Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 163: Người Mang Đến An Tâm




Edited by Bà Còm

Bên trong Hiền nhã tụ, vài người thần sắc ngưng trọng nghe Phó Thanh Lưu nói: “Túc Vương điện hạ phái người điều tra vụ đi săn mùa thu, hình như có chút manh mối. Nếu hắn ra tay tra xét, vậy chứng tỏ hắn xác thật đã có điểm hoài nghi. Lần trước cữu cữu ta bị hắn kêu vào phủ hỏi chuyện, cũng không biết nói chút chuyện gì. Mắt thấy ta sắp sửa phải đến Ngũ thành nhậm chức, thật không biết lúc này vào đó là hung hay là cát.”

Cữu cữu Phó Thanh Lưu hiện đang là Tổng đốc của Ngũ Thành Binh Mã Tư. Hôm trước Phó Thanh Lưu nghe Thẩm Hấp phân phó bèn đề xuất với cữu cữu muốn vào Ngũ thành, cữu cữu hắn đồng ý ngay, thực mau đã an bài xong vị trí cho hắn.

Không hiểu vì sao mà Thẩm Hấp đột nhiên nhớ tới ngày ấy Tạ Hộ nói là nàng mơ thấy Phó Thanh Lưu, muốn Phó Thanh Lưu cách xa cữu cữu hắn một chút... Hiện giờ Phó Thanh Lưu thật sự sắp phải vào Ngũ thành, đã đến gần cữu cữu hắn rồi.

“Thẩm Đại, huynh có thể nói thật với ta được không, vụ ở bãi săn kỳ đó có liên quan gì tới huynh hay không? Huynh nói cho chúng ta biết chứ không thể để chúng ta đến lúc gặp chuyện thì có mắt như mù. Có vấn đề gì thì huynh đệ chúng ta cùng nhau thương lượng vẫn tốt hơn.”

Thẩm Hấp liếc nhìn Ngô Tuấn vừa nói xong những lời trên, sau đó lắc đầu trả lời: “Không liên quan đến ta! Nếu nói thực sự có quan hệ, ta đây nhiều nhất chỉ làm chuyện "thuận nước đẩy thuyền", tra không tới trên đầu ta đâu.”

Mọi người nghe Thẩm Hấp nói vậy cũng liền an tâm. Chuyện này nếu Túc Vương xuống tay điều tra, vậy nhất định sẽ điều tra ra ngọn ngành. Nếu chuyện này có liên quan đến Thẩm Hấp, vậy bọn họ phải đi trước thời gian thương nghị đối sách; nhưng nếu chuyện này không có quan hệ với Thẩm Hấp, vậy bọn họ có thể bình tĩnh "tọa sơn quan hổ đấu", nhìn xem Túc Vương cuối cùng sẽ lột được da của con hổ lớn nào.

Kẻ hạ độc thủ phía sau màn Thẩm Hấp đương nhiên biết rõ là ai, Thẩm Diệp một khi nảy sinh ý niệm muốn giết hắn, vậy hắn cũng mừng rỡ cho Thẩm Diệp tự tìm đường chết. Thẩm Diệp cho rằng tất cả người thay hắn làm việc đều bị thu thập, nhưng trên đời này làm sao có chuyện gì mà lại tra không ra dấu vết gì để lại? Thẩm Hấp âm thầm bĩu môi.

Cho dù người khác tra không ra, hắn còn không thể nghĩ chút biện pháp để giúp người khác tra được hay sao?

Thời điểm rời khỏi Hiền nhã tụ, tất cả mọi người đều đi ra hết thì Thẩm Hấp mới dừng ở cửa kêu lại Phó Thanh Lưu, hai người ở cạnh cửa nói thêm mấy câu. Phó Thanh Lưu kinh ngạc nhìn Thẩm Hấp, sau đó mới như suy tư gì gật đầu: “Được rồi. Ta đều nghe huynh.”

Thẩm Hấp gật đầu, ở trên vai hắn vỗ vỗ vài cái rồi mới xoay người lên ngựa.

*Edited by Bà Còm*

Triệu Tam Bảo không quá hai ngày liền trở về phục mệnh: “Phu nhân, ngỗ tác đã nghiệm qua. Nguyên nhân chết của Lan di nương là hít thở không thông, trên cổ có dấu vết dây thừng rõ ràng, trên người tuy bắt đầu thối rữa nhưng vẫn còn có thể nhìn ra khi sống đã chịu ngược đãi, rất nhiều chỗ có vết thương, bao gồm... chỗ đó! Còn tỳ nữ của Lan di nương lại là chết chìm, ở trong nước đã chết xong mới vớt lên ném ra bãi tha ma.”

Triệu Tam Bảo rốt cuộc vẫn không tiện ở trước mặt Tạ Hộ chẳng kiềm hãm gì nói huỵch toẹt ra những gì khám được, bất quá Tạ Hộ nhìn vẻ mặt của hắn thì cũng đã hiểu được, gật đầu hỏi: “Hiệu cầm đồ nói như thế nào?”

Triệu Tam Bảo lập tức trả lời: “Mấy ngày nay tiểu nhân đã hỏi thăm tất cả hơn hai mươi tiệm cầm đồ trong kinh thành, xác thật không có người đi cầm cố y phục. Bất quá, tiểu nhân cảm thấy không có người đi cầm mới là kỳ quái nhất, nếu là có người nhặt được trang sức hoặc y phục của bọn họ thì muốn rời tay ngay mới đúng, chỉ là, giống như cái gì đều không có mới kỳ quái đấy.”

Tạ Hộ ngẫm nghĩ, có chút minh bạch ý tứ của Triệu Tam Bảo bèn hỏi: “Ngươi muốn nói, đồ đạc trên người Lan di nương rất có thể vẫn còn ở trong tay nhân thủ trong phủ?”

Triệu Tam Bảo gật đầu: “Tiểu nhân phỏng đoán hẳn là như vậy. Nâng thi thể đi bãi tha ma, nếu thấy trên người Lan di nương và tỳ nữ có vật gì chứng minh thân phận thì những người đó khẳng định sẽ không bỏ qua, tất nhiên sẽ lục soát thu thập thật sạch sẽ. Mà những người này có khả năng biết đồ đó là của ai, cho nên mới không dám tùy ý đem đến tiệm cầm đồ.”

Tạ Hộ cũng cảm thấy Triệu Tam Bảo nói rất có lý, thở ra một hơi dặn dò Triệu Tam Bảo: “Chuyện này ngươi chỉ có thể ngầm thay ta đi tra, thời gian không là vấn đề, đừng để lộ ra tiếng gió mới là quan trọng.”

Triệu Tam Bảo cũng từ chỗ Hồ Tuyền nghe được, bởi vì phu nhân muốn tra một lão ma ma, mà khi bọn họ vừa tra được thì ngày hôm sau đã chết ngay, do đó phu nhân mới dặn dò hắn phải cẩn thận. Triệu Tam Bảo bèn cúi đầu thưa vâng, sau đó liền lui xuống.

*Edited by Bà Còm*

Thẩm Hấp từ bên ngoài trở về liền thấy Tạ Hộ ôm Khang Ninh ở trong sân chơi đùa. Mấy ngày trước nàng sai người làm một bàn đu dây ở trong sân, hai mẫu nhi đang ngồi ở trên đong đưa nhè nhẹ. Thấy Thẩm Hấp, Tạ Hộ định đứng lên đón chào, Thẩm Hấp xua xua tay đi tới bên nàng, Tạ Hộ liền ngồi ở bàn đu dây không cử động.

Khang Ninh thấy Thẩm Hấp bèn múa may hai tay muốn cha bế, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm không biết đang nói cái gì. Hai ngày trước nghe nhũ mẫu nói, trong miệng của hắn đã từng thoát ra một chữ ‘Đệ’, bất quá giống như chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, lúc sau cố dụ hắn nói như thế nào cũng không nói lại một lần nào nữa.

Nhưng hiện tại thấy Thẩm Hấp đi tới, đột nhiên Khang Ninh ở trong vòng tay Tạ Hộ nhảy dựng lên, trong miệng còn chưa mọc răng đủ thoát ra một tiếng ‘tích tích’ làm Tạ Hộ kinh ngạc đồng thời cũng làm Thẩm Hấp nhanh hơn bước chân đi đến bên người nàng, cúi người ngang tầm đối diện với hắn nóng vội nói: “Nhi tử ngoan, lại nói một tiếng nữa xem nào.”

Đừng nói Thẩm Hấp, ngay cả Tạ Hộ cũng là lần đầu tiên chính tai nghe được hắn phát âm ra thành chữ chứ không phải ê a, cũng cảm thấy vô cùng mới lạ, đi theo Thẩm Hấp dụ dỗ: “Đúng vậy bảo bảo, nói một tiếng nữa đi.”

Khang Ninh bẹp miệng tự vả vào mặt hai cái, sau đó nhìn nhìn Tạ Hộ rồi lại quay đầu nhìn nhìn Thẩm Hấp, mông nhỏ bắt đầu nhún nhảy trên đùi Tạ Hộ, tay cũng với ra chộp lấy tóc của Thẩm Hấp. Thẩm Hấp bật cười tiếp hắn qua, để hắn cưỡi trên vai mình, mang theo hắn đi tản bộ trong hoa viên.

Tạ Hộ xoa xoa cánh tay, cảm thấy dạo này Khang Ninh thật sự nặng hơn không ít. Lúc trước nàng bế hắn cả canh giờ cũng không mệt, nhưng hiện tại chỉ ôm trong chốc lát mà cánh tay liền có chút mỏi nhừ.

Từ bàn đu dây đứng lên, Tạ Hộ đi theo phụ tử bọn họ vào hoa viên, thấy Khang Ninh không biết hái được một đóa hoa từ nơi nào đang cầm trên tay, tò mò ngó trái ngó phải một lúc rồi bỏ vào miệng cắn. Tạ Hộ thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn cản, dùng một túi vải nhỏ thay cho đóa hoa trong tay Khang Ninh.

Đôi phu thê đi dạo trong hoa viên, một đường nói nói cười cười. Thẩm Hấp báo với Tạ Hộ: “Chuyện thăng Đại cữu ca thành Hộ Bộ Thị Lang đã có điều nhiệm, đại khái mấy ngày nữa là có thể truyền xuống dưới. Sau đó qua mấy tháng nữa là phụ thân cũng có thể từ Bảo Định trở về. Tôn các lão trong Nội Các cáo lão hồi hương, Thánh Thượng bổ nhiệm Lại Bộ Thượng Thư điền vào chức vụ của Tôn các lão, vì thế vị trí Thượng Thư chưa có ai thay. Chờ đến cuối năm khảo hạch, phụ thân ở Bảo Định đã làm ra một ít công tích lóa mắt, sợ là chức Thượng Thư này cũng sẽ đến tay.”

Tạ Hộ nghe Thẩm Hấp thông báo nhất thời không biết nói gì hơn, thật lâu sau mới ngập ngừng hỏi Thẩm Hấp: “Phu quân... thật ra nếu bởi vì thiếp, thật sự không cần cố ý thăng chức cho phụ huynh của thiếp. Hiện giờ phu quân vừa mới nhận tổ quy tông, lập tức đề bạt đại cữu tử cùng nhạc phụ, người bên ngoài nhìn thấy có phải sẽ nhận xét...”

Thẩm Hấp duỗi tay dắt tay Tạ Hộ, vuốt ve bàn tay đặt trong lòng bàn tay mình: “Nàng lại suy nghĩ vớ vẩn cái gì đâu! Cho dù ta nhận tổ quy tông, nhưng chức quan lớn như Lại Bộ Thượng Thư và Hộ Bộ Thị Lang thì cũng không phải ta muốn thăng ai là có thể thăng đâu.”

Tạ Hộ quay đầu nhìn thoáng qua gò má tuấn mỹ như điêu khắc của Thẩm Hấp: “Vấn đề chính là cũng không ngăn được những quan viên đó "thúc ngựa phụng nghênh" đối với phu quân, bởi vì đó là phụ thân và ca ca của phu nhân chàng, cho nên liền phá lệ xem trọng liếc mắt một cái, sau đó phá cách thăng lên hai người họ. Thăng lên theo kiểu như vậy thật sự khiến người không phục, huống chi thiên hạ "không có bữa ăn nào mà không phải trả tiền", nếu chàng nhận lấy nhân tình dùm cho hai người họ, tương lai lại không biết nên hoàn trả như thế nào. Thay vì để đến lúc đó bị nhân tình quản chế, không bằng hiện tại cứ cự tuyệt thẳng thì tốt hơn.”

Tạ Hộ thật sự phát ra từ nội tâm không muốn làm Thẩm Hấp khó xử, phụ huynh nàng muốn chức vị gì thì chính họ đi tranh thủ, nếu là dựa vào tầng quan hệ như vậy, đến lúc đó cho dù chức vụ đã tới tay cũng sẽ không có người chịu phục, sau đó nếu gặp phải nhiễu loạn gì thì ngược lại sẽ liên lụy tới Thẩm Hấp, hại chính bản thân họ.

Thẩm Hấp bật cười: “Nàng thật sự suy nghĩ nhiều quá. Hơn nữa cũng thật sự không có niềm tin đối với khả năng của Đại cữu ca và nhạc phụ đại nhân. Cho dù không có tầng quan hệ này với ta, năng lực làm việc của phụ huynh nàng rõ như ban ngày. Cho dù hai vị có thể thăng mau như vậy có một chút liên quan đến ta, chính là cũng không phải tuyệt đối. Nếu bản thân phụ huynh nàng chính là những kẻ giá áo túi cơm, làm sao có thể đi đến vị trí hôm nay?”

Thẩm Hấp tuy nói là để trấn an Tạ Hộ, chỉ là Tạ Hộ vẫn minh bạch, trong miệng phu quân chỉ nói là có "một chút liên quan", nhưng thật ra có liên quan rất lớn. Phụ thân nhập quan trường bất quá chỉ mười năm, một đường lăn lê bò lết đến bảy tám năm sau mới lên được chức vụ Lại Bộ Phó Tư chính, vậy mà chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủn đã thăng vài cấp, từ Phó Tư chính lên đến Tư chính ở địa phương, sau đó bay thẳng lên Thượng Thư. Thăng một lúc vài bậc như vậy có bao nhiêu người cùng cực cả đời cũng không nhất định có thể vượt qua, chỉ là phụ thân nàng dùng ba năm ngắn ngủn đã với tới. Chuyện như vậy nếu nói không có người ở sau lưng "quạt gió thêm củi" thì ai sẽ tin nổi.

Càng đừng nói đến ca ca Tạ Thiều, trên danh nghĩa gia nhập Hộ Bộ cũng mới hai ba năm, vừa vào Hộ Bộ liền phát hiện ra vấn đề binh lính trở về từ chiến thắng Bắc Đường, hơn nữa còn gián tiếp dẫn ra một chuyện lớn như vậy, khiến cho cả Phục Vương điện hạ cũng liên lụy ở bên trong. Chuyện này nếu bị người truy cứu xuống dưới, ca ca mà không có ai ở sau lưng chống lưng, bằng thân phận bối cảnh của ca ca thì làm sao mà không mất chức nói chi là được thăng lên?

Ánh mắt Tạ Hộ không nhịn được nhìn về phía Thẩm Hấp, chỉ cảm thấy một bên mặt của phu quân được ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu vào càng thêm tuấn dật xuất trần như một bức tượng điêu khắc, phảng phất như tỏa ra hào quang khiến Tạ Hộ nhìn mê mẩn. Hai chân nhỏ béo núc của Khang Ninh rũ xuống trên vai Thẩm Hấp, Thẩm Hấp sợ cây trâm chọc vào Khang Ninh nên đã cởi bỏ phát quan, chỉ để lại một dải lụa màu đen cột búi tóc. Hai tay Khang Ninh chộp lấy búi tóc của Thẩm Hấp, trong miệng ê ê a a không biết đang nói chuyện gì.

Không quay đầu lại, Thẩm Hấp liền biết nữ nhân bên người đang ngắm hắn, duỗi tay câu lấy bả vai nàng kéo nàng vào trong lòng ngực. Tạ Hộ đầu tiên là bị kinh ngạc, sau đó nhìn nhìn bốn phía, xác định không ai thấy mới đỏ mặt để mặc Thẩm Hấp ôm đầu vai. Lúc này "vô thanh thắng hữu thanh", trong lòng Tạ Hộ tràn ngập cảm giác ngọt ngào. Đây là nàng trải qua hai đời cũng chưa từng có qua cảm giác này -- được người sủng từ đầu đến chân, có cảm giác ngay cả mỗi một sợi tóc đều được sủng ái -- thật sự quá tốt đẹp.

Mà nam nhân cho nàng cảm giác phong phú an toàn như vậy không phải ai khác chính là phu quân của nàng, chủ tử của nàng. Đời trước trời xui đất khiến đã làm cho nàng lỡ mất dịp tốt được đồng hành bên nam nhân yêu nàng, một đời này vô luận thế nào thì nàng nhất định sẽ không phạm lại sai lầm một lần nữa!