Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 106




Thiên lôi ầm ầm hạ xuống.

Lão giả tay cầm lợi kiếm, huyết sắc kiếm ý quanh thân như nước chảy liên miên, cuồn cuộn không ngớt.

Hắn cứ thế tiến lên đón lấy đạo thiên lôi đang đánh tới, kiếm ý hóa thành một con ác long cùng thiên lôi đụng thẳng vào nhau.

Thanh thế lớn tới mức khiến người ta chẳng còn can đảm mà nhìn thẳng, mà hai thứ chạm vào nhau tạo ra ánh sáng chói mắt, cũng chiếu sáng cảnh vật như trời ban trưa.

Lúc này mọi người đều như nhận ra, lôi kiếp chính là do Tư Không Bạch dẫn tới.

Hắn sau khi trở về từ Thái Âm Cung, liền bế tử quan, giờ phút này lại dẫn ra thiên kiếp. Chẳng cần nghĩ nhiều, dĩ nhiên chính là thời khắc mấu chốt hắn đột phá đến Địa Tiên.

Nếu hắn có thể an toàn chịu đựng vượt qua thiên kiếp, như vậy vấn đề Linh Lung Các những năm qua phải chịu cũng có thể giải quyết dễ dàng.

Có thêm vị Địa Tiên là hắn, cộng thêm chiến lực Chung Trường Hận có thể sánh với Địa Tiên. Địa vị Linh Lung Các dĩ nhiên sẽ giống như Thái Sơn bất động. Nhưng nếu hắn thất bại. . .

Chờ đợi Linh Lung Các chính là cảnh ngộ còn thảm hại hơn cả bây giờ.

Mọi người đều hiểu một điểm này, vì vậy ánh mắt quan sát cảnh tượng trên trời cũng thêm vài phần lo lắng.

Thiên lôi ầm ầm, kiếm ý đầy trời.

Thiên kiếp cùng Tư Không Bạch lại thêm một lần giao phong, Tư Không Bạch không chịu chút tổn thương nào, mà thiên lôi chỉ vang lên một tiếng rồi tan vỡ.

Đạo thiên lôi thứ hai trong kiếp vân bắt đầu nổi lên, so với đạo thiên lôi trước đó, đạo thiên lôi này ẩn chứa uy thế kinh người, cho dù mọi người ở phía xa quan sát trong lòng cũng cảm thấy run rẩy.

Thế nhưng sắc mặt vị lão giả đứng giữa kiếp lôi vẫn như thường, khí tức của hắn vững vàng, trong con ngươi ánh lên vẻ lạnh lùng.

"Kiếm du thiên môn, thiên hạ vô bất khả nghịch!"

Lão giả quát lên như vậy, khi đó kiếm ý quanh người hắn lại lần nữa ngưng tụ, hóa thành ác long như trước kia, lượn vòng quanh người hắn vài vòng mà gào thét.

Dần dần quanh thân hắn xuất hiện bảy con huyết sắc ác long, bọn chúng quấn lấy nhau, vờn quanh thân thể Tư Không Bạch mà gào thét.

Thanh thế to lớn mơ hồ có khuynh hướng át cả đạo thiên lôi trên bầu trời.

Lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng. . .

Tư Không Bạch nếu như có thể trở thành Địa Tiên, vậy không khác nào giúp Linh Lung Các vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Nghĩ như vậy, trong mắt mọi người như dâng lên nhiệt huyết.

. . .

Nhưng chỉ có Từ Hàn, lúc đó chợt cau mày.

Hắn nhìn vị lão giả trên trời kia, người này quả thực khí vũ hiên ngang, quả thực rất có bộ dạng của một vị tiên nhân.

Nhưng Từ Hàn lại cảm thấy một thứ bất đồng với chính lão giả khi trước.

《Thiên Tự Kiếm Điển》quả thực chính là pháp môn kiếm đạo đứng đầu thế gian này, không thể nghi ngờ. Nhưng ý trong đó chính là thuận thế, thuận theo thiên đạo mà tu thành kiếm đạo, cùng với pháp môn dùng kiếm đạo của mình tu thành thiên đạo của《Đại Diễn Kiếm Quyết》có thể nói là trái ngược hoàn toàn.

Mà kiếm chiêu Tư Không Bạch dùng lúc trước, tựa như dung hợp của hai phái, nhưng lại không phải tinh túy, cho nên lại chẳng thành ra cái gì.

Nhưng dù sao tu vi của Từ Hàn vẫn còn thấp, đặc biệt là kiếm đạo chẳng qua cũng chỉ mới nhập môn, dù qua mấy ngày nay nghe hai vị kiếm đạo đại sư Chung Trường Hận và Mặc Trần Tử giảng giải, mới hiểu được một hai phần trong đó. Cụ thể vấn đề gì xảy ra trong kiếm pháp của Tư Không Bạch có vấn đề gì, hắn lại chẳng thể nói rõ.

Đạo thiên lôi thứ hai lúc này hạ xuống.

Bảy con ác long quanh người Tư Không Bạch phóng tới, va chạm với đạo thiên lôi kia.

Lần này, Tư Không Bạch không còn ung dung như trước.

Quần áo của lão giả trong lúc này lập tức bị xé nát, thần sắc trên mặt cũng tái nhợt thêm vài phần.

Mà còn chưa đợi hắn khôi phục lại khỏi thảm trạng lúc trước, đạo thiên lôi thứ ba cũng bắt đầu nổi lên.

Lực lượng ẩn chứa trong đạo kiếp lôi này còn lớn hơn nhiều lần so với hai đạo kiếp lôi khi trước, ước chừng hơn gấp mười lần.

Sắc mặt mọi người vào lúc đó biến đổi, thiên đạo lực được thiên lôi hấp thu, thiên uy ngày càng gia tăng. Nếu như có thể dễ dàng chống đỡ như vậy, nào phải khiến nhiều Đại Diễn Cảnh ôm hận tới vậy?

"Tới đây!"

Lão giả lúc đó nhìn trời, trường kiếm trong tay hắn sáng lên một đường huyết quang chói mắt.

Hắn hét lên một tiếng, thanh âm cao vút mà thê lương, giống như ác lang bị dồn vào đường cùng, vừa dữ tợn vừa bi thương.

Thiên lôi cuồn cuộn lại một lần nữa hạ xuống.

Bảy đầu ác long dưới sự thúc giục của lão giả đánh thẳng về phía thiên lôi.

Oanh!

Một tiếng vang lớn nổi lên, tựa hồ mọi người trên Linh Lung Các đều chịu ảnh hưởng của va chạm mà run rẩy.

Hai đầu ác long dưới sự va chạm mà biến thành hư vô.

Mà dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Tư Không Bạch khẽ run lên một cái, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Khi đó, đạo kiếp lôi thứ tư đã bắt đầu nổi lên. . .

. . .

Một khí tức có tên là tuyệt vọng bắt đầu lan ra trong lòng mọi người.

Hơi thở uể oải, Tư Không Bạch giống như rơi vào tuyệt lộ. Cũng như tình cảnh chập chờn trước gió của Linh Lung Các hiện nay vậy.

Số mạng cả hai đều tương liên. . .

Cả hai cùng chung vui buồn. . .

Mọi người đều hiểu, Tư Không Bạch cũng hiểu điểm này.

Khoé miệng lão giả đầy máu tươi, ngẩng đầu nhìn kiếp lôi. Trong mắt hắn chất chứa đầy sự điên cuồng.

Hắn không thể chết được.

Hắn tự nói trong lòng như vậy.

Hắn nghĩ tới lời dặn dò của sư tôn mình, sư huynh mình trước khi qua đời, nghĩ tới truyền thừa của Linh Lung Các trăm ngàn năm qua.

Những thứ này đều do vô số xương máu của tiền nhân tích luỹ mà có.

Như vậy, làm sao có thể mất đi trong tay hắn?

Hắn nghĩ như vậy, tấm lưng hơi còng xuống của hắn lại lập tức lại biến thành thẳng tắp.

"Lại tới!"

Hắn phát ra một tiếng gầm thét, khí tức quanh người như chấn động, năm con ác long lại một lần nữa vờn quanh người, huyết sắc kiếm ý như thuỷ triều bao bọc lấy hắn.

Oanh!

Đạo thiên kiếp thứ tư rốt cuộc vào lúc đó hạ xuống.

Đại địa như run rẩy, một số đệ tử tu vi yếu kém gần như đứng không vững, đa phần đều té ngã trên đất.

Mà tại trung tâm của lôi kiếp, Tư Không Bạch ở giữa uy thế kinh khủng của thiên kiếp, cả người không ngừng run rẩy.

Nhưng vị lão giả này vẫn cố chấp nắm trường kiếm trong tay, chỉ thẳng vào thiên không.

Ta không thể thua!

Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Ác long được hắn diễn hoá dần tan biến, hiển nhiên là do không chịu nổi lực lượng đáng sợ của thiên kiếp. Mà thân thể Tư Không Bạch cũng bắt đầu dần dần ửng đỏ, mạch máu dưới lớp da hắn cũng dần tan vỡ. Máu tươi dần chảy ra, nhuộm cả người hắn một màu máu.

Hai con ác long lại biến mất dưới thiên kiếp.

Khí tức quanh thân Tư Không Bạch lại một lần nữa trở thành uể oải, bảy con ác long được hắn diễn hoá chỉ còn lại ba. Trải qua vài đợt thiên lôi oanh kích, khí thế của những con ác long kia cũng giống như hắn vậy, chỉ còn lại chút hơi tàn.

Thiên kiếp chẳng để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi, đạo thiên lôi thứ năm gần như theo sát đạo thiên lôi thứ tư mà bổ xuống.

Mọi người níu lấy chút hy vọng trong lòng. Từ Hàn cho dù nhìn đã nhìn rõ hiện trạng của Tư Không Bạch cũng cảm thấy rùng mình. Hắn rất rõ ràng, Tư Không Bạch không thể chết được, một khi lão giả này chết đi, Linh Lung Các tất nhiên sẽ giống như cây đổ bầy khỉ tan. Mà số mạng của những người như Phương Tử Ngư, Tần Khả Khanh, Tống Nguyệt Minh trở thành thế nào, hắn càng không dám tưởng tượng.

….

Đạo thiên lôi thứ năm, đánh tan ba con ác long cuối cùng của Tư Không Bạch.

Vị tổ sư cuối cùng của Linh Lung Các này cuối cùng cũng rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ.

Đạo thiên lôi thứ sáu, cũng chính là đạo thiên lôi cuối cùng cũng dần nổi lên.

Thanh thế cực lớn, tựa hồ đủ để biến toàn bộ Linh Lung Các trở thành tro bụi.

Mọi chuyện tựa hồ so với tưởng tượng càng thêm phiền toái.

Ninh Trúc Mang ở phía xa cũng nhíu mày, Tư Không Bạch không thể cản nổi đạo thiên kiếp cuối cùng này.

Vô luận hắn có nguyện ý thừa nhận hay không, bởi sự thật chính là như vậy.

Vấn đề tàn nhẫn như vậy bày ra trước mặt hắn, thiên kiếp hạ xuống, Tư Không Bạch bỏ mình, dư uy của đạo thiên lôi kia cũng sẽ đánh nát cả Trọng Củ Phong. . .

Hắn tự nhiên không thể nhìn mọi chuyện phát sinh như vậy.

Vì vậy lông mày vị trưởng giáo chân nhân này nhíu lại, hắn cắn răng một cái, nhìn về phía mọi người.

"Đi nhanh, phân phó các đệ tử, rời khỏi Trọng Củ Phong!" Hắn bình tĩnh nhắc nhở.

"Không thể!" Đinh Cảnh Trình ở bên canh nghe vậy lập tức liền lên tiếng phản đối.

"Có gì không thể?" Ninh Trúc Mang cau mày, lệ khí trong mắt như trào ra, hiển nhiên đối với thời điểm nguy cấp này còn phải đối đầu với Đinh Cảnh Trình, khiến hắn mất kiên nhẫn.

"Tư Không sư thúc hôm nay đã chống đỡ thiên kiếp tới thời khắc mấu chốt, chúng ta nếu rời đi, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm của sư thúc. Chỉ có thể ở lại mới khiến sư thúc nhận ra quyết ý của toàn bộ Linh Lung Các, mới có thể trợ giúp sư thúc vượt qua thiên kiếp!" Đinh Cảnh Trình lên tiếng.

"Vô liêm sỉ!" Ninh Trúc Mang nghe vậy, lập tức cảm thấy giận dữ, hắn vén ống tay áo, nổi giận nói: "Tư Không trưởng lão có thể vượt qua được thiên kiếp này hay không, các ngươi không nhìn ra được sao?"

"Bởi vì nhìn ra được, cho nên đám hậu bối chúng ta mới muốn cùng người cùng tiến cùng lui." Thanh Như Khê ở bên cạnh cũng đứng dậy, hướng về phía Ninh Trúc Mang nói.

"Ninh chưởng giáo nếu tham sống sợ chết có thể rời đi trước, nơi này tự nhiên sẽ có chúng ta phụng bồi Tư Không trưởng lão."

Hồng trưởng lão của Đại Hoàn Phong cũng đứng dậy, trong giọng nói ẩn dấu vẻ quyết tuyệt.

Ninh Trúc Mang quả thực không nghĩ tới quyết định của hắn lại biến thành sự phản đối của các trưởng lão, chấp sự. Hắn không thể không dồn lệ khí trong lòng xuống, trầm giọng nói: "Nếu như vậy, một khi Tư Không trưởng lão độ kiếp thất bại, Trọng Củ Phong xong rồi, cơ nghiệp ngàn năm của Linh Lung Các cũng xong rồi!"

"Tư Không trưởng lão một khi độ kiếp thất bại, Linh Lung Các biến mất chính là vấn đề thời gian, như vậy không bằng cùng trời đánh một trận. Thành thì một bước vinh hoa, bại thì dứt khoát cùng xuống cửu tuyền thỉnh tội với bậc tiên tổ, có gì không thể?" Thân thể gầy nhom của Đinh Cảnh Trình vào lúc đó ưỡn lên thẳng tắp, hắn nói như thế, trong ánh mắt ánh lên vẻ gần như điên cuồng.

"Đinh Cảnh Trình! Ngươi muốn kéo mạng mấy chục ngàn đệ tử Trọng Củ Phong chôn theo Tư Không Bạch sao?" Ninh Trúc Mang đã tức giận tới mức khó kiềm chế.

Những trưởng lão, chấp sự trước mắt hắn lúc này hiển nhiên đã mất đi thần trí, bọn họ bị kẹt trong vinh dự đệ nhất thiên hạ tông môn của Linh Lung Các đã quá lâu, quá lâu rồi.

Lâu đến mức bọn họ đã quên mất hàm ý của tổ sư khai sơn lập tông Linh Lung Các, lâu đến mức không buông bỏ được vinh dự bản thân. Vì thế, bọn họ thậm chí nguyện ý bỏ mình, nguyện ý bỏ đi cả tính mạng của đệ tử Linh Lung Các.

"Những đệ tử này từ khi nhập môn đã được hưởng thụ vinh dự Linh Lung Các mang lại. Nuôi binh ngàn ngày dụng binh một giờ, bây giờ không phải là thời điểm bọn họ vì tông môn phục vụ quên mình sao?" Đinh Cảnh Trình đáp lại với vẻ thản nhiên.

Mà khi đó, đại đa số trưởng lão, chấp sự chung quanh cũng quỳ xuống, hướng về Ninh Trúc Mang tỏ ý tình nguyện.

Ninh Trúc Mang trầm mặc nhìn những trưởng lão, chấp sự ở xung quanh.

Trong đầu của hắn thoáng qua rất nhiều chủ ý, như có núi xanh sợ gì không có củi đun…Nhưng nhìn vào ánh mắt của đám người phía trước, hắn lại cảm thấy bất lực.

Cho dù với tâm tính của hắn, trong lúc đó cũng cảm thấy có thể mình quá mức mềm yếu, hoặc cũng có thể là thế nhân đều xay mình ta tỉnh. . .

Oanh!

Tiếng thiên lôi vang lên càng ngày càng lớn.

Mà khí tức Tư Không Bạch cũng trở nên mất đi nhuệ khí, hắn hiển nhiên đã không còn khả năng tái chiến.

Ninh Trúc Mang nghiêng đầu nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi ở phía dưới, nhìn thần sắc sợ hãi của bọn họ.

Cái này không đúng!

Hắn tỉnh ngộ.

Không có ai phải chịu trách nhiệm vì nghiệp quả của Linh Lung Các mà phải bỏ mạng, ngay cả có, cũng không tới phiên những đệ tử trẻ tuổi này.

Linh Lung Các vốn có tổ huấn, chức vị trưởng môn đều được truyền lại trong Huyền Hà Phong, vì muốn nhắc nhở hậu nhân, mục đích khai sơn lập tông của Linh Lung Các là để tế thế cứu người.

Mà trải qua năm tháng quá dài, quá nhiều trầm luân trong cái vinh dự mang tên thiên hạ đệ nhất tông môn.

Hôm nay nếu dùng tới tính mạng của những đệ tử này để đổi lấy hư danh, nếu may mắn giữ được Linh Lung Các. Thì từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, truyền thừa của Linh Lung Các cũng đã sớm không còn. Những thứ còn lại cũng chỉ là một tông môn theo đuổi lợi ích, chẳng còn chút liên hệ nào với những gì tiên hiền lưu lại.

Nghĩ tới đó, trong lòng Ninh Trúc Mang lại càng cảm thấy nặng nề, vẻ ảm đạm trên khuôn mặt lập tức biến mất.

"Theo lệnh ta, đệ tử của ba đỉnh mau chóng xuống núi, ở ngoài sơn môn chờ lệnh. Tất cả các chấp sự trưởng lão phụ trách an bài đệ tử, không được sai lầm. Nếu dám không tuân, thì xét vào tội vi phạm môn quy, phế trừ tu vi, đuổi ra khỏi sơn môn!"

Ninh Trúc Mang nói như vậy, khí thế xung quanh hắn lập tức phóng ra, mà trong tay hắn lúc này đang nắm Huyền Hà Ấn với quyền lực cao nhất của Linh Lung Các.

"Ninh Trúc Mang!" Mấy người Đinh Cảnh Trình thấy vậy lập tức sửng sốt một chút. Sắc mặt kẻ cầm đầu là Đinh Cảnh Trình cũng đại biến, hắn tức giận chỉ Ninh Trúc Mang quát lên: "Ngươi làm như vậy, là đem đưa Linh Lung Các ta đến tử địa, ngươi không sợ phải đối mặt với liệt tổ liệt tông dưới suối vàng sao?"

Lời này vừa được thốt ra, không đợi Ninh Trúc Mang đáp lại, một luồng kiếm ý lăng liệt lập tức đánh về phía Đinh Cảnh Trình.

Vị chấp kiếm đường trưởng lão này lúc đó sắc mặt tối sầm lại, toàn thân chấn động như chịu trọng thương.

Hắn sợ hãi quay người lại, chỉ thấy Chung Trường Hận mặc hồng y đang đứng ngay sau lưng hắn.

"Chung. . ."

Trong họng hắn khó khăn lắm mới vang lên được một tiếng. Nhưng vừa dứt tiếng, đầu đã nghiêng đi, một lúc sau mới ngã xuống đất.

Mọi người xung quanh thấy vậy, sắc mặt lập tức biến đổi. Nọn họ thấy rõ ràng, chính là trong một cái chớp mắt, kinh mạch toàn thân Đinh Cảnh Trình lập tức đứt đoạn, tu vi như nước trôi sông.

"Lệnh của chưởng giáo, nặng tựa Thái Sơn. Ai dám không theo, giống như người này!"

Thanh âm lạnh lẽo của Chung Trường Hận cũng vang lên.

Cả đám vừa rồi còn muốn cùng Tư Không Bạch liều chết lập tức biến sắc, bọn họ mong muốn dùng tính mạng của hơn ngàn đệ tử trợ giúp Tư Không Bạch có thể bước vào Địa Tiên cảnh, giữ lại vinh dự thiên hạ đệ nhất tông môn. Còn nếu đã không còn tu vi, dù cho Tư Không Bạch may mắn thành công, bọn họ nào có thể được hưởng?

Vì vậy vào lúc này, bọn họ lục tục đứng dậy, đỡ Đinh Cảnh Trình đang lâm vào hôn mê, bắt đầu dựa theo sự chỉ huy của Ninh Trúc Mang, giải tán các đệ tử khỏi Trọng Củ Phong.

Mà Ninh Trúc Mang vào lúc đó nhìn Chung Trường Hận cảm kích. Hắn chắp tay nói: "Cám ơn sư huynh."

Chung Trường Hận khi đó lắc đầu một cái, ánh mắt bình tĩnh nhìn theo đám chấp sự trưởng lão, thở ra một hơi thật dài.

"Linh Lung Các xong rồi."

Hắn nói như vậy.

Oanh!

Chân trời vang lên một tiếng sấm rền.

Đạo lôi kiếp thứ sau rốt cuộc vào lúc đó đánh xuống.