Thánh Hữu Thư nghe thấy giọng nói kia thì bình tĩnh lại: "Dung công tử có ý gì vậy?""Rảnh đến phát chán ấy mà, muốn tìm thần y nói chuyện một chút. Chẳng qua nghe giang hồ đồn gia tộc thần y tuy rằng y thuật sao minh, nhưng chưa hề học qua võ công này nọ. Mà thân thủ của Thánh thần y vừa rồi hóa ra lại mười phần uyển chuyển." Giọng Dung Thất ngả ngớn, trong mắt lại chẳng có ý cười nào.Đáp lại lời y là một thoáng trầm mặc, rồi Thánh Hữu Thư thở dài, bả vai có phần buông xuôi: "Quả nhiên Dung công tử đã nhìn rõ mọi sự, đúng là tại hạ không phải Thánh thần y gì cả.""Chậc, thẳng thắn thừa nhận thế cơ à."Thánh Hữu Thư giả cười haha: "Cả ngày nay Dung công tử nói bóng gió nhiều như thế, chẳng qua cũng vì đáp án này hay sao. Nếu ta đoán không lầm, Dung công tử là người quen cũ của vị thần y này, mặc dù ta có dịch dung giống đến mức nào thì cũng cũng chỉ là công phu mặt ngoài mà thôi, ở trước mặt người có quen biết với hắn dĩ nhiên trăm ngàn kẽ hở.""Đúng là thông minh," Dung Thất hừ một tiếng, khôi phục vẻ mặt cười cười, đứng lên, "Biết sao không, lỗ hổng lớn nhất của ngươi là nhìn giống y như người tử tế, cái khí chất chỉ có ở người tốt thôi."Thánh Hữu Thư giả không hề hoảng hốt: "Nếu các hạ coi ta là người tốt, việc tốt tất có hảo báo, vì sao lại lấy đao kiếm ra?""Người tốt tất có hảo báo, tiếc là ngươi gặp phải ta, ta chẳng phải cái loại người lương thiện gì, có một câu khác cũng linh ứng lắm, người tốt thì không sống lâu."Thánh Hữu Thư giả mặt không đổi sắc sửa lại: "À, thật ra ta cũng chả phải người tốt hoàn toàn."Dung Thất cười ôn hòa, tựa như chỉ đơn thuần bàn chuyện, sức lực trong tay lại chẳng hề giảm bớt: "Vậy thì đúng là nên thỉnh giáo vị tiên sinh tốt-không-hoàn-toàn này rồi, xin hỏi quý danh ngài đây, đến chỗ này có mục đích gì?""Tại hạ gọi Hoài Cốc, một người vô danh tiểu tốt mà thôi, ý đồ thì chưa nói tới, ta với các ngươi đều giống nhau cả thôi, đều vì muốn tìm hắn.""Ngươi mạo danh hắn vì muốn tìm hắn ư, đây là cái biện pháp mới mẻ gì thế?" Dung Thất tấm tắc.Hoài Cốc nói thẳng: "Nếu Dung công tử là người quen cũ của thần y, tại hạ cũng không muốn giấu diếm điều gì. Tại hạ có chút hiểu biết về y thuật, trước đây đã từng có duyên gặp mặt thần y một lần, lúc ấy như được mở mang tầm mắt vậy. Con người y vô cùng chừng mực, lần này gặp nạn muốn thỉnh giáo thần y, một phần cũng vì muốn luận bàn với y.""Về việc giả danh này, thật không muốn giấu, nghe nói thần y đã tới Phong thành, tại hạ tìm đã lâu cũng không thu hoạch được gì khả quan, có người mới bày cách cho ta, nói tìm không bằng chờ, ta ở nơi này mạo danh thần y mở quầy thuốc, đến lúc đó không chừng y lại muốn tới giằng cô thật giả với ta. Thiết nghĩ cách này cũng chẳng thương thiên hại lý, đành tạm thời thử xem sao."Dung Thất nghe xong lời giải thích của hắn, trên mặt không có phản ứng gì, lại lấy ra một vật trong tay áo: "Một khi đã vậy, Hoài Cốc huynh hẳn phải biết đây là gì nhỉ?""Đây là, khăn tay à?" Hoài Cốc nhìnhoa văn thêu bên trên, hồi lâu không nói câu gì, thoạt nhìn như đang miên man suy nghĩ."Phản ứng của Hoài Cốc huynh như thế, chẳng lẽ, đây là khăn của người trong lòng huynh à?"Hoài Cốc nghe vậy thì phì cười: "Dung công tử đúng là thích đùa, tại hạ nào có người trong lòng gì gì đó. Chỉ có điều vừa nhìn hoa văn trên khăn này, một nhành lan cô độc, hai con cò lại bay tán loạn phía trên, thoạt nhìn đúng là khiến người khác thương tâm."Dung Thất gật đầu khen: "Quả nhiên có con mắt tinh đời, vậy mà có thể nhìn được huyền cơ trong đây.""Chỉ là một suy đoàn mà thôi, không biết Dung công tử lấy vật này ở đâu vậy?""Lại nói chỗ này cũng coi như sơn trang gì đó, không biết Hoài Cốc huynh có biết về mật đạo ở gần đây không?""Mật đạo?" Hoài Cốc kinh ngạc, "Ta nghe nói mấy ngày trước bọn Ngân Trúc bị rơi vào một cái hầm mật, nói như vậy thì khăn tay này cũng là từ mật đạo ấy à, vậy là nơi đó thật sự có huyền cơ gì ư?"Dung Thất nhíu mi: "Xem ra Hoài Cốc huynh không chỉ là người tốt mà còn là người thông minh. Không những đoán được chuyện thương tâm ẩn sau cái khăn tay này, còn đoán được mật đạo có giầu giếm huyền cơ."Hoài Cốc nghe vậy thì thong thả cười: "Dung công tử không cần thử ta, nếu đây mà là khăn tay bình thường, làm sao mà công tử lại để ý kỹ như thế được, tại hạ cũng chỉ suy đoán theo trực giác mà thôi.""Thẳng thắn!" Dung Thất thu kiếm, làm một tư thế thỉnh, "Vậy thỉnh tiên sinh đi theo tại hạ một lúc."Hai người đi vào sau núi, Dung Thất ngựa quen đường cũ đến một vách núi gần đó, dừng chân dò xét vài bước, rồi gạt đám cây khô loạn xạ trên đất sang một bên, để lộ một miệng hố rộng chừng năm thước, Hai người nhanh chóng tiến vào, một luồng khí ẩm ướt từ đâu đập thẳng vào mặt, tất cả ánh sáng đều bị ngăn cách so với bên ngoài. Dung Thất đi trước, hai người cứ thế một trước một sau bước đi trong bóng tối.Ước chừng được trăm mét, phía trước không còn đường."Cuối đường rồi?" Hoài Cốc hỏi.Dung Thất dừng chân, không biết lấy từ đâu ra một cây đuốc, thắp sáng, chiếu lên tường đá phía đối diện.Trong hang tối tăm ẩm ướt, bốn phía đầy dây leo, chỉ có tường chỗ này mới sạch sẽ, là một cửa đá chuyển động."May là lần này chuẩn bị đầy đủ." Dung Thất lấy một cây gậy kim loại dài hơn nửa thước, hai đầu sắc nhọn, cầm bó đuốc gài lên lỗ nhỏ cạnh cửa đá, mầy mò một lúc, chỉ nghe "Uỳnh" một tiếng, cửa đá bắt đầu di chuyển."Đây là?" Hoài Cốc dựa vào ánh lửa nhìn xung quanh, sau cửa đá lại là một không gian rộng lớn vô cùng.Một hang động gần giống hình tròn khoét sâu trong núi, bốn phía tí tách tiếng nước chảy, vách tường bóng loáng ẩm ướt, rõ là hang do sức người đào ra, cách một đoạn lại có một cái hốc bằng đá, bên trong cháy đen."Không ngờ còn có một nơi như này!" Hoài Cốc nói
Cái động này cũng không tính là quá lớn, ở giữa có một cái bục nhô lên hẳn trên mặt đất kèm bậc tam cấp, ở trên có một khối vuông."Hình như có mùi gì đó?""Mùi gì?" Dung Thất hỏi."Ừ, thoang thoảng như có như không, bây giờ lại không nồng đến mức ngửi rõ được."Hoài Cốc nương theo mùi hương đến cái bục cao cao, tới gần mới thấy hóa ra không phải bàn đánh bóng hay gì mà là một cái bồn đầy nước. Hắn đi lên ngửi ngửi, "Là mùi từ chỗ này, nước này-----"Hắn cầm cây đuốc dí vào gần mặt nước, nước trong bồn nổi váng vàng vàng, nhìn thoáng qua thấy nước hơi đục, bên dưới loáng thoáng có bóng dáng cái gì đó, tựa như có gì đang bay bay."Trong cái bục này có gì ấy." Hoài Cốc nói.Dung Thất cầm đuốc chạy sang bên kia, mấy cái bồn nước bên vách tường nhìn y như quan tài đá, phía dưới có một cái vòng nhuộm vàng gắn vào cái rãnh dưới đáy bồn, dưới rãnh chạm nổi hình đầu thú. Dung Thất cẩn thận nhìn một lượt, tới một chỗ thì ngừng lại.Chỉ có đầu thú này có một khe tròn nhỏ xung quanh, Dung Thất sờ vào miệng thú hơi ấn ấn, đầu thú kia ấy thế mà lại nổi lên trên."Tránh ra!" Tiếng cơ quan chuyển động ruỳnh ruỳnh vang lên, Dung Thất túm lấy Hoài Cốc nhảy đến chỗ bậc tam cấp.Chỉ thấy cơ quan này như đánh động đến cả hang, lấy cái bục làm trung tâm, mặt đất bắt đầu dịch chuyển, lộ ra một loạt các đường rãnh phía dưới. Lập tức tiếng nước ào ào vang lên, chất lỏng trong bục phun ra từ miệng thú, cứ thể chảy theo đường rãnh trên đất.Hai người vừa tránh vừa đi đến cái bồn phía trước."Này----------" Hoài Cốc thất kinh tại chỗ, ánh đuốc run rẩy trong không trung.Đó là một đống thi thể đang quấn chung một chỗ, ngâm trong nước lâu như vậy rồi vẫn không hề có dấu vết hư thối. Khuôn mặt bọn họ trông rất sinh động, mặc dù cách một lớp nước vẫn thấy được vẻ an tĩnh mười phần, nhưng tứ chi lại vặn vẹo một cách kỳ dị, giống như chỉ là một cái túi da không có xương cốt, một cái túi khí bình thường.Nước bắt đầu chảy chậm lại, các bộ phận lộ ra ngoài bắt đầu phân hủy, bốc mùi khó ngửi
Hai người bịt mũi, cố gắng hết sức tránh cái thứ nước kia, trong bồn cũng bắt đầu lộ mặt thật, hóa thành một đống thịt thối.Xung quanh không còn tiếng động, thời gian như ngừng trôi.Hoài Cốc cau mày, vung cây đuốc vẫy vẫy như muốn xua cái thứ mùi kinh khủng này: "Không biết người nào ác độc đến thế, lại đi thiết lập cơ quan kiểu này.""Đừng nhúc nhích." Dung Thất đột nhiên mở miệng, tay Hoài Cốc khựng lại giữa không trung.Y rút kiếm, rồi nương theo ánh lửa, chọc ra một thứ gì dưới đống quần áo.Đó là một khối mộc bài, chữ viết phía trên đã mơ hồ không nhìn rõ, y ngờ ngợ là chữ Phong, mặt trái là một hoa văn, khắc hình chim đang tung cánh."Phong-----" Hoài Cốc thì thầm, "Chẳng nhẽ là Phong Như Hạc!""Phong Như Hạc?" Dung Thất lặp lại."Đúng vậy, nghe nói hắn cũng là một đại phu danh chấn tứ phương, là thế giao với Thánh gia, mà quan trọng hơn là-----" Ánh mắt Hoài Cốc ngưng trọng nhìn về phía Dung Thất, trong hang động kín như bưng, giọng hắn vang vang chẳng khác gì u hồn."Hắn ta, mới là chủ của sơn trang Lạc Mai."Sắc trời dần tối, Yến Tử ngâm nga vài câu hát, lôi kéo mấy vị cô nương hăng hái về núi, theo sau là một đoàn người vác bao lớn bao nhỏ, tình trạng lừ đừ sống dở chết dở theo sau mấy cô gái, vẻ mặt như chết không luyến tiếc."Ta nói này mấy bà cô của ta ơi, đi cả một ngày rồi, dừng lại nghỉ một chút được không?" Rốt cuộc có một vị nghĩa sĩ không sợ chết ở miệng.Yến Tử dừng chân: "Không đi nổi nữa à?", nói xong quay đầu hỏi Tinh Hà, "Ngươi mệt không?"Phía sau hơn mười ánh mắt ngay lập tức bắn lại đây, lưng cậu liền lạnh toát: "Mệt--- à đúng đúng, có mệt có mệt.""Vậy được rồi, chúng ta nghỉ một lát đi, chẳng qua không được nghỉ lâu đâu nhé, về muộn lại bị ăn mắng mất."Biết biết." Người phía sau trăm miệng một lời.Bọn Yến Tử các nàng cũng tìm một tảng đá ngồi xuống, "Ai da, ngươi xem nè!" Yến Tử hưng phấn quay sang Minh Lan, "Nơi này vẫn nhìn được ánh sáng từ chợ phiên đấy, tuy chúng ta không đi được hội đèn nhưng dạo chợ đúng là không sai mà.""Đúng vậy, nghe nói hội hoa đăng hôm đó có sự cố gì lớn lắm, cũng may chợ phiên không bị hủy, chúng ta vẫn kịp đi ngày cuối cùng." Minh Lan nói xong bèn đứng dậy, "Mọi người cũng mệt rồi, để ta lấy nước cho họ uống.""Họ khát thì tự biết uống mà." Yến Tử kéo tay Minh Lan."Được rồi, đừng làm nũng nữa, bọn họ cũng xách cả một ngày rồi, tuy là đồ mua cho cả trang nhưng cũng có cả đồ của chúng ta nữa." Minh Lan cười dịu dàng.Dứt lời nàng mở hành trang, rót nước trong bình vào bát rồi chia cho từng người."Cảm ơn Minh Lan tỷ tỷ.""Không có gì, mọi người uống từ từ thôi, khát quá không đủ thì để ta rót thêm."Minh Lan đi xong một vòng lại bước về phía Tinh Hà, "Ngươi cũng uống đi."Tinh Hà nhận bát nói đa tạ, lại thấy Minh Lan vẫn đứng trước mặt mình, "À." Tinh Hà phản ứng lại, uống một ngụm, cười cười với nàng, "Ta uống hơi chậm.""Không sao, ta sợ các ngươi đi cả ngày đường vất vả thôi."Không biết ai ngáp đầu tiên, cơn buồn ngủ kéo đến như bệnh dịch, chỉ một lát đã mấy người ngáp, Tinh Hà cũng đột nhiên cảm thấy mí mắt nằng nặng.Đây là sao thế này, trực giác Tinh Hà cảm thấy có gì đó bất thường, chỉ là cơn buồn ngủ cứ thế đến như vũ bão, hệt như có một bàn tay đang túm lấy cậu kéo xuống vực thẳm.—— Ngủ đi—— Nhưng mà....—— Ngủ nào—— Đúng rồi---------------------------------------------Lời tác giảDung Thất: Ta không phải người tốt.Hoài Cốc: Vừa hay ta cũng không phải người tốt (không phải)