Tặng Ngươi Một Chiếc Váy

Chương 11




12.

A không biết tại sao mình lại xui xẻo như vậy.

Đầu óc bị vùi trong đống shit mười năm, uống rượu phát tiết một chút, liền phát tác bệnh viêm ruột thừa.

Bộ dạng sống không còn luyến tiếc gì nằm ở giường bệnh, hắn liền thở dài đến có tinh thần cũng không có, đối với Hàm Hàm nói: "Ta bây giờ như vậy, không thể dạy ngươi đến mục thứ ba, ta cùng trường học bên kia nói một chút, thời điểm đó đem ngươi tới cho huấn luyện viên kia đi."

Hàm Hàm vội vàng nói: "Không sao! Ngược lại ta cũng không gấp, việc học lái xe không quan trọng."

A nhìn hắn bởi vì căng thẳng mà hai má hơi ửng hồng, không lên tiếng.

Hàm Hàm còn nói: "Ngươi hảo hảo dưỡng bệnh, việc công tác không cần vội vã, đem thân thể dưỡng tốt mới là quan trọng nhất."

A nở nụ cười, nói: "Ngày hôm nay may mà có ngươi ở đó, nếu không cái mạng nhỏ này của ta liền không qua khỏi."

Hắn nói: "Ngươi xem như là ân nhân cứu mạng của ta."

Hàm Hàm ngại ngùng nhỏ giọng nói: "Nơi nào...Ngươi không phải đã cứu ta sao?"

A hồi tưởng chuyện ngày đó, không nhịn được hỏi: "Ngươi thường thường xuyên...Mặc đồ con gái đi đến quán bar chơi sao?"

Tuy rằng hai người biết nhau đã lâu, mà A kỳ thực rất ít khi chủ động hỏi cuộc sống riêng của Hàm Hàm, càng không hỏi qua một lần sự tình hắn mặc nữ trang. Nhưng đây thực sự không phù hợp với lẽ thường.

Giả như bỗng nhiên có một ngày ngươi phát hiện bằng hữu của ngươi là người đam mê dị trang, dựa theo phản ứng của người bình thường, nhất định sẽ cảm thấy hiếu kỳ, sau đó không nhịn được đi hỏi đối phương vì sao lại thích mặc quần áo của nữ nhân.

Bởi vì đó là người ngươi coi trọng, thân cận, cho nên ngươi mới có thể quan tâm hắn, muốn thử giải nghĩa ý nghĩa của hắn.

Rõ ràng thấy được chuyện khó mà tin nổi, lại làm như không thấy, vẫn duy trì lễ tiết thỏa đáng, không chú ý, cũng không hỏi nhiều, đó là thái độ chỉ đối xử với người lạ mới có.

Hàm Hàm mẫn cảm ý thức được điểm này, cằng thẳng nắm đầu ngón tay, đáp: "Không phải, ta là làm việc ở quán bar, cho nên buổi tối ngày hôm ấy mới có thể đi ngang qua nói đó."

A kinh ngạc nói: "Ngươi ở quán bar làm việc? Làm cái gì?"

Hàm Hàm thật không tiện cuối đầu: "làm bartender, biểu diễn để có hiệu suất. Nếu có người đến gần, liền nhân cơ hội chào hàng một ít rượu."

A cũng có bằng hữu là ngươi pha rượu, biết rằng lắc rượu cả một buổi tối có biết bao nhiêu là mệt.

"Vậy không phải ngươi rất khổ cực sao?"

Hàm Hàm hơi trố mắt, thật giống như từ trong âm thanh của A nghe được một chút cảm xúc đau lòng, bất quá hắn cũng không chắc chắn lắm.

"Vừa mới bắt đầu thì cảm thấy mệt mỏi, bất quá làm quen được thì tốt hơn rồi." Hắn cười cười, nói: "Kỳ thực công việc này ta rất là yêu thích, cho ta cơ hội được mặc váy, liền không cần lo lắng bị người khác nhận ra."

Tâm lý A đã sớm tồn tại một nghi vấn, mà vẫn luôn không hỏi ra miệng, nởi vì cảm giác được nếu mình không dự định cùng Hàm Hàm giao du, cho nên mọi sở thích khác không liên quan gì đến chính mình, Hắn không đáng vì một việc này mà mạo phạm đến người khác.

Thế nhưng vào giờ phút này, hắn bỗng nhiên dâng lên một sự tò mò muốn biết, phi thường muốn biết đáp án.

Mặc dù Hàm Hàm có thể vì vậy mà sinh khí, hắn cũng muốn hỏi.

Hắn nguyện ý xin được Hàm Hàm tha thứ, mặc dù khả năng này phải hao phí không ít thời gian cùng công phu.

A hỏi: "Tại sao ngươi lại thích mặc váy?"

Edit: mọi người nhớ like cho mình nha 😘😘