Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 68




Cô… đang nằm mơ ư?

Ngày hôm sau, lúc tỉnh giấc, Ôn Nhiễm như rơi vào trạng thái hoang mang.

Vì cô phát hiện, mình đang ngủ trong lòng Tạ Vân Lễ.

Khoảnh khắc mở mắt, cô suýt cho rằng mình vẫn còn ở trong mộng, bèn nhắm mắt rồi mở ra lần nữa.

Đồng tử cô lập tức co lại.

… Không phải mơ, là thật, quả thực cô đã ngủ chung với Tạ Vân Lễ.

Anh để trần nửa người trên… Còn cô đang mặc đồ ngủ.

Tạ Vân Lễ vẫn chưa dậy, nhưng hình như tay anh luôn ôm cô, thậm chí cô cũng vòng tay qua ôm eo anh, còn gối đầu trên cánh tay anh.

May mà bây giờ Tạ Vân Lễ chưa tỉnh, Ôn Nhiễm thầm nhẹ nhõm, vì cô biết vẻ mặt của mình chắc chắn đang rất ngô nghê.

Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Cô hồi tưởng, vào đêm qua, lần đầu tiên trong đời họ đón lễ Tình nhân cùng nhau, và Tạ Vân Lễ đã cầu hôn cô một lần nữa.

Cô đã đồng ý lời cầu hôn của anh.

Màn pháo hoa có lẽ cũng do Tạ Vân Lễ sắp xếp, xuyên suốt hơn một tiếng đồng hồ ấy, họ luôn ngắm pháo hoa. Kế tiếp Chu Duy đưa Ca Ca tới, cô bế Ca Ca chơi một lát.

Sau đó… sau đó cô buồn ngủ, được Tạ Vân Lễ dắt tay quay về xe.

Rồi cô thiếp đi trên xe.

À, cô nhớ rồi.

Tối qua sau khi về biệt thự, cô cứ mơ màng, rượu Rum vẫn ảnh hưởng nhất định đến cô. Hình như Tạ Vân Lễ muốn đánh thức cô, nhưng cô không thể tỉnh lại.

Dù cô mở mắt thì ý thức vẫn mơ hồ.

Nhưng bây giờ cô nhớ hết rồi, cô được Tạ Vân Lễ bế vào phòng.

Nhưng vừa nằm trên giường cô đã tỉnh dậy, ngái ngủ vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, hơn nữa còn tự thay đồ ngủ.

Nhưng xấu hổ thay, lúc cô mặc đồ, trùng hợp anh cũng cầm nước đến cho cô uống…

Tuy Tạ Vân Lễ đã lập tức xoay người đi, nhưng đầu óc chếnh choáng rượu của cô vẫn không phản ứng kịp, đã thế cô còn nói với anh: “Em muốn… uống nước.”

Tạ Vân Lễ đành quay lại mớm nước cho cô.

Cô ngồi trên giường, anh ngồi bên cạnh, uống nước xong cô muốn nằm xuống ngủ, nhưng Tạ Vân Lễ đã kéo cô lại.

“Em định mặc đồ dày như vậy để ngủ à?”

Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn, có vẻ cô đã chọn đồ mặc nhà khi trời lạnh.

Tạ Vân Lễ đứng dậy, tìm cho cô một chiếc váy ngủ mà bình thường cô mặc. Sau đó, khi anh còn chưa kịp tránh mặt, cô đã bắt đầu thay đồ.

Tạ Vân Lễ xoay người sang chỗ khác ngay.

Anh bất đắc dĩ: “Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc em đã uống bao nhiêu vậy…”

Có rượu vào, quả thực Ôn Nhiễm giống hệt một đứa trẻ, không thèm để ý gì cả, cũng bất chấp vẻ thẹn thùng, cứ mông lung ngây ngô.

“Hửm?” Ôn Nhiễm mơ màng trả lời: “Không biết nữa…”

Thật ra nghĩ kỹ lại, cô cũng không uống nhiều. Chẳng qua, lúc đó có thể cô cảm thấy vị trái cây quá nồng nên đã nếm thử mấy loại, cộng lại chắc cũng hơn một ly.

Từ nhỏ đến lớn, số rượu cô từng uống còn chưa đầy nửa ly, nên một ly này đúng là hơi nhiều với cô.

Vất vả lắm mới thay đồ xong, Ôn Nhiễm vừa nằm xuống đã ngủ mất. Thấy cô đã rửa mặt sạch sẽ, Tạ Vân Lễ chuẩn bị tắt đèn giúp cô.

Nhưng Ôn Nhiễm chẳng chịu để anh đi.

Vì cô nhớ dì Chúc đang vắng nhà, Ca Ca đã được Chu Duy dỗ ngủ ở dưới lầu, nên trong cơn bất an, cô gắng sức mở to mắt nhìn anh.

“Sao vậy?” Tạ Vân Lễ đến trước mặt cô, sờ trán cô.

“Anh ngủ, với em.” Cô kéo tay anh, nhập nhèm nhìn anh: “Vợ chồng nhà người ta… cũng ngủ chung, anh cũng ngủ với em nhé, được không?”

Tạ Vân Lễ sửng sốt.

Ánh mắt lóe lên, anh hỏi cô: “Nhiễm Nhiễm, em chắc muốn anh ngủ cùng em à?”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Chắc chắn.”

Tạ Vân Lễ híp mắt nhìn cô.

Cô thật sự vừa buồn ngủ vừa lơ mơ, không còn tỉnh táo mấy, nhưng may sao không xảy ra tình huống như dị ứng.

Đây là việc vô cùng may mắn.

Do đó, với điều kiện này, dù cô giận dỗi một tí, bướng bỉnh một xíu, hoặc gây chuyện gì đó cũng không sao.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng bây giờ, trông cô thật sự khiến anh có phần… chịu không nổi.

Thấy anh không nhúc nhích, Ôn Nhiễm vươn tay ôm lấy cổ anh, cố gắng dẹp bỏ ý định rời khỏi của anh.

Cô còn thì thào vài lời kỳ lạ: “Đánh quái thú, nằm mơ… cho anh, một thanh kiếm… bảo vệ… báu vật? Bảo vệ xong thì… ngủ…”

Tạ Vân Lễ thở dài, vừa định lên tiếng, Ôn Nhiễm bỗng nhiên mở to mắt, thốt ra hai từ: “... Ông xã?”

Tạ Vân Lễ lập tức sững sờ.

Chừng mười mấy giây trôi qua, anh mới hỏi: “... Em vừa gọi anh là gì?”

Ôn Nhiễm nào nói được gì nữa.

Vì cô đã chìm trong mơ màng, chỉ vô thức thốt ra hai từ nào đó thôi, thực chất cô sắp nhắm mắt rồi.

Tạ Vân Lễ nhìn cô chăm chú trong chốc lát, mãi đến khi chắc chắn cô đã say giấc.

Nhưng anh vừa chuẩn bị đứng thẳng người lên, Ôn Nhiễm như thể nhận ra, hừ hừ hai tiếng, vươn tay kéo áo anh.

“Không đi…”

“Được được, anh không đi.” Tạ Vân Lễ bắt lấy bàn tay huơ huơ của cô.

Bất luận thế nào cô cũng không buông tay.

Cuối cùng… Tạ Vân Lễ thật sự đã ngủ ở phòng cô, thậm chí cô còn không cho anh về phòng mình thay đồ ngủ, Tạ Vân Lễ đành vệ sinh trong phòng tắm bên chỗ cô rồi nằm ngủ.



Trời ơi.

Ôn Nhiễm nhớ ra toàn bộ, cũng hết cách với chính mình.

Bản thân cô nào biết ít rượu kia lại khiến cô mạnh dạn như vậy, quả là… gan to bằng trời!

Giờ phút này cô cực kỳ căng thẳng, chỉ ước gì mình có thể biến mất ngay lập tức.

Thấy Tạ Vân Lễ còn đang ngủ, nhịp thở đều đặn, cô định chuồn trước rồi tính sau.

Lúc cô sắp lấy tay anh ra để lặng lẽ đứng dậy, Tạ Vân Lễ bỗng siết chặt tay, ôm cô vào lòng.

Ôn Nhiễm giật mình, không dám cựa quậy gì nữa.

Bây giờ toàn thân cô như đang nóng bừng, tim đập nhanh như muốn nổ tung.

Nhưng cô không dám nhúc nhích, sợ anh thức rồi sẽ thấy vẻ mất mặt của mình.

Sau vài phút ngắn ngủi, cô nghĩ tới gần hết mọi cuốn sách và phim truyền hình đã xem, trong đầu cũng lướt qua toàn bộ lời dạy từ trước đến nay, nhưng không một thứ nào có thể nói cho cô biết nên xử lý tình huống này ra sao.

Cô khịt khịt mũi, chỉ muốn khóc.

Sao cô ngốc quá… Chẳng lẽ sau khi kết hôn, các cô gái khác cũng sẽ không biết làm sao giống cô ư?

Huống hồ dì Chúc từng nói, ngay cả người bệnh tự kỷ, chỉ cần nửa còn lại đủ kiên nhẫn, thì kết hôn xong họ vẫn có thể sống như các cặp vợ chồng bình thường…

Chưa kể, quả thực các cặp vợ chồng khác luôn chung chăn chung gối, nhưng sao đến lần đầu tiên của mình, cô lại ép chồng ngủ cùng chứ? Tuy Tạ Vân Lễ không từ chối cô, nhưng nghĩ thế nào cũng tại cô ép buộc anh trước…

Ôn Nhiễm, mi quá đáng thật đấy.

Cô không khỏi tự trách mình một câu.

Song, lúc thấy gương mặt bình yên của Tạ Vân Lễ khi anh ngủ, cô bất chợt nghĩ, mình làm thế ắt cũng có lý do.

Dẫu sao chồng cô vừa điển trai vừa dịu dàng ngần này mà.

Cảm giác ở bên anh rất đỗi tuyệt vời, dù anh ngủ cạnh cô, cô cũng không hề bứt rứt…

Phải biết rằng, nếu bệnh nhân tự kỷ như cô gần gũi với người khác quá mức, thì chưa đầy mấy phút sẽ chịu không nổi. Ấy mà vào giờ khắc này, dù họ ôm chặt nhau, cô cũng không hề bức bối, thậm chí còn… cảm thấy bình yên khôn cùng.

Lúc cô đang tỉ mỉ đếm số lông mi của Tạ Vân Lễ, Tạ Vân Lễ mở bừng mắt.

Còn Ôn Nhiễm vô thức nhắm mắt.

Đương nhiên cô biết mình không giả vờ ngủ được, vì cô đang không kìm được mà run run hàng mi, cô chỉ ngại nhìn vào mắt anh thôi.

“Dậy rồi à em?”

Nghe thấy giọng Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm chỉ muốn che mặt mình, nhưng cô lại không cử động được, đành làm con rùa rụt đầu.

“Chưa dậy sao?”

Tạ Vân Lễ nhìn vành tai đỏ bừng lộ ra ngoài của cô, cố gắng nhịn cười.

Cô nép đầu vào ngực anh, huống hồ anh để trần nửa thân trên, nhiệt độ cơ thể thuộc về đàn ông xuyên qua làn da, không ngừng truyền sang người cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô nghĩ, có phải mình nên xin lỗi không?

Nhưng Tạ Vân Lễ không thích cô xin lỗi, vì anh từng dặn, dù cô làm gì anh cũng sẽ không tức giận.

Chưa kể…

“Vợ chồng, ngủ chung… là chuyện bình thường, đúng không?”

Giọng cô nỉ non như mèo con vừa tỉnh ngủ: “Nên… chúng ta như vậy, không, không kỳ lạ đúng không?”

“Ừm, đương nhiên không kỳ lạ.” Tạ Vân Lễ nghiêm túc đàng hoàng trả lời: “Đây là chuyện thường tình.”

Ôn Nhiễm vừa thầm thở phào nhẹ nhõm, đã nghe anh thấp giọng tiếp tục: “Vậy nên Nhiễm Nhiễm à, em đừng thấy bất ổn, thật ra chúng ta như thế, bình thường lắm…”

Ôn Nhiễm: “...”

Người dậy trước là Tạ Vân Lễ, vì cô ngày càng co rúm người, sắp cuộn tròn lại rồi.

Lúc Tạ Vân Lễ đứng lên, cô vẫn để lộ đôi mắt ra khỏi chăn nhìn lén.

Anh mặc quần ở nhà, cơ bắp nửa thân trên hiện rõ mồn một, nhất là đường cong sau lưng…

Chu Duy từng kể, thi thoảng anh sẽ chạy bộ buổi sáng, còn thời điểm không bận sẽ đến phòng tập thể thao ở trên lầu công ty.

Xem ra, vóc dáng của anh rất tuyệt vời.

Tính ra, thể lực của cô kém hơn nhiều.

Đang phiền muộn, cô chợt nghe Tạ Vân Lễ hỏi: “Còn nhớ đêm qua em đã nói gì không?”

“Dạ?” Ôn Nhiễm mù mờ: “Nhớ mang máng, nhưng… hình như em, nói nhiều lắm, toàn lời nhảm nhí?”

Tạ Vân Lễ khựng lại: “Em chắc chắn, vẫn còn nhớ à?”

Một câu này của anh đã dọa sợ Ôn Nhiễm.

Cô không khỏi tiếp tục rúc mình vào trong chăn, thận trọng nhìn anh: “Em đã nói, lời, gì, quá đáng sao?”

“... Không.”

Màn cửa trong phòng chưa kéo ra, nhưng vẫn chừa một khe hở để ánh nắng chiếu vào.

Tạ Vân Lễ đứng ngược sáng bên giường, trông cao lớn lạ thường, Ôn Nhiễm cảm thấy bầu không khí quanh người anh cứ như đang chùng xuống…

Tóm lại, khiến cô có cảm giác là lạ khó tả.

Tạ Vân Lễ nhìn cô đăm đăm, bỗng dưng hỏi: “Hôm qua em gọi anh là gì, em còn nhớ không?”

Ôn Nhiễm ngẩn người.

Đương nhiên cô nhớ, tuy bấy giờ đầu cô hỗn loạn nhưng suy nghĩ vẫn đủ logic, dù sao tửu lượng của cô cũng chưa tới mức khiến mình mất trí nhớ.

Do đó, lúc ấy ngoài việc nghĩ vợ chồng người ta luôn chung chăn chung gối ra, cô còn nghĩ về một chuyện: Vợ nhà người ta sẽ gọi trước một tiếng “ông xã” khi có yêu cầu gì với chồng…

Huống chi, cô đã muốn thử lên tiếng gọi thế từ sớm, bèn thừa cơ mình đang to gan lớn mật…

Cứ gọi thành tiếng thôi.

Nhưng bây giờ Tạ Vân Lễ bất chợt hỏi cô, cô lại trở nên ngại ngùng quá chừng.

“Nhiễm Nhiễm ơi?”

Tạ Vân Lễ gọi cô một tiếng.

“...”

Đương nhiên cô sẽ không nói dối, cho nên nhớ tức là nhớ.

Song, cô không thể thốt nên lời.

Đang muốn trốn tránh, cô cảm nhận được Tạ Vân Lễ ngồi xuống giường, lần này Ôn Nhiễm sợ tới mức rúc người hết vào trong chăn.

Nhưng Tạ Vân Lễ chỉ vươn tay vỗ lên người cô, dịu dàng bảo: “Dì Chúc về rồi.”

Vừa nghe xong, Ôn Nhiễm lập tức ló đầu ra khỏi chăn: “... Về rồi ạ?”

“Ừm.” Tạ Vân Lễ gật đầu: “Em muốn ngủ thêm một lát hay dậy ăn sáng?”

Ôn Nhiễm do dự.

“Vậy nằm thêm một lúc nữa nhé, anh nói dì Chúc và Ca Ca lên với em.” Anh xoa đầu cô: “Anh đi làm đây.”

Ôn Nhiễm vâng một tiếng.

Cô cho rằng anh sẽ rời đi ngay, nhưng anh chỉ đứng yên nhìn cô chăm chăm.

Như… đang chờ đợi gì đó?

Ôn Nhiễm bỗng hiểu ra anh đang chờ gì.

Trong phòng thấp thoáng vài tia nắng lờ mờ, dường như cô không thấy rõ mặt anh, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng rực của anh đang nhìn mình chăm chú.

Cuối cùng, cô đứng dậy tới trước mặt anh, sau đó nhắm mắt, khẽ hôn lên má anh.