Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 59




Tòa nhà này cao chót vót.

Ôn Nhiễm ngước mắt lên ngắm nghía một lát, không khỏi cảm thán, thật sự cao quá, nhìn thôi cũng có phần sợ hãi.

“Tạ Vân Lễ… từng kể, công ty anh ấy nằm ở tầng mười tám, và tầng mười chín.” Ôn Nhiễm lẩm bẩm lặp lại: “Tầng mười tám, và tầng mười chín, tầng mười tám, tầng mười chín…”

Vậy cô phải lên tầng mười tám tìm anh, hay tầng mười chín tìm anh đây?

Lỡ… lỡ anh không ở đó thì làm sao đây?

Lỡ anh không ở đó, cô phải chờ anh tại nơi này, hay về nhà đây?

Phần lớn người ra vào tòa nhà thương mại đều là thành phần tri thức, nhìn dòng người nam nữ mỗi người mỗi vẻ, một lần nữa Ôn Nhiễm trở nên lo lắng.

Dần dần, cô bắt đầu thấy choáng váng, bối rối, khó thở…

Cô đã thử mấy lần, nhưng vẫn không dám vào cổng tòa nhà.

Tòa nhà cao như vậy… Cô chưa bao giờ một mình vào trong, cũng chưa bao giờ một mình đặt chân đến khu vực thế này.

“Dì Chúc… cháu nên làm, làm sao đây…”

Cô bất lực quá đỗi, nhưng người có thể chăm sóc cô thì không ở bên cô. Khắp thế gian to lớn phức tạp này, dường như chỉ còn mỗi mình cô.

Vào lúc cô muốn lùi bước, Chu Duy đang theo sau định tiến lên giúp cô…

Điện thoại của Ôn Nhiễm bất chợt xuất hiện một tin nhắn, đến từ Tạ Vân Lễ:

Nhiễm Nhiễm, vẫn đang vẽ tranh à em? Trong tủ lạnh có bánh ngọt anh mua về lúc sáng, nếu đói em có thể ăn trước một miếng đấy.

Ôn Nhiễm dụi mắt, trả lời tin nhắn của anh: Anh đang làm việc sao? Bận lắm à?

Tạ Vân Lễ gần như trả lời cô ngay: Không bận lắm, còn em? Đang làm gì vậy?

Ôn Nhiễm nói: Đang, nhớ anh.

Lúc gõ ba từ này, cô bỗng nhiên bình tâm hơn nhiều.

Cô nhớ anh lắm, vì quá nhớ anh nên mới can đảm rời khỏi nhà, chạy tới tìm anh.

Cũng chính vì nhớ anh, nên lần đầu tiên cô đã làm được điều mà cô chưa bao giờ có thể làm trước đây.

Nhưng cuối cùng cô vẫn lùi bước, dù đã đến dưới tòa nhà công ty anh.

Không được, cô không thể lùi bước.

Một tay nắm chặt điện thoại, một tay ôm chặt chậu cây nhỏ trong ngực, Ôn Nhiễm theo sau dòng người bước vào tòa nhà.

Đợi đến khi thành công bước qua cổng chính, cô bắt đầu thở hổn hển. Đúng lúc này cô chợt phát hiện, mình sắp đối mặt với bài toán khó tiếp theo.

- Thang máy.

Không phải cô không biết đi thang máy, hồi đấy cũng nhiều lần dùng thang máy, khi trước đến bệnh viện thăm dì Chúc, cô đã đi một lần. Nhưng trong quá khứ, luôn có người ở bên cô, hoặc bố mẹ, hoặc giáo viên, hoặc dì Chúc, hoặc Tạ Vân Lễ…

Họ kề bên cô, cô sẽ đỡ hơn phần nào, ít nhất không còn sợ nhiều nữa.

Còn bây giờ, cô chỉ có thể vào thang máy chung với những người xa lạ.

May mà bây giờ không phải giờ đi làm hoặc tan tầm, không mấy ai xếp hàng ở khu vực thang máy, chỉ cần cô bước nhanh một chút là có thể vào được.

Một khi vào rồi, cô sẽ nhấn nút mười tám, mười chín… mười tám hay mười chín nhỉ?

Ôn Nhiễm suy ngẫm một chốc, quyết định nên bấm nút mười tám trước, không tìm được anh thì sẽ lên tầng mười chín.

Rồi cô sẽ tìm chỗ trống ngoan ngoãn đứng đó, chờ đến nơi sẽ nhanh chóng ra ngoài, không thể gây thêm phiền phức cho người khác.

Ôn Nhiễm âm thầm lặp lại nhiều lần thứ tự trước và sau khi vào thang máy.

Song, cô cứ trơ mắt nhìn từng nhóm người lần lượt vào thang máy, còn con số trên thang máy đang thay đổi liên tục, cô tiến lên một bước rồi lùi lại, lùi lại rồi tiến lên, vẫn không thể theo sau người khác vào trong.

Hành vi kỳ lạ của cô đã thu hút nhiều ánh mắt, thậm chí có người còn nhận ra cô đang gặp khó khăn, bèn tới gần định giúp đỡ cô.

Nhưng thấy người khác đến gần, Ôn Nhiễm vội vàng lùi về sau. Có người bắt chuyện với cô, cô cũng căng thẳng không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, người khác sợ trễ giờ nên đành mặc kệ cô.

Ôn Nhiễm sắp bật khóc.

Cửa ải này còn khó hơn cả cửa ải vào cổng chính vừa rồi.

Cô nên làm thế nào đây?

Không được, cô không thể khóc, cũng không thể run, cô không thể khiến Tạ Vân Lễ bẽ mặt.

Đây là nơi anh làm việc.

Bản thân cô vẫn ổn, nhưng nếu để người ta thấy điệu bộ này của cô, còn biết cô là vợ của Tạ Vân Lễ… vậy phải làm sao bây giờ?

Lần này, cô hạ quyết tâm phải vào thang máy.

Ôn Nhiễm đếm từng con số thay đổi trên thang máy, mãi đến khi đếm tới một, một tiếng đinh vang lên, cửa thang máy trước mặt mở ra!

Đã có ba người vào thang máy trước, cô tiến lên mấy bước, đến gần cửa hơn…

Nhưng cửa thang máy sắp đóng rồi!

Cô bỗng chốc vừa sốt ruột vừa sợ hãi, vào lúc cô đang rối rắm, đột nhiên một người xông đến từ phía sau, dùng tay chặn thang máy lại.

“Này này này chờ đã chờ đã, không thấy vẫn còn người chưa vào sao? Thang máy quỷ này, đóng cửa nhanh như vậy làm gì.” Người đàn ông vừa mắng vừa chặn cửa thang máy không cho đóng lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ba người trong thang máy vừa nghi ngờ vừa cạn lời nhìn anh ấy, thầm nghĩ: Anh đã vào rồi thì buông tay ra đi.

Ôn Nhiễm chớp mắt, thấy một khoảng trống lớn bên cạnh người này, ngay đối diện cô.

Chẳng lẽ người này đang chờ cô vào sao?

Sao trông quen mặt thế?

Ôn Nhiễm không kịp nghĩ nhiều, mau chóng bước qua chỗ trống rồi đứng trong góc thang máy.

Đứng trong thang máy, khi cô đang bối rối, định nhấn nút mười tám, người đàn ông cao hơn cô hai ba cái đầu đã nhấn nút mười tám trước.

Cũng lên tầng mười tám à? Vậy anh ấy, quen biết Tạ Vân Lễ ư?

Ôn Nhiễm lấy hết can đảm, thận trọng ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Hình như… quen thật?

Vào lúc cô đang nhìn lén, người đàn ông cũng trộm ngó cô.

Đôi bên chạm mắt.

Ôn Nhiễm lập tức cúi đầu lần nữa.

Người đó cũng vội vàng quay mặt đi, vành tai còn đỏ lên rõ ràng.

Ôn Nhiễm ôm chặt đồ trong tay hơn, càng căng thẳng hơn.

Vì cô nhớ ra rồi.

Đúng là quen! Không không không, không phải người cô quen mà là Tạ Vân Lễ quen, anh ấy cũng quen biết Tạ Vân Lễ, lần trước anh ấy còn kêu gào quỳ xuống trước xe của Tạ Vân Lễ.

Người mà Tạ Vân Lễ nói là kẻ ngốc! Hình như tối đó Tạ Vân Lễ đã giải quyết phiền phức cho anh ấy…

Ôn Nhiễm thấy ba người còn lại ra khỏi thang máy ở tầng khác, trái tim cô căng thẳng đập loạn.

Sắp đến rồi, sắp đến rồi, đã đến mười lăm… mười sáu… mười bảy…

Ôn Nhiễm thầm đếm, lúc đếm tới mười bảy, cô mở to mắt, như nín thở.

Đến tầng mười tám, một tiếng đinh vang lên, cửa thang máy mở ra.

“Chị dâu, tôi là…” Cuối cùng Lương Trạch Kỳ cũng can đảm mở lời, nhưng khi cửa mở ra, Ôn Nhiễm đang đứng trong góc đã nhanh như chớp chạy khỏi thang máy.

Thành công rồi, cô đã thành công đến tầng mười tám rồi, còn thành công ra khỏi thang máy nữa!

Nhưng niềm vui chỉ kéo dài một giây…

Nhìn quầy lễ tân với hàng chữ lớn Khoa học Kỹ thuật Vân Lí, nhìn nhân viên lễ tân đứng sau, Ôn Nhiễm tiếp tục mở to mắt.

Ở không gian rộng lớn phía sau, cô thấy nhiều người, nhiều chỗ ngồi làm việc, nhiều phòng làm việc.

Tạ Vân Lễ… cô phải tìm Tạ Vân Lễ thế nào đây?

“Chào cô?” Nhìn Ôn Nhiễm đang đứng sững người sau khi xông ra khỏi thang máy, lễ tân lịch sự hỏi thăm: “Xin hỏi cô tìm ai? Có… hẹn trước không ạ?”

Sở dĩ câu cuối lễ tân ngập ngừng hỏi bởi vì đã thấy Lương Trạch Kỳ đứng sau lưng Ôn Nhiễm, anh ấy đang điên cuồng ra dấu tay với lễ tân.

“Tổng giám đốc Lương, anh đang làm gì thế?” Nhân viên lễ tân nghi ngờ nói: “Lệnh cấm của anh được hủy rồi à? Sếp Tạ hình như vẫn chưa cho phép anh vào công ty đâu.”

“Tôi và sếp Tạ của các cô làm lành từ lâu rồi!!” Lương Trạch Kỳ ra dấu hồi lâu, ý bảo cô ấy đừng nói chuyện với Ôn Nhiễm, nhưng nhân viên lễ tân nào hiểu. Anh ấy không nhịn được mà buồn tủi nói: “Chắc chắn do cậu ấy bận quá nên mới chưa nói cho các cô biết! Bây giờ mối quan hệ của tôi với cậu ấy tốt lắm luôn đấy!”

Anh ấy đã làm một nửa vệ sĩ sau lưng chị dâu rồi, mối quan hệ có thể không tốt sao?!

Nghe đoạn đối thoại kỳ lạ của hai người, Ôn Nhiễm đột nhiên hơi tuyệt vọng, dường như cô, vẫn còn một cửa ải rất lớn phải vượt qua… Cô nên làm gì đây?

Nhân viên lễ tân nhìn Ôn Nhiễm: “Cô ơi, cô…”

“Đừng nói chuyện với cô ấy!!” Lương Trạch Kỳ bảo: “Cũng đừng nhìn cô ấy! Làm việc của cô đi!”

Dứt lời, anh ấy chỉ về một hướng, nói với Ôn Nhiễm: “Tạ Vân Lễ đang ở trong phòng họp bên kia, nhanh! Để tôi dẫn đường, chị dâu cứ theo sau tôi!!!”

Lễ tân: “???”

Ôn Nhiễm: “???”

Ôn Nhiễm hoang mang nhìn theo phía anh ấy chỉ, Lương Trạch Kỳ đã sải bước, nhưng cô vẫn đứng chết trân tại chỗ. Vào giờ phút này cô không còn sức nữa, vừa nghĩ tới phải vượt qua mấy chục nhân viên đang ngồi làm việc để sang bên kia, cô chỉ cảm thấy sao mà xa xôi quá…

Khi Lương Trạch Kỳ nhận ra cô vẫn còn sợ hãi, định quay lại dẫn cô…

Thang máy đột ngột mở cửa, Tạ Vân Lễ bước ra, dắt Ôn Nhiễm vào thang máy.

Nhân viên lễ tân che miệng, Lương Trạch Kỳ mở to hai mắt nhìn.

Lúc họ đang kinh ngạc đến ngây người, Tạ Vân Lễ đã nhấn nút đóng cửa thang máy, không cho họ cơ hội nhìn thêm.

Lễ tân vẫn há hốc mồm, chậm rãi quay đầu nhìn Lương Trạch Kỳ, còn Lương Trạch Kỳ vờ như không bất ngờ gì, chỉ im lặng tỏ vẻ bí ẩn rời đi.



Ôn Nhiễm kinh hãi suýt kêu thành tiếng.

Tạ Vân Lễ phát hiện ra cô rồi!

Khoảnh khắc thấy Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm biết mình đã được cứu rồi.

Cô không cần thấp thỏm lo âu, không cần băn khoăn nên bước chân nào trước, nên đi hướng nào, nên nói gì, nên đối mặt với người lạ thế nào, hay sao tìm được anh nữa…

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chỉ cần có anh ở bên, cô không cần sợ bất cứ điều gì nữa.

Không cần sợ sẽ mắc sai lầm, không cần sợ mình sẽ không thể về nhà, không tìm được đường đi.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Tạ Vân Lễ đã dùng một tay ôm Ôn Nhiễm vào lòng, để cô dựa vào mình.

Đây là tư thế bộc lộ mong muốn bảo vệ mãnh liệt, tâm trạng hốt hoảng ban nãy của Ôn Nhiễm lập tức được xoa dịu hơn phân nửa, cô vô thức túm chặt áo anh.

Thang máy dừng ở tầng mười chín, Tạ Vân Lễ vỗ vai cô, lẳng lặng nắm tay cô đến thẳng phòng làm việc của anh.

Không giống tầng mười tám là khu vực chỗ ngồi làm việc, trên tầng mười chín, văn phòng và phòng tiếp khách chiếm đa số, bên ngoài không có chỗ ngồi làm việc. Thế nên trên đường đi không thấy nhiều người mấy, Ôn Nhiễm không còn sợ sẽ chạm mặt người khác nữa.

Nhưng nhìn bàn tay Tạ Vân Lễ đang nắm chặt tay cô, cô lại bắt đầu căng thẳng.

Tạ Vân Lễ tức giận rồi sao?

Anh muốn, tìm chỗ dạy bảo cô sao?

Cô làm anh mất mặt rồi sao?

Ôn Nhiễm bất an không thôi, cả hai đến văn phòng, Tạ Vân Lễ đóng cửa. Khi anh xoay người lại, Ôn Nhiễm đã trực trào nước mắt.

“Em, em xin lỗi, em…”

Cô còn chưa dứt lời, Tạ Vân Lễ đã ôm cô vào lòng lần nữa.

Không giống tư thế bảo vệ vừa rồi, vòng tay này của Tạ Vân Lễ gần như muốn khắc sâu cô vào lồng ngực anh.

Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí Ôn Nhiễm còn có phần khó thở.

… Tạ Vân Lễ cắt ngang lời cô vì không muốn cô nói xin lỗi à?

Ôn Nhiễm tự hỏi, nhưng rồi tâm trí lại hoàn toàn trống rỗng. Mùi hương của anh bao trùm lấy cô, cơ thể cô chỉ còn hô hấp và trái tim vẫn có thể hoạt động.

Nhưng dường như cô cảm nhận được, nhịp thở lẫn nhịp tim của anh cũng không ổn giống cô.

Tạ Vân Lễ cứ lặng lẽ ôm cô lâu thật lâu.

Thậm chí cô cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, Tạ Vân Lễ mới dần dần buông cô ra.

Nước mắt sắp rơi ban nãy của Ôn Nhiễm đã biến mất, thay vào đó là gò má ửng đỏ.

Tạ Vân Lễ không nổi giận à?

Từ vẻ mặt anh, Ôn Nhiễm không thể nhận ra tâm trạng của anh.

Trên thực tế, cô cũng khó lòng phán đoán được tâm trạng thật sự của một người qua thái độ của người đó.

Nhưng trong vòng tay vừa rồi, cô không cảm nhận được cơn giận dữ hay nỗi bực tức.

“À…” Nghĩ đến chậu cây nhỏ của mình, cô vội vàng cúi đầu nhìn, mới phát hiện chẳng biết từ khi nào Tạ Vân Lễ đã giúp cô đặt lên chiếc bàn bên cạnh.

Lúc cô chưa hết lúng túng, Tạ Vân Lễ bèn nâng cằm cô lên, nhìn kỹ gương mặt cô: “Có khó chịu ở đâu không em?”

Ôn Nhiễm muốn lắc đầu, nhưng anh vẫn đang giữ cằm cô, khiến cô không cử động được, chỉ đành trả lời: “Không có ạ…”

“Qua đây uống nước nào.”

Mãi đến khi được anh dẫn đến sô pha ngồi xuống, rồi được anh nhét cho một ly nước ấm vào tay, cô mới nhận ra mình khát nước thế nào, cổ họng rất khô, cô vội vàng uống ừng ực.

Tạ Vân Lễ đỡ cánh tay cô: “Uống chậm thôi.”

Cô uống hơn nửa ly nước mới thôi, Tạ Vân Lễ còn lấy khăn giấy lau miệng cho cô.

Giống hệt chăm sóc một đứa trẻ lang thang đã mệt sau khi trốn nhà đi.

Nhưng cô còn không bằng con nít, trẻ con vẫn biết nhờ công an hoặc cảnh sát giao thông giúp đỡ lúc đi lạc, cô thì không dám tới gần ai, bình thường nói chuyện cũng khó khăn, chỉ đành quanh quẩn tới lui tìm đường.

Tạ Vân Lễ ngồi cạnh cô, bắt đầu lấy khăn ướt lau tay cho cô.

Ôn Nhiễm vội vàng nhìn tay mình: “Bẩn… à anh?”

“Khi từ bên ngoài trở về luôn phải rửa tay trước tiên, sau này phải nhớ đấy, biết chưa?”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Em biết rồi.”

Nhìn bàn tay trắng đến mức gần như mất hết sắc hồng của cô, ánh mắt của Tạ Vân Lễ trở nên ảm đạm.

Anh đã biết Chu Duy xin nghỉ để đón cô, cũng biết cô đã xuống xe khi còn một đoạn đường nữa.

Và anh biết, ngay cả một khoảng cách mà họ chỉ tốn mất năm sáu phút, Ôn Nhiễm đã mất gần một tiếng đồng hồ mới có thể vào thang máy.

Trong một tiếng đồng hồ ấy, rốt cuộc cô đã trải qua bao nhiêu điều, liệu ai có thể hay đây?

Ôn Nhiễm chợt nhẹ nhàng khoác tay lên cánh tay anh: “Tạ Vân Lễ… anh đừng, im lặng, như vậy, anh giận sao?”

“Không, anh không giận.” Anh giơ tay lên định xoa đầu cô, nhưng rồi dừng một thoáng, anh vẫn kéo cô vào lòng.

Cô bé khờ này, cứ tưởng anh đang giận.

Cô nào hay, từ lúc anh biết cô một thân một mình tới tìm anh, thậm chí còn xuống xe trước vì muốn mua quà cho anh, quả thực anh đã đau lòng như sắp sụp đổ.

“... Vì sao bỗng dưng muốn đến gặp anh?”

“Chỉ… chỉ, nhớ anh thôi.” Ôn Nhiễm không nhịn được mà nắm chặt áo anh, dụi vào lòng anh, ấp úng: “Em… có phải, đã gây thêm phiền phức cho anh rồi không?”