nay gặp mặt, hắn sớm đã sớm để ý Nhị cô nương Hầu phủ, tuy rằng biết rõ thân phận của mình, xác thực có chút không xứng với nàng, nhưng cái này cũng không gây trở ngại Hách Phong muốn nàng, hắn có khát vọng, có ý chí, cũng có năng lực, dù hiện tại chưa thể lo cho nàng được cái gì nhưng tương lai chắc chắn có thể.

Nghe xong lời nói không hề che giấu của Tạ Cận, Hách Phong không hề lùi bước, ngược lại sinh ra dũng khí mạnh mẽ, vào đêm hôm đó cùng Tạ Cận bàn lễ vật cầu hôn, ước định ba ngày sau tới cửa cầu hôn.

Hơn nữa trước khi ước định cầu hôn, không thể tiết lộ ra ngoài.

Từ từ dặn dò công việc, hai người ở thư phòng thương nghị đến đêm khuya, Hách Phong mới từ thiên môn rời khỏiHầu phủ.

****

Đêm nay Tạ Hộ chủ động yêu cầu ngủ cùng Tạ Tân, nàng rửa mặt xong, bò lên giường Tạ Tân, Tạ Tân ngồi ở trước bàn trang điểm chải mái tóc đen nhánh, có chút mất hồn mất vía, Tạ Hộ xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cọ lên gối sa tanh, nhìn qua Tạ Tân, không khỏi lên tiếng hỏi:

"Tỷ, tỷ cảm thấy Hách Phong thế nào?"

Đột nhiên trong tai nghe thấy hai chữ kia, lược trong tay Tạ Tân run lên rơi xuống, vội vàng chụp được, quay đầu nhìn Tạ Hộ, chỉ thấy nàng nằm phía trong rèm che, hé ra một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như tiên tử trong tranh, sợi tóc đen xõa lên gối sa tanh, càng lộ vẻ sáng bóng.

Nhớ rõ nửa năm trước, tiểu nha đầu này vẫn là bộ dáng ốm yếu khô héo, nay lại càng xinh xắn, chỉ không biết cô nương xinh đẹp như vậy, tương lai sẽ gả đi nơi nào, buông lược trong tay xuống, Tạ Tân buộc tóc lại, sau đó đi đến bên giường, cũng nằm xuống.

Nhìn màn trướng thêu hoa, Tạ Tân lại nghĩ tới sự bá đạo của người nọ, sau một lúc chưa phục hồi lại tinh thần, vẫn là Tạ Hộ đẩy nàng một cái, nàng mới bình tĩnh lại, nhìn Tạ Hộ cười ngọt ngào, nói: